Dị Biến


Người đăng: Túy Vân Tử

Lạnh lẽo, u uất, tuyệt vọng…

Từng đợt oán khí bỗng nhiên đổ ập từ tứ phía dồn đến làm cho Trần Dương cảm
thấy khó chịu.

Ngay khi lặn xuống, Trần Dương liền cảm nhận được một loại sức mạnh kỳ dị lan
tràn đến. Thứ lực lượng này tựa như những xúc tu nhỏ xíu len lỏi, men theo
từng lỗ chân lông lan tràn vào cơ thể hắn.

Sở dĩ có chuyện này, chính là vì ngay khi xuống dưới mặt nước, Trần Dương bỗng
cảm giác được toàn bộ tu vi như bị thứ lực lượng bên dưới U Sa Hồ này phong
toả lại, không thể thả ra vòng linh khí hộ thân.

Mặc dù là vậy, thế nhưng dù sao bản thân thân Trần Dương cũng không phải người
thường, ngay lập tức đem phân thân dung hợp, hoà thành một thể, khiến cho cơ
thể đạt tới mức độ mạnh mẽ kinh người.

Trong tình huống không thể lường trước được nguy hiểm này, Trần Dương cũng
không ngần ngại sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ nhất của bản thân hắn lúc này, đó
chính là sử dụng phân thân hợp thể.

Phân thân này từ lần chiến trước, đã tổn hao khá nhiều lực lượng trong Ngũ
Hành Linh Nhưỡng. Mà thứ chí bảo như Ngũ Hành Linh Nhưỡng kia Trần Dương cũng
không có nhiều, bản thân hắn đã tự dặn lòng nếu như không gặp phải vấn đề quan
trọng, tuyệt không vận dụng đến cỗ phân thân. Vậy mà ngay lúc nhảy xuống đây,
Trần Dương đã không chút do dự sử dụng phân thân, có thể thấy áp lực mà hắn
đang cảm nhận được không phải là nhỏ.

Nếu chiếu theo bình thường, càng lặn sâu vào mặt nước thì áp lực nước phải
càng mạnh mẽ từ phía dưới đẩy lên mới đúng. Thế nhưng Trần Dương lại cảm nhận
được thứ lực lượng áp súc từ mọi hướng, làm cho hắn không khỏi càng thêm đề
phòng.

Đột nhiên, Trần Dương trừng mắt, bàn tay vừa lật liền ném ra một viên châu đen
thui.

Viên châu này vừa bay về phía trước, lập tức nổ vang một tiếng, tạo thành một
khối cầu khí khổng lồ đẩy thân hình hắn mạnh mẽ lui ra phía sau, đồng thời
ngưng thần nhìn lại.

Chỉ thấy nơi đó, đột nhiên xuất hiện một bộ xương quái thú khổng lồ nhưng hai
mắt loé lên hai đốm lửa đỏ sẫm, lạnh lùng nhìn lại Trần Dương.

Mà Trần Dương sau khi liếc mắt qua, trong lòng không khỏi trầm xuống.

Bởi vì uy lực của viên châu mà Trần Dương vừa kích nổ, vậy mà lại không tổn
thương chút nào. Chẳng những vậy, Trần Dương còn thấy rõ ràng nó vậy mà há mồm
hút một cái, đem toàn bộ năng lượng dư chấn hấp thu, tạo thành từng luồng lực
lượng chảy dọc theo các khớp xương làm vang lên tiếng răng rắc.

Trong lòng nước âm u quái dị, thứ âm thanh này lại càng lộ rõ vẻ quỷ mị.

Pháp nhãn đảo qua, sắc mặt Trần Dương càng thêm cổ quái.

‘Thứ này là thứ gì? Tại sao thông tin lại hỗn loạn như vậy?’

Trần Dương thì thào.

Sở dĩ Trần Dương có vẻ mặt này chính là vì vừa rồi Trần Dương dùng Pháp nhãn
quét qua thì phát hiện bộ xương quái thú này, đến Pháp nhãn cũng vô pháp xác
định đó là thứ gì.

