Hồn Triều


Người đăng: Túy Vân Tử

Trần Dương dò xét bốn phía, ngay lập tức phát hiện kiến trúc ở nơi này hoàn
toàn hỗn tạp, từ phong cách kiểu phong kiến thời xưa nhà gỗ lợp ngói uốn lượn
khí thế, cho đến những căn lều tạm bợ rách nát, thậm chí còn có những căn nhà
theo lối hiện đại..

Đường sá nơi này lại làm cho Trần Dương hết chỗ nói, hầu như đều là mặt đất
rắn chắc chứ không có dấu vết kiến tạo hay xây dựng gì.

Tuy nhiên, điều này cũng dễ hiểu, vì trong tòa thành này, từ hang cùng ngõ hẻm
cho đến đường lớn đều tràn ngập các loại quỷ hồn với các loại phục sức khác
nhau, cổ kính có, hiện đại có, kỳ dị có, thậm chí không có quần áo trên người
cũng có.

Ngoài ra, ở nơi này, thỉnh thoảng cũng sẽ có một số động vật tụ lại thành nhóm
hoặc đơn lẻ đi tới đi lui trò chuyện bằng những thứ ngôn ngữ riêng biệt. Nếu
hoàn cảnh này mà đặt ở dương gian, chắc chắn không thoát khỏi tay các bợm nhậu
hoặc nếu có đủ khôn ngoan để thoát khỏi các tay bợm nhậu thì cũng bị chính phủ
hoặc tổ chức nào đó bắt về nghiên cứu.

Đang lúc phân vân chưa biết đi đâu, Trần Dương bỗng thấy cả đám quỷ hồn nhộn
nhạo lên, mặc dù âm lượng nói chuyện của tất cả mọi sinh linh nơi này đều có
vẻ trầm thấp dị thường thế nhưng Trần Dương vẫn nghe được một số câu xì xầm
bàn tán giữa các âm hồn.

‘Này, nghe nói Hồn triều sắp tới rồi.’

‘Đúng vậy, mấy ngày gần đây liên tục có Quỷ tu vì phần thưởng của La Quân đại
nhân mà đến. Xem ra chuyện Hồn triều hơn nửa là thật.’

Hai quỷ hồn này là nhân loại, một tên thì mặt mũi bặm trợn nhưng hai mắt lồi
ra ngoài, trên đầu có duy nhất một cái sừng, còn bên còn lại giống như có một
cái sừng khác đã bị gãy chỉ còn lại dấu vết. Một tên còn lại thì diện mạo cực
kỳ giống người bình thường, thế nhưng bụng lại có một lỗ rất to giống như bị
một đòn xuyên thủng vậy.

Trần Dương nghe vậy thì vô thức đi lẫn vào dòng quỷ hồn này, hi vọng nghe được
thêm nhiều tin tức.

Hiện tại, với thân phận của mình Trần Dương, cũng tin rằng mình có năng lực tự
bảo vệ bản thân, thế nhưng trên người còn mang trọng trách, tất nhiên không có
thời gian dừng chân ở nơi này quá lâu.

Nguyên bản ý định của Trần Dương chính là ghé vào tòa thành này để thăm dò
chút thông tin về nơi mà hắn muốn đến, thế nhưng nhìn tình huống hiện tại
dường như không quá khả quan. Nếu không muốn nói là có vẻ có trở ngại.

Lúc này, bên tai Trần Dương lại tiếp tục truyền đến tiếng trò chuyện rôm rả
ngắt quãng của các quỷ hồn đang đi trên đường.

Mà con đường này, dường như đều có một đám quỷ hồn đang chậm rãi tụ tập đi về
một phương hướng xa xa, giống như có thứ gì đó cuốn hút đang chờ đợi bọn nó ở
phía trước vậy.

‘Cũng chỉ mong các vị đại nhân có thể ngăn trở lần Hồn triều này, nếu không
thì công sức mấy trăm năm góp nhặt Công đức của ta coi như toi công!’

Một đầu quỷ hồn chép cái miệng không còn cái răng nào nói bằng giọng eo ẻo khó
nghe.

‘Hừ, ngươi cả nghĩ quá rồi, nếu thật sự có chuyện, chắc chắn La Quân đại nhân
sẽ xử lý, những tiểu quỷ như chúng ta chỉ cần suy nghĩ thật kỹ phương pháp tìm
kiếm chút công đức điểm, như vậy thì nửa đời sau cũng không cần lo lắng quá
nhiều…’

‘Nói thì dễ, bản quỷ ta đây lăn lộn nơi này hai trăm năm, thu được đúng một
chút xíu công đức điểm, trải qua chi tiêu cũng không còn lại mấy. Hừ, tích
công đức sao? Nói dễ hơn làm a!’

