Người đăng: Túy Vân Tử
Trần Dương đi một lượt thì rốt cuộc làm ra một cái nhận xét:
‘Thiên kỳ bách quái – Cần có đều có!’
Quả nhiên, sinh ý nơi này rất không tồi, hầu như tất cả những gì cần thiết cho
một tu sĩ thì nơi này đều có.
Nếu là tu sĩ bình thường, chắc chắn hưng phấn hét to, sau đó cắm đầu đi đào
bảo, dù không đào bảo thì tuỳ tiện mua được một pháp bảo tốt cũng rất có thu
hoạch.
Trần Dương sờ sờ cằm, mục đích của hắn cũng không phải đến nơi này mua đồ.
Trần Dương đến bán đồ!
Đúng vậy, huynh đệ đoán không sai. Trần Dương đến nơi này chính là muốn bán ra
Trúc Cơ Đan, đổi lấy linh thạch.
Nguyên bản ban đầu, Trần Dương không có biết được chuyện qua lại giữa hai thế
giới cho nên định bụng sẽ bán ra Trúc Cơ Đan để tìm một chỗ bế quan tu luyện,
như vậy là tốt nhất. Nhưng sau khi nghe Bạch Trung nói ra bí mật kia, Trần
Dương liền thay đổi chủ ý.
Hắn muốn đến Tu Tiên Giới một lần, nhìn xem nơi đó có cái gì mà có tư cách gọi
nơi đây là Hoang địa. Đồng thời, Trần Dương cũng muốn tìm hiểu tại sao lại có
tình trạng các môn phái lớn cử tu sĩ đến nơi này. Chẳng lẽ thế giới mà hắn
đang sống còn có bí mật gì mà làm cho cả đám môn phái to lớn đều động tâm
nhưng không dám quá mức hưng sư động chúng, đành phải dùng biện pháp ôn hoà cử
cấp dưới đến xem xét, thăm dò?
Càng nghĩ, Trần Dương càng suy luận ra nhiều thứ, nhưng cũng càng cảm thấy bản
thân đang chạm đến một cái bí mật kinh thiên nào đó.
Dưới cái bí mật kinh thiên này, nếu không cẩn thận thì Trần Dương hắn sẽ ôm
hận bất cứ lúc nào.
Lúc này, nhìn vẻ phồn hoa của phường thị nơi này, Trần Dương cũng không còn
quá hào hứng nữa mà thay vào đó là vẻ trầm tư.
Lát sau, hắn thở dài, đi đến một cái tửu lâu có đông người ra vào.
‘Nếu như muốn thăm dò tin tức, thì nơi này thích hợp nhất.’
Trần Dương ý nghĩ như vậy liền bước đi vào trong tửu lâu.
Tửu lâu này cũng không có bảng hiệu gì, nhưng rất đông người đang ngồi bên
trong, cùng nhau trò chuyện.
Trần Dương nhìn chung quanh thì phát hiện gần chỗ cửa sổ thông ra đường còn
một cái bàn trống, liền lập tức hướng chỗ đó đi tới.
Tiểu nhị là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng một, sau khi vui vẻ chào đón thì liền
hỏi Trần Dương muốn dùng món gì.
Cũng may, nơi này cũng sử dụng tiền tệ bên ngoài, nếu không thì Trần Dương sẽ
lại có thêm một trận mất mặt.
Sau khi tuỳ tiện chọn mấy món, Trần Dương liền yên lặng nghe ngóng xung quanh.
Đột nhiên, bên tai Trần Dương vang lên một âm thanh quen thuộc làm cho hắn
khuôn mặt thoáng cái kinh hãi tột độ.
Phía xa xa, trên một cái bàn có một thanh niên đang ngồi nhắm rượu một mình.
Mà bên cạnh hắn, lúc này lại có một trung niên đầu tóc rối bời, gương mặt lấm
bẩn, trong tay cầm mấy quyển thư tịch nhàu nát, nói:
- Thật đáng kinh ngạc, thật đáng kinh ngạc. Vị thiếu hiệp này, ta nhìn ngươi
mặt mài sáng sủa, ấn đường nhô cao, thần quang nội liễm, đúng thật là tuyệt
đỉnh kỳ tại nghìn năm có một. Ta nơi này có đủ loại tuyệt thế võ công trong
thiên hạ. Chỉ cần thiếu hiệp nguyện ý ta sẽ bán lại cho ngươi coi như kết cái
thiện duyên. Thiếu hiệp thấy sao?
Đáng tiếc, người kia chỉ tuỳ tiện liếc nhìn lão một cái, liền phẩy tay, miệng
phát ra một chữ:
- Cút!
