Người đăng: Túy Vân Tử
Trần Dương ngồi xuống một lần là ba ngày.
Ba ngày này, quanh người Trần Dương lúc nào cũng có một làn khí chập chờn lượn
lờ như ẩn như hiện chung quanh.
Đây chính là linh khí tráo, được Trần Dương thả ra để đề phòng toàn thân bị
tập kích bất ngờ.
Mặc dù việc này sẽ làm cho tốc độ hồi phục của hắn chậm đi không ít, nhưng
Trần Dương không thể đùa giỡn với mạng nhỏ của mình được.
Cho đến ngày thứ tư, Trần Dương chậm rãi mở mắt ra.
- Xem ra chỉ hồi phục được bảy thành tu vi. Ba phần kia…ôi, nếu như muốn chữa
trị thì cần phải bế quan lâu dài, nếu cưỡng ép chắc chắn để lại hậu hoạn khó
lường.
Trần Dương mở lòng bàn tay ra bóp chặt một cái, một đan hoàn bị bọc trong lớp
sáp ong liền bị hắn xé mở rồi nuốt vào miệng.
- Có Thanh Thần Hoàn này, cho dù có gặp ma âm mê hoặc thì cũng có chút sức
kháng cự, không bị thụ động như lúc trước!
Trần Dương tự nói một câu, sau đó đi vòng vòng tìm kiếm trong gian phòng.
Căn phòng này ngoại trừ ngọn ‘Vĩnh Cữu Đăng’ và các bức hoạ trên tường ra thì
không còn gì khác.
Mà điều làm Trần Dương thở phào là các bức hoạ cũng không còn động tĩnh gì
nữa, dường như một trận chiến trước đó đã trấn áp được đám ma quỷ này vậy.
Pháp nhãn Trần Dương không do dự quét qua, nhưng cũng không phát hiện được gì.
- Xem ra nơi này không phải huyễn cảnh. Nếu vậy thì lối ra ở đâu?
Ánh mắt Trần Dương âm trầm.
Nếu nói nơi này hoàn toàn kín kẽ thì có đánh chết Trần Dương cũng không tin.
Nếu nó hoàn toàn kín mít thì kẻ xây dựng nó hiện giờ đang ở đâu? Cho dù có
chết rục xương trong này thì sống thấy người, chết cũng phải thấy xác nha!
Nghĩ tới nghĩ lui, ánh mắt của Trần Dương cuối cùng nhìn về ngọn Vĩnh Cửu
Đăng.
Trên thân ngọn Vĩnh Cửu Đăng này có đóng một lớp bụi dày.
Chứng tỏ cây đèn này đã ở đây rất lâu.
Hơn nữa, lúc trước khi Trần Dương rơi vào đây lại cảm nhận có gió, hơn nữa là
có gió mạnh, thì làm sao nơi này lại là một không gian kín mít được?
Càng nghĩ, Trần Dương càng cảm thấy trong chuyện này nhất định có vấn đề. Hơn
nữa, còn có thể mấu chốt nằm ở cây đèn Vĩnh Cửu Đăng này.
Trần Dương chậm rãi đi tới, thò tay cầm lấy Vĩnh Cửu Đăng, thử xoay nhẹ.
‘Kíttt’
Ngọn đèn chậm rãi xoay như ý muốn của Trần Dương, nhưng không có chuyện gì xảy
ra.
Trần Dương xoay tới xoay lui, cuối cùng không phát hiện ra điều gì bất thường,
bèn thuận tay cầm ngọn đèn xuống.
Ngay khi ngọn đèn vừa đươc lấy xuống, bức tường phía trước mặt Trần Dương liền
ầm ầm chuyển động để lộ ra một lối đi đen ngòm, dù có ánh sáng của Vĩnh Cửu
Đăng chiếu vào thì vẫn không thấy gì ngoài một màu đen u ám.
Trần Dương nuốt nước miếng, nhấc chân bước tới.
Không còn cách nào khác, đây là con đường duy nhất mà Trần Dương có thể đi.
Thông đạo tối đen như mực, cũng không biết dẫn đi đâu.
Nhưng hai bên thành thông đạo thì khắc đầy những bức hoa văn tinh xảo.
Trong tranh chủ yếu khắc các loại săn bắn, cưỡi ngựa, bắn cung.
Bên trên thông đạo thì khắc các bức tranh mô phỏng tinh tú nhật nguyệt, nét
khắc vô cùng tinh xảo, nhất là khi có ánh sáng của Vĩnh Cửu Đăng chiếu lên thì
lại càng làm cho người nhìn vào như nhìn vào bầu trời thật sự, tinh tú mỹ lệ
dị thường.
Trần Dương vừa đi vừa xem, âm thầm kinh hãi.
