Người đăng: Túy Vân Tử
Phải biết, những Luyện Đan Sư khi muốn tìm thu thập Mê Thần Thảo đều chuẩn bị
đến tận răng, nhưng vẫn bị trúng chiêu.
Trong chuyện này, Trần Dương còn cho rằng có một nguyên do khác.
Dó là, bọn họ đơn thuần chỉ nghĩ Mê Thần Thảo chỉ có toát ra Mê Thần Hương mới
có khả năng mê hoặc thần trí, nhưng không biết rằng, Mê Thần Thảo này trời
sinh kỳ dược, từ ngọn tới rễ một khi chưa trải qua một phương pháp tế luyện
đặc biệt thì sẽ không thể nào đem luyện đan, mà chỉ cần chạm nhẹ tới thì cũng
bị mê hoặc thần trí. Và điều quan trọng nhất, rễ của Mê Thần Thảo chính là nơi
phát ra Mê Thần Hương nồng đậm nhất, lực mê huyễn cũng cao hơn Mê Thần Hương
cả trăm lần, thậm chí, nghe nói một số Mê Thần Thảo đạt tới cảnh giới thông
linh, sau khi trở thành linh dược hoá hình thì dù thần tiên bị nó phát ra công
kích vẫn có thể bị mê huyễn như thường, đây là bí mật mà Trần Dương đọc được
trong Thiên Đan Thủ phần giới thiệu các loại Thần dược nổi danh.
Cũng bởi có cái truyền thuyết này nên nó mới được mệnh danh là Mê Thần Thảo.
Không biết nó có thể thật sự Mê huyễn cả thần tiên hay không, nhưng hiện giờ
Trần Dương nhìn thảo nguyên xinh đẹp trước mặt mà đáy lòng nổi lên từng trận
hàn ý, đồng thời với thân phận là Luyện Đan Sư thì trái tim hắn lại gia tốc
lên.
- Xem ra định lực bản thân ta quá yếu!
Trần Dương tự thì thầm, ngồi đó suy nghĩ phương pháp đi tới.
Hiện giờ nếu đi ngược lại thì không có khả năng, đám binh sĩ kỳ lạ xen lẫn với
Thôn Sinh Quỷ đang chực chờ Trần Dương ngoài kia. Hơn nữa, nơi đó có lối ra
hay không thì Trần Dương không chắc, nhưng lối vào Luân hồi thì chắc chắn đang
mở rộng. Thậm chí nếu bị Thôn Sinh Quỷ nuốt thì ngay cả tư cách tiến vào luân
hồi cũng không có.
- Không chạm đến, không đến gần, nhổ lên thu thập nhưng vẫn phải tránh
xa…dùng Cầm Long Thủ thì sao?
Trần Dương tự hỏi, nhưng rất nhanh liền gạt bỏ ý nghĩ này:
- Cầm Long Thủ tuy lợi hại, nhưng nếu dùng đào thảo dược nhất định làm động
tới bộ rễ. Nếu để Mê Thần Hương trong rễ phát tán, dù ta không hít thở nhưng
vẫn sẽ bị nó thấm qua da mà mê man. Đến lúc đó thì má đẻ thằng khác mất!
Trần Dương lẩm bẩm nửa ngày, đột nhiên trên tay xuất hiện một con trùng màu
trắng bạc, có vẻ rất linh động.
Linh trùng này chính là Linh Khâu của Trần Dương nuôi dưỡng.
Linh Khâu sau khi được Trần Dương triệu hồi ra thì định bò lên vài Trần Dương
nịnh nọt kiếm ít chỗ tốt, nhưng đột nhiên nó ngẩng đầu lên, cái mặt nhỏ xíu
ngẩng lên như đang ngửi ngửi gì đó.
Đột nhiên, cả thân hình nó run lên lẩy bẩy.
Trần Dương thấy vậy vội vàng xem xét thử thì thấy nó đang hưng phấn, đang
truyền thần niệm với Trần Dương rằng cho nó tiến về phía trước.
Linh Khâu mặc dù linh trí chỉ ở mức sơ khai, chỉ có một vài ý niệm cơ bản
nhưng Trần Dương nghe qua liền hiểu, liền nhìn nó nói:
- Thu thập đi, mười gốc cho ngươi một gốc.
Linh Khâu nghe Trần Dương nói xong như có vẻ hiểu ra, không chút chần chừ bay
vọt tới hoá thành một đạo bạch quang tiến thẳng vào lòng đất.