‘Ngươi nói làm ta thấy tiếc, lúc ở nhân gian trên kia đúng là thật nhiều cơ
duyên tích công đức, nhưng lúc ấy quả thật bận bịu, không có thời gian để làm
việc thiện, nghĩ lại mà tiếc a! Nhớ đến ta có một người bằng hữu, lúc còn sống
thiện nhỏ không từ, ác nhỏ không làm, kết quả góp được thật nhiều công đức,
hiện giờ còn đang hưởng thụ xa hoa trên kia.’

Trần Dương một đường đi tới, tự nhiên nghe được rất nhiều thông tin vàng thau
lẫn lộn. Ngoài một số thông tin có ích ra thì cũng phần nhiều là một vài
chuyện lông gà vỏ tỏi.

Thế nhưng, nhờ vậy mà hắn cũng nắm được vài chuyện.

Thứ nhất, nơi này tiền tệ dùng để lưu thông, trao đổi chi tiêu giữa tất cả mọi
cá thể đều là công đức điểm.

Mà khi phát hiện điều này, Trần Dương cũng cẩn thận nghe ngóng, dường như rất
giống với công đức điểm mà Trần Dương đang sở hữu. Nếu quả thật như vậy thì
việc hành sự của Trần Dương chẳng khác gì như nước chảy về sông, cực kỳ thuận
lợi.

Thứ hai nữa, chính là điều mà làm cho Trần Dương khá khó xử, đó chính là phàm
là quỷ hồn nơi này, vào thành không sao, nhưng khi ra khỏi thành đều phải có
quỷ bài.

Quỷ bài này bên trên có đóng dấu thân phận của quỷ hồn, bao gồm tên và địa vị.
Nói nôm na giống như một loại chứng minh thân phận.

Mà Quỷ bài này, đối với quỷ hồn bình thường thì cực kỳ đơn giản, chỉ cần đến
một nơi để nghiệm chứng thân phận là có thể đạt được, thậm chí là miễn phí
không tốn phí dụng nào.

Thế nhưng nếu không phải quỷ hồn thì chắc chắn sẽ không lấy được Quỷ Bài, khi
đó thì mặc dù Trần Dương không sợ chút quỷ binh tiểu tốt, thế nhưng đối phó
với cả một đại quân hay cả Hồn triều bên ngoài kia đang tiến tới thì hắn cũng
không có tự phụ đến mức đó.

Đi một lát, trước mắt Trần Dương liền hiền lên một khu vực thật lớn, lít nha
lít nhít quỷ hồn và các loại quỷ tu, súc vật cùng nhau kéo đến.

Phía trước là một bình đài nhỏ, bên trên có một thân ảnh mặc hắc giáp, bên
hông đeo bội kiếm, đầu đội thiết mũ trùm kín khuôn mặt chỉ để lộ hai hốc mắt
đen kịt.

Trần Dương quét mắt tới nhìn vào cặp mắt kia, cảm nhận một chút liền thu lại
ánh mắt, cười nhạt:

‘Khôi lỗi’

‘Một đầu khôi lỗi thực lực tương đương Kim Đan Sơ Kỳ lại xuất hiện ở nơi này?
Thú vị!’

Trần Dương mỉm cười lẩm bẩm, ánh mắt thâm thúy nhìn về một khu thành trì nhỏ
nhỏ xa xa.

Mà trong lúc này, ở trong khu thành trì mà Trần Dương vừa nhìn, có một kẻ bao
phủ trong hắc khí mờ ảo, ngay lúc Trần Dương nhìn tới liền ‘ồ’ nhẹ một tiếng,
có vẻ hứng thú, hắc khí quanh người cũng hơi hơi sôi lên nhưng ngay lập tức
liền dịu lại.

Trong lúc đó, thân ảnh mặc hắc giáp trên Bình đài lúc này đột nhiên mở miệng,
âm thanh mang đậm vẻ âm dương quái khí quanh quẩn truyền thẳng vào tai mỗi
người:

‘Hồn triều tấn công, tất cả quỷ tu đều phải tham gia đối kháng. Ngoại trừ
những quỷ hồn không có hồn lực hoặc sắp chuyển thế đầu thai cần gấp rút rời đi
trong vòng một ngày, những ai còn ở lại đều phải ngay lập tức đến Binh Doanh
báo danh.’

‘Cái gì? Tại sao lại có quy định này, ta nhớ cả nghìn năm gần đây vẫn là tự
nguyện mà?’