Xảy ra chuyện này chỉ có hai khả năng, một là thứ này có thể là thứ sinh vật
cấp cao nào đó mà Pháp nhãn của Trần Dương chưa đủ đẳng cấp để quan sát. Nhưng
khả năng này Trần Dương đã loại bỏ, vì mặc dù vừa rồi nó thể hiện ra thần
thông kinh người, thế nhưng uy áp phát ra cũng không quá mạnh mẽ đến mức Pháp
nhãn không thể tra ra. Phải biết, ngay cả những thần thú từng xuất hiện thì
Pháp nhãn của Trần Dương cũng vẫn có thể tra xét được. Mà nhìn bộ xương quái
thú này, Trần Dương càng nghiêng về khả năng, thứ này rất có thể là do một
loại thuật pháp nào đó làm ra.

Trong lúc Trần Dương còn đang suy xét, thì thứ kia hình như cũng đang xem xét
Trần Dương.

Nó hơi nghiêng cái đầu to lớn sang một bên, có vẻ như ngạc nhiên đánh giá Trần
Dương rồi đột nhiên trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, rồi há cái mồm toàn
xương trắng phun ra một đạo quang nhận trong suốt lao ra, không tiếng động
xuất hiện ngay trước mặt Trần Dương.

Đạo quang nhận này nhanh tới nỗi, ngay khi Trần Dương phát hiện thì nó đã tới
ngay trước mặt.

Cũng may, mặc dù linh lực bị hạn chế nhưng với thủ pháp của Trần Dương, việc
né sang một bên cũng là chuyện không mấy khó khăn.

Chỉ thấy đầu vai hắn khẽ run, lập tức thân ảnh xuất hiện cách đó chừng vài
trượng.

‘Phanh’ một tiếng trầm thấp, quang nhận hình thành nên một rãnh nước khổng lồ
ùm ùm tách lòng nước ra làm hai.

Trần Dương nhìn thấy cảnh này thì trong lòng lạnh lẽo, không chút do dự vẫy
tay một cái, Quan Ấn lập tức hiện ra xoay tròn trước mặt hắn, hình thể cuồng
trướng.

Theo Trần Dương thấy, thứ sinh vật kỳ lạ này, nếu như muốn có biện pháp đối
phó tốt nhất, chính là trực tiếp dùng Quan Ấn đến chấn nhiếp. Thời gian hiện
giờ rất gấp, Trần Dương cũng không muốn phí phạm chơi đùa với nó.

Miệng còn không cần niệm chú ngữ, Trần Dương đột nhiên vung tay đem Quan Ấn
ném mạnh ra ngoài, khiến cho Quan Ấn lúc này hình thể cuồng trướng ầm ầm lao
tới.

Lúc này Quan Ấn không biết Trần Dương đã dùng bí pháp gì thúc giục, khiến cho
hình thể của nó vậy mà đột nhiên ầm ầm biến hoá to lớn như một ngọn núi nhỏ.
Những nơi Quan Ấn đi qua, hình thành nên tiếng ‘Ba ba’ sắc nhọn, mặc dù màn
nước nơi này có chút quỷ dị nhưng cũng không hề có tác dụng ngăn cản thế công
của nó mảy may.

Nếu như nhìn từ xa nhìn lại, lúc này những vệt nước mà Quan Ấn đi qua chẳng
khác nào tạo thành một vệt dài giống như hình một con Thuỷ Long với đầu là
Quan Ấn đang gào thét bay tới chỗ bộ xương quái vật kia.

Trần Dương chăm chú nhìn kỹ, chỉ thấy bộ xương kia ánh mắt chớp động lập loè,
đột nhiên há to mồm hấp một cái.

Một cảnh tượng quỷ dị hiện lên!

Chỉ thấy từ trong miệng của quái thú đột nhiên xuất hiện một cơn lốc xoáy nhỏ,
chẳng mấy chốc đã hoá khổng lồ rồi lấy hình thức không tưởng hút Quan Ấn vào
bên trong.

Quan Ấn dưới sự điều động của Trần Dương chẳng khác nào một đầu Thuỷ Long mạnh
mẽ lao vào trong vòng xoáy, khí thế mạnh mẽ nhưng chỉ trong tích tắc đã chui
tọt vào bên trong vòng xoáy biến mất toàn bộ không thấy bóng dáng.

Trần Dương kinh nghi, nếu như không phải Quan Ấn với hắn vẫn có tia liên hệ
nhất định thì Trần Dương cũng sẽ không thể giữ được bộ dáng như hiện tại. Bởi
vì thứ thần thông cắn nuốt của bộ xương quái thú này quả thật là tà môn.

Thử nghĩ mà xem, một thứ chỉ có bộ xương, nhưng vẫn có thể mở miệng nuốt lấy
mọi vật không thấy bóng dáng