Nửa tiếng sau, Trần Dương thấy Linh Khâu cõng trên lưng một gốc cỏ nhỏ xíu có
hoa trắng chạy về, phát ra ý niệm vui sướng.
Trần Dương thấy vậy truyền ý niệm cho Linh Khâu nhẹ nhàng đặt gốc Mê Thần Thảo
xuống mặt đất, sau đó nó vui vẻ chạy đi đào tiếp.
Nhìn gốc Mê Thần Thảo tương tự như cây có ba lá, dáng vẻ hết sức bình thường,
Trần Dương thầm sợ hãi.
Nếu người nào không biết, xông loạn vào chỗ này chắc chắn chết không chỗ chôn.
- Cũng không biết mộ địa này đến cùng là chôn cất ai, lại có thể có Thôn Sinh
Quỷ và binh sĩ mạnh mẽ bào vệ, Vĩnh Cửu Đăng, thạch hoạ trên tường có lão nhân
gia nọ, mà nơi này lại có cả Mê Thần Thảo trong truyền thuyết, lại còn trồng
giống như trồng cỏ, số lượng không thể đếm xuể…
Trần Dương trong lòng thì thào, nhưng tay cách không đem chiếc nhẫn trữ vật
thu gốc Mê Thần Thảo vào.
Chỉ thấy Trần Dương vừa động niệm, lập tức Mê Thần Thảo hoá thành một đạo bạch
quang bay vào bên trong nhẫn trữ vật!
- Hoàn hảo!
Trần Dương thở ra một hơi.
Đây là chiếc nhẫn trữ vật ban đầu Trần Dương sử dụng, nhưng sau này cảm thấy
có chút chật chội nên đổi chiếc nhẫn khác, còn chiếc nhẫn đó thì để sang một
bên. Hôm nay lại có diệu dụng.
Bởi vì mặc dù để trong nhẫn trữ vật nhưng nếu để chung với những đồ vật khác
thì Trần Dương cũng không dám chắc Mê Thần Hương trong nó có bám một chút vào
đồ vật khác hay không, cẩn thận vẫn hơn. Nếu lơ là, chắc chắn Trần Dương ngay
cả chết cũng không biết chết như thế nào.
Trần Dương cũng không vội vàng, mà để cho Linh Khâu đi thu thập một chút xem
Mê Thần Thảo kia có tác dụng gì với nó hay không.
Cả đời Linh Khâu này tiếp xúc với linh dược linh thảo, trong huyết mạch của nó
từ lâu đã có sự đề kháng nhất định với các chất độc dược có trong linh dược,
cho nên Trần Dương mới mạnh dạn thử nghiệm.
Chỉ thấy Linh Khâu đào đến gốc Mê Thần Thảo thứ ba thì thân hình nó có chút
lảo đảo rồi lăn ra ngáy khò khò.
Trần Dương thấy vậy hết hồn, vội vàng thu nó trở vào trong linh điền.
Suy tư một chút, Trần Dương quyết định đến Thương Khố đổi một con Linh Khâu tứ
cấp giá năm nghìn điểm công đức.
Con Linh Khâu này toàn thân như được bao một lớp giáp màu bạc, đầu có một cái
sừng nhỏ xíu, miệng có răng nanh, thể hình so với Linh Khâu linh trùng cấp một
của Trần Dương thì lớn gấp cả chục lần, có chút tương tự như một con mãng xà.
Trần Dương sau khi đổi xong thì cũng cảm thấy hết hồn.
Con Linh Khâu tứ cấp này có thực lực tương đương tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, nhưng Trần
Dương không muốn dùng nó để đối địch mà dùng nó đến thu thập Mê Thần Thảo.
Với độ quý giá của Mê Thần Thảo này, dù con Linh Khâu này có giá cao hơn nữa
thì hắn cũng vẫn đổi.
Phải biết, năm nghìn điểm công đức đã đủ cho Trần Dương đổi một sơ giai linh
khí, cho nên hắn đổi con Linh Khâu tứ cấp này xem như đã nhịn đau xuất ra vốn
gốc.
Chỉ thấy Linh Khâu tứ cấp loé lên một cái liền nhào vào lòng đất, sau mấy nhịp
thở liền mang về một lúc ba gốc Mê Thần Thảo mà bộ dáng vẫn phơi phới, tràn
trề năng động.
Trần Dương quá đỗi vui mừng, bèn ra lệnh cho nó tiếp tục thu thập.