‘Đại nhân, ngài có nhầm lẫn hay không? Chúng ta chỉ là nơi khác đến, muốn đối
kháng thì còn tùy tâm trạng của chúng ta, làm gì có chuyện ép buộc như vậy…’

Quỷ tu này có thực lực Trúc cơ kỳ, hiển nhiên cực kỳ mạnh mẽ, vì vậy mà cũng
dám đứng ra kháng nghị, lớn giọng nói.

Tuy vậy, lời còn chưa nói hết, một chưởng ấn không chút báo trước ngay lập tức
xuất hiện trên đầu gã.

Mặc dù quỷ tu nọ có thực lực mạnh, phản ứng cũng không chậm, hầu như chỉ trong
chớp mắt đã kết xuất được một tầng bảo vệ quanh người nhưng một chút tác dụng
cũng không có, nháy mắt một cái đã bị đập nát bét, tan biến ngay tại chỗ.

Trần Dương thấy vậy thì khóe mắt hơi nhảy. Chính hắn cũng không ngờ người này
ra tay ngang nhiên và tàn độc, dứt khoát như vậy.

Nhưng suy xét kỹ, nếu như giờ phút này thể hiện ra sự do dự hoặc không quyết
đoán, để cho đám quỷ tu này được nước lấn tới thì xem như cho dù có thể đàn áp
xuống nhưng chắc chắn cũng sẽ làm cho lòng quỷ khó yên, việc cộng đồng đối
kháng với ‘Hồn triều’ kia cũng gặp trở ngại không nhỏ.

Mà đúng như Trần Dương dự đoán, đã có một con khỉ bị đem ra làm tế cờ, những
quỷ hồn còn muốn phản ứng gì đều tự giác ngậm miệng lại.

Bọn quỷ tu này số lượng đông đảo, trong đó không thiếu những kẻ có thực lực
cực mạnh, thậm chí giết chết hắc giáp kia cũng không phải là cái gì quá khó
khăn. Thế nhưng sự e ngại của bọn chúng chính là đến từ La Quân đại nhân vạn
năm chưa xuất thủ kia.

Đẳng cấp tu luyện ở Âm Giới cực kỳ sâm nghiêm.

Mà vị La Quân này thực lực vô cùng mạnh mẽ, ngay cả Diêm Vương chưởng quản một
số khu bình thường nghe nói cũng phải nể người này mấy phần.

Vì vậy mà nguyên một đám quỷ tu đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Lúc này, âm thanh của Hắc Giáp lại truyền tới:

‘Lần đối kháng này, tất cả phần thưởng bao gồm Công đức điểm đều được tăng gấp
đôi. Ngoài ra, những thứ các ngươi đoạt được khi giết chết địch nhân thì đều
hoàn toàn được tự mình giữ lại, không cần giao nộp. Dĩ nhiên, nếu không muốn
giữ lại mà nói, có thể đến giao nộp lại cho bản thành, chắc chắn sẽ cho các
người một cái giá công đạo! Ngoài ra, để khích lệ chư vị, lần này nếu như ai
có công tích lớn nhất, sẽ được La Quân đại nhân mở cửa Bảo Khố, trực tiếp tiến
vào chọn lựa, chỉ cần có thể mang bao nhiêu đồ trong Bảo Khố liền có thể mang
đi bấy nhiêu, nếu có bản lĩnh, trực tiếp dọn sạch bảo khố của bản thành cũng
là chuyện có thể. Đây là lệnh chỉ của La Quân đại nhân!’

Hắc giáp nói xong, lập tức bàn tay chỉ lên bầu trời, nhất thời hào quang tỏa
ra.

Một đầu quyền mang theo kim quang sáng lạn hiện ra, giữa khung cảnh u ám nơi
này càng trở nên đặc biệt chói mắt.

Nhất là khí tức bên trên đầu quyền càng làm cho người ta có cảm giác hít thở
không thông.

‘La Quân Ấn! Đúng là của đại nhân!’

‘Phen này phát tài rồi, con mẹ nó, không ngờ việc tốt thế này lại rơi lên đầu
của ta. Không được, ta phải gọi đám bằng hữu cùng tiến tới, khặc khặc…’

Nguyên một đám Quỷ tu ban đầu từ tâm trạng bị cưỡng bách bực tức thì ngay lập
tức chuyển sang hưng phấn sôi trào.

Mà lúc này, duy chỉ có Trần Dương nhìn nắm đấm vàng kim trên bầu trời đang có
dấu hiệu tiêu tán, ánh mắt lộ ra một tia nghiền ngẫm.


Phán Thần Hệ Thống - Chương #377