Cũng theo các bức hoạ này, Trần Dương thấy có vô số loài thú lạ lẫm cùng chung
sống với con người.
Nhưng đột nhiên, cũng không biết vì sao hai bên hình như phát sinh mâu thuẫn,
tiếp theo sau là từng tràng chiến đấu rung chuyển trời đất.
Ban đầu phe các loại thú giành lợi thế, làm cho nhân loại tử thương vô số,
phải trốn chui trốn nhủi trong các hang hốc.
Nhưng một ngày nọ, bỗng có một người xuất hiện giữa đám nhân loại, tay cầm mấy
cục đá có khắc hình vẽ…
Trần Dương xem tới đây, ánh mắt không tự chủ co rút, khoé miệng giật giật như
bị trúng Định Thân Thuật, bước chân như có vạn cân cự lực ghìm xuống làm cho
hắn không nhấc lên nổi.
Giờ phút này, Trần Dương trong lòng đã có sóng gió ngập trời đến không thể
tưởng tượng.
Mặc dù đây chỉ là một bức tranh, nhưng nét vẽ tinh xảo, khắc hoạ đường nét chủ
yếu của những người trong tranh.
Nếu nhìn vào đó, lại thêm liên tưởng một chút thì có thể dễ dàng tưởng tượng
ra dung mạo của người được khắc hoạ bên trên đó.
Cũng chính vì điều này, mà trong lòng Trần Dương như có vạn đạo lôi đình ầm ầm
đánh xuống.
Người được khắc hoạ trong bức tranh, mặc dù trên người chỉ quấn quanh một
miếng da thú, nhưng tóc tai rũ rượi, nét mặt nụ cười, cả động tác xum xoe khi
đưa ra mấy phiến đá cũng giống như đúc người đã bán bí kíp cho Trần Dương.
Chính điều này làm cho Trần Dương kinh hãi nói không nên lời, càng suy nghĩ,
càng tưởng tượng thì cũng không thể nào tưởng tượng nổi, trong đầu Trần Dương
nhất thời như có vạn mã bôn đằng, không thể nào tĩnh tâm lại được.
Cố gắng lắm mới bước tiếp, Trần Dương lại thấy nhân lại bắt đầu quật khởi, từ
từ chiếm được ưu thế, vô số loại thú bị nhân loại bắt lấy, ăn thịt, uống máu,
thu phục, chà đạp, hiến tế…xem ra còn hung bạo tàn nhẫn hơn đám thú kia rất
nhiều.
Không biết sao, khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng Trần Dương cảm thấy khó
chịu.
Mặc dù hắn thân là nhân loại, nếu thực sự có ngày xảy ra chuyện như vậy, Trần
Dương chắc chắn không thể để gia đình mình chịu thiệt.
Tuy nhiên, nhìn cảnh con người tàn nhẫn khát máu, bị dục vọng trả thù hoàn
toàn chiếm cứ lý trí khiến cho Trần Dương có chút đồng cảm với đám thú kia.
- Chiến tranh vốn là như vậy…chỉ có ngươi chết ta sống…tuyệt không có chính
nghĩa hay tà ác gì…muôn đời vẫn là như vậy.
Trần Dương lại nhìn xem.
Đám thú sau khi bại lui thì bị nhân loại dồn ép đến một khu rừng có nhiều cây
cối hoang vu kỳ dị, đến đây thì những bức tranh mới xem như chấm dứt.
Mà sau một hồi đi qua thông đạo thì rốt cuộc trước mặt Trần Dương hiện lên một
bình nguyên rộng lớn.
Nếu nói đoạn đường vừa qua toàn những điều âm u quỷ quái thì nơi này lại mang
đến cho Trần Dương cảm giác tươi mát sảng khoái.
Mặt đất trải dài ra phía xa được tô điểm bằng một lớp cỏ xanh mướt có chấm
chút hoa màu trắng nhỏ li ti.
Trần Dương thấy rất rõ, trên mỗi ngọn cỏ vẫn còn đọng lại chút sương sớm làm
cho những làn gió thổi qua liền mang theo hương thơm nhè nhẹ xen lẫn khí tức
thanh mát của ánh ban mai.
Trần Dương cũng không sử dụng Quy Tức Thuật nữa mà mở mũi ra hít thở một hơi.
Cảm nhận sự tươi mát trong mũi, Trần Dương liền thấy mí mắt nặng trĩu.
- Không tốt, trúng độc!
Ngay lúc mí mắt nặng trĩu, trong lòng Trần Dương ngay lập tức cảnh giác. Vừa
rồi Trần Dương chỉ hít có một hơi mà ngay lập tức cảm thấy mê man, nếu nói
trong làn gió này không có độc thì không thể nào giải thích được.