Cứ như vậy, trong khi chờ đợi, Trần Dương lại ngồi xuống tại chỗ lặng lẽ dưỡng
thần, đồng thời tiến hành chữa thương.
…
Ở một nơi cách Trần Dương khá xa, có một người thần sắc tràn đầy vui mừng hái
một chùm trái cây màu xanh biếc, vô cùng vui vẻ nói:
- Lý Thanh, lần này uỷ khuất ngươi một chút vậy!
- Sư phụ, chút việc này đáng là gì. Loại Lam Linh Quả này cũng chỉ ở trong
này mới có được. Cũng may người kia giúp chúng ta thu hút sự chú ý của đám yêu
vật kia, nơi này chỉ còn lại một con nhị cấp Thanh Mãng nên quả này mới tới
tay nhẹ nhàng như vậy.
Người này chính là Lý Thanh mở miệng tự nói với âm thanh trong đầu.
- Đáng tiếc, người kia là nam, nếu không dẫn dụ hắn vào nơi kia để đoạt xá
thì quả là tuyệt hảo. Trên người hắn chắc chắn có không ít bảo vật.
Lý Thanh nhoẻn miệng cười nói:
- Sư phụ yên tâm, cái thân xác kia cũng đã trưởng thành rồi, chính là con dày
công chuẩn bị cho người. Lần này thoát ra con sẽ giúp người đoạt xá nó.
Vừa nói, ánh mắt của nàng liền hiện lên vẻ hơi đau lòng nhưng rất nhanh bị vẻ
tàn nhẫn thay thế.
- Lý Thanh, ta biết, mối thù của con năm đó đối với người kia rất sâu đâm.
Nguyệt nhi cũng là một đứa hiếu thảo, hành động của nó mấy năm nay…ài…
- Sư phụ, người đừng nói nữa. Đứa nhỏ này là con của tiện nhân kia, ngay từ
đầu đã chú định nó phải chết. Cho dù nó là người cứu mạng ta, thì công lao ta
nuôi dưỡng mấy chục năm qua xem như xoá bỏ. Ân oán kia, ta không thể không
hoàn trả cả vốn lẫn lời cho tiện nhân kia được.
Lý Thanh kiên quyết, tay áo phất một cái liền phóng về phía trước.
Trong đầu nàng truyền đến tiếng thở dài…cũng im lặng.
Nếu Trần Dương có ở đây, chắc chắn sẽ rất bất ngờ, bởi vì Lý Thanh lúc này
toàn thân đen kịt, tu vi lại cũng đạt tới Trúc Cơ Sơ Kỳ, vô cùng mạnh mẽ.
Mà cũng không biết vì sao, nàng một đường đi thẳng, một số nguy hiểm khi thấy
nàng đều như gặp được đồng loại, lập tức tránh xa.
…
Cũng cùng lúc này, tại trung tâm của toàn bộ nơi này có một khu vườn xanh
biếc.
Chính giữa khu vườn có hai cái mộ phần được đắp đơn sơ bằng đất, cực kỳ đơn sơ
giản dị.
Phía trước mộ có hai cái bia.
Cách đó không xa là một cái ao, nước trong cái ao này gần như đã cạn đi một
nửa, nhưng giữa ao lại có một gốc sen vẫn còn xanh tốt, bên trên có ba hoa sen
rung động đu đưa theo gió.
Nếu Trần Dương ở đây, vừa nhìn chắc chắn sẽ há hốc mồm vì đây quả thật là Tam
Sinh Liên.
Mà phía trước Tam Sinh Liên lại đang có một người nửa quỳ nửa ngồi.
Người này tựa như một pho tượng được nặn lên, bởi vì cơ thể hắn hoàn toàn
không có dấu hiệu của sự sống. Chỉ có quanh người toát ra một làn khí đen kịt
mơ hồ bao bọc toàn thân, hai hốc mắt của hắn sâu hoắm tối tăm.
Cho đến một lúc sau, đột nhiên người này ngẩng đầu lên, sau đó chắp hai tay
làm ra một cái thủ ấn quỷ dị, miệng lẩm bẩm cái gì đó không rõ chữ rồi quỳ
thụp xuống, vái lạy liên tục sau đó thân ảnh ngẩng lên đu đưa qua lại như một
người đang uốn dẻo.
Nhưng nếu để ý kỹ, động tác đu đưa uốn éo thân người của hắn lại cực kỳ giống
với động tác đu đua của Tam Sinh Liên đang ở trong ao nước, hết sức kỳ dị.