Trung niên này cũng không lấy đó làm tức giận, cười làm lành một cái rồi móc
ra một đống đồ trong ngực ra rồi nói:
- Thiếu hiệp, ngài khoan từ chối. Nếu thấy thư tịch không hợp nhãn, vậy xem
thử đống đồ vật này xem. Nếu có món nào hợp mắt, vậy thì lúc đó quyết định.
Xem miễn phí không tính tiền…hắc hắc…
Người kia thấy vậy thì dường như cũng nảy sinh chút hứng thú, liền nhìn xem gã
đổ một đống đồ ra, sau đó quan sát.
Khi ánh mắt Trần Dương nhìn tới đống đồ kia thì khoé mắt hắn khẽ co rút.
Trên bàn kia, giữa đống đồ lại có một mảnh ngọc màu tím hình tròn, không khác
với Phán Thần Hệ Thống mà Trần Dương từng có là mấy. Nếu không phải Phán Thần
Hệ Thống tuỳ thời ở trong thức hải của mình, Trần Dương chắc chắn cho rằng
Phán Thần Hệ Thống của hắn đang nằm ở phía bên kia.
Mà lúc Trần Dương đang nhìn, đột nhiên trung niên nhếch nhác nọ xoay người
nhìn Trần Dương mỉm cười một cái đầy thâm ý.
Dĩ nhiên, vẻ mặt này chỉ là diễn ra trong tích tắc, người thanh niên kia bận
xem xét đồ vật nên cũng không đi chú ý.
- Là nó!
Trần Dương không biết sao trong lòng đột nhiên thở dài nhẹ nhõm. Cảm giác này
rất kỳ lạ.
Lúc này, Trần Dương lại chú ý quan sát tiếp.
Chỉ thấy thanh niên kia tay cầm một chiếc nhẫn màu đen như làm bằng gỗ mun,
nhìn vào có chút bất phàm.
Trung niên nọ thấy vậy thì ‘ồ’ lên một tiếng, nói:
- Thiếu hiệp đúng là mắt sáng như đuốc, chỉ nhìn vào liền chọn ra thứ tốt.
Thứ này tuyệt đối là trân bảo, ngài mua xong chắc chắn không bao giờ hối hận.
- Giá bao nhiêu?
Người nọ chỉ mỉm cười giơ một ngón tay, không nói gì.
Thanh niên kia vừa nhìn, liền nói:
- Ôkê, một nghìn đồng, cái này ta mua!
- Một nghìn vạn!
Trung niên lắc đầu, chậm rãi nói.
Thanh niên nghe vậy thì nhíu mài. Cái giá tiền này hắn có thể lấy ra được,
nhưng mua thứ đồ chơi này sao? Một ngàn đã là nể mặt lắm rồi.
Thanh niên càng nghĩ càng tức giận, từ ở đâu chui ra một tên lang thang nhếch
nhác muốn hí lộng mình, liền vỗ bàn một cái, đứng lên quát lớn:
- Hồ đồ, một cái nhẫn đồ chơi như vậy mà dám hét giá như vậy. Một ngàn đồng
xem như là ta nể ngươi hoàn cảnh khó khăn lắm rồi, còn giả thần giả quỷ coi
chừng ta một chưởng đập chết bây giờ!
Trung niên kia ngược lại cũng không có tức giận gì, cười hề hề nói:
- Thiếu hiệp, ta đây bán đồ tuyệt đối đảm bảo. Nếu ngài không tin, ta có thể
tìm người làm chứng!
- Làm chứng? Tốt, tốt. Không ngờ ngươi lại còn dám mang theo đồng đảng. Được
rồi, gọi hắn đến đây đi, nếu là không cho ta cái giải thích hợp lý, đừng trách
ta độc ác.
Nói xong, gã ầm ầm thả ra uy áp của tu sĩ Luyện Khí Hậu Kỳ làm cho tóc bay
phần phật, bộ dáng gặp thần đồ thần, gặp phật sát phật vậy.
Nhìn bộ dáng này, có mấy người thương tình định tiến lên nói đỡ mấy lời cho
người trung niên thì cũng do dự không có tiến lên.
Trung niên này bọn họ cũng biết, mấy ngày nay quanh quẩn ở đây, thỉnh thoảng
lại đưa ra bí kíp đòi bán. Tất nhiên bọn họ là tu sĩ chứ không phải tâm thần,
bí kỹ công pháp mà bán như vé số dạo thế kia, mười phần là người này có bệnh.
Hơn nữa, phối hợp với bộ dáng của gã nhếch nhác dơ dáy, một vài người lại tâm
sinh thương cảm, cũng không có đánh hay mắng gì.
Nhưng trước mắt, gã lại đắc tội với một gã tu sĩ Luyện Khí Hậu Kỳ, đây đúng là
tự chuốc khổ vào thân, là ai cũng không vì một người lạ mà gây chuyện với một
gã Luyện Khí Hậu Kỳ, lòng tốt nhưng cũng phải đặt đúng địa chỉ a!