Phải biết, Trần Dương dù tốt dù xấu cũng là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, mặc dù không đến
nỗi bách độc bất xâm như trong truyền thuyết nhưng muốn vô thanh vô tức để hắn
không phát giác mà trúng độc thì cực kỳ khó.
Lúc này, Trần Dương cũng không có chần chừ mà ngồi xuống tại chỗ, vận linh khí
ý đồ thanh trừ sự mê man này.
Nhưng tay chân Trần Dương chỉ cảm thấy một trận mềm nhũn không chút sức lực,
hắn mạnh mẽ cắn đầu lưỡi.
Ánh mắt Trần Dương trong thoáng chốc liền lấy lại được chút thanh tỉnh, liền
mở mắt ra, trên tay phải hắn lúc này xuất hiện một cây kim châm.
Chính là Cửu Luyện Tinh Châm!
Kim châm vừa xuất ra, Trần Dương không chút nào do dự triển khai đâm lên các
huyệt vị trên người, sau đó dần dần châm tới hai tay.
Đột nhiên, trên mu bàn tay trái của Trần Dương nổi lên từng lằn gân xanh cộm
lên nhúc nhích quằn quại trông rất dữ tợn.
Trần Dương thấy vậy hừ một tiếng liền đâm thêm một châm gần cổ tay, sau đó
rạch một đường ngay đầu ngón tay, quát:
- Ra!
Chỉ thấy lằn gân xanh kia quằn quại giãy dụa thêm một chút, rốt cục bị dồn ép
theo đầu ngón tay Trần Dương chảy ra.
Đây là một chất dịch lỏng trong suốt, vừa ra gặp gió lập tức co lại rồi đông
cứng.
Trần Dương nhìn thấy vật này thì khoé mắt khẽ co giật:
- Mê Thần Hương!
Mê Thần Hương là một loại hương phấn hoa xuất từ Mê Thần Thảo.
Loại Mê Thần Hương này không màu không vị, phát tán theo các cơn gió, có mùi
hương dịu nhẹ tinh khiết. Một khi ngửi vào thì tuỳ theo tu vi mà sẽ ngủ say
cho đến khi thọ nguyên cạn kiệt mà chết cũng không hay biết.
Theo điển tịch ghi lại, Mê Thần Hương hoàn toàn không có mùi vị riêng biệt, mà
tuỳ theo xúc cảm của người ngửi nó mà khi hít vào sẽ cảm thấy mê man điên đảo
thần hồn. Mà Mê Thần Thảo, thứ phát ra Mê Thần Hương thì không có hình dạng cố
định, cũng chưa ai ghi chép lại chân thân của nó như thế nào, chỉ biết nó
huyễn hoá muôn hình muôn dạng, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Thế nhưng, mạnh mẽ là vậy, nhưng Mê Thần Thảo ngoài huyễn hình và toả ra thứ
Mê Thần Hương kinh khủng kia thì còn là một loại dược liệu có giá trị cực cao.
Nghe nói có một loại đan dược tên là Huyễn Mộng Đan, với thành phần linh dược
chính là Mê Thần Thảo này phối hợp với chín mươi chín loại dược liệu quý hiếm
khác, tạo thành một loại đan dược có khả năng giúp cho người dùng đi vào mộng
cảnh, trong đó có thể tham ngộ các loại đại đạo tự nhiên, tiêu trừ tâm mà, hơn
nữa còn có tác dụng tăng cường thần thức.
Bởi vậy, cũng có vô số Luyện Đan Sư không sợ chết từng đổ xô đi tìm thứ Mê
Thần Thảo này để luyện đan. Nhưng đa số là có đi không về.
Trong Tu Tiên Giới có một loại mệnh bài dùng bí pháp để lại một giọt máu của
tu sĩ vào trong một tấm ngọc bài để theo dõi sự sinh tử gọi là Bản Mệnh Bài.
Một khi người tu sĩ còn sống thì Bản Mệnh Bài còn đó, một khi ngã xuống thì
Bản Mệnh Bài cũng tự động vỡ nát.
Một số Luyện Đan Sư có địa vị cao thường hay để lại Bản Mệnh Bài, sau khi đi
ra tìm kiếm Mê Thần Thảo thì không thấy về, nhưng Bản Mệnh Bài thì mấy chục,
thậm chí cả trăm năm sau mới vỡ nát.
Điều này cho thấy Mê Thần Thảo có sức mạnh ghê gớm biết chừng nào.
Cũng may Trần Dương vừa cảm nhận được chút mê man lập tức phong bế hơi thở,
dùng Âm Dương Truy Hồn Châm trục xuất nó ra cho nên mới tránh thoát một kiếp.
Nếu không, không biết qua bao lâu sẽ có người khác đến cứu hắn dưới dạng một
bộ hài cốt cũng nên!