Mà giờ phút này, bọn họ đều nghe ra người trung niên nói có người làm chứng.
Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là có người từng mua của gã và luyện thành
công tuyệt thế thần công, hoặc giả đó là đồng đảng của lão.
Dù là cái phương án nào, thì đối với ‘kẻ đồng loã’ vừa xuất hiện này, ai nấy
cũng đều rất tò mò.
Chung quanh đây cũng không có gã ăn mày nào a!
Chỉ thấy gã trung niên nói xong liền chắp tay làm ra vẻ cao nhân, ngẩng mặt
nhìn lên bầu trời tựa như cao thủ tuyệt thế đang trầm tư, nhẹ giọng nói:
- Ngươi, đến đây, nói với bọn họ một chút mặt hàng của ta!
Tất cả mọi người khi nghe lời này đều cảm giác được khí chất bàng bạc, tự
nhiên mà tịch mịch toát ra trên người gã. Phối hợp với cái bộ dạng nhem nhuốc,
càng làm cho cảm giác của bọn họ thêm kỳ dị.
Trần Dương nhìn dáo dác, trong quán hầu như mọi người đều đổ dồn qua bên đó
xem.
Nhìn quanh, Trần Dương liền cười khổ, chậm rãi đi qua.
Lúc này, trong lòng hắn có vô vàn ý nghĩ, cũng suy tính mọi thứ.
Cuối cùng, khi đến cách lão giả ba bước, Trần Dương liền nói:
- Vãn bối ra mắt tiền bối, lâu ngày không gặp, chứng kiến phong thái của ngài
vẫn như xưa làm cho vãn bối vô cùng vui mừng!
Dáng vẻ Trần Dương vô cùng kính cẩn.
Dù sao, đối với ân nhân cho mình hết thảy, Trần Dương cũng không thể đánh lên
nổi chủ ý gì.
Chỉ có điều, trong mắt đám người chung quanh lúc này đều tràn ngập xem thường:
- Ngươi diễn cũng quá giả đi, diễn chân thật một chút có được hay không?
- Còn nữa, sao từ đầu ngươi không chào? Vừa lúc người ta đang buôn bán lại
chạy tới?
- Đáng hận nhất là còn nói cái gì lâu ngày không gặp, vừa gặp lại gì gì đó.
Con mẹ nó, ta đã từng gặp qua vô sỉ, nhưng vô sỉ đến mức độ này thì đúng là
thiên lý khó dung a. Còn có loại ngẫu nhiên gặp lại trùng hợp như vậy sao?
- Đúng vậy, ta xem hơn phân nửa người này là cái đồng loã được gã chuẩn bị từ
trước.
- Không sai, lúc trước ta còn định cho gã ít tiền ăn cơm, không ngờ xảo quyệt
như vậy. Người như vậy, thật là không đáng thương hại!
Nhất thời, bốn phía nổi lên vô số tiếng nghị luận kèm theo chửi rủa.
Mà thanh niên được chào hàng kia thì sắc mặt cũng hết sức lạnh lùng. Gã nói
gần như quát:
- Các ngươi còn gì để nói?
- Nói? Nói cái gì? Ta chính là không thích nói, ngươi muốn sao?
Trần Dương rốt cuộc nhịn không được, uy áp Trúc Cơ Kỳ bị áp chế rốt cuộc thả
ra, ầm ầm khuếch tán chung quanh, khiến cho cả đám người sắc mặt xanh mét lui
ra.
- Trúc…Trúc Cơ Kỳ tu sĩ?
- Trúc Cơ Kỳ tu sĩ lại đi thông đồng làm bậy với một gã điên, thế giới này
còn có công đạo hay không?
Vô số người kinh hoảng, mà cũng có người hét toáng lên. Dĩ nhiên vẫn không tin
nhân phẩm của Trần Dương.
Trần Dương ánh mắt tức giận, vung tay bá một tiếng.
Lập tức người vừa nói văng vào gốc cột, miệng gãy ba bốn cái răng rồi bị chấn
đến ngất đi.
Nhất thời, đủ loại âm thanh im bặt.
Một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ mà cũng dám xúc phạm, cho dù có bị tát chết tại đương
trường cũng không ai dám vì hắn mà nhảy ra nói công đạo.
Buồn cười, công đạo cái gì? Quyền đầu mới là công đạo! Mà quyền đầu của tu sĩ
Trúc Cơ Kỳ thì rất là cứng!
- Tiền bối đối với ta có đại ân, xác thực tiền bối từng bán cho ta một bảo
vật bất phàm. Chuyện này, ta có thể làm chứng!
Trần Dương lãnh đạm nói, đồng thời cúi đầu bái người trung niên một cái thật
sâu.
Người trung niên mặt mày nhếch nhác không nói một lời, nhưng ánh mắt tán
thưởng thì không hề che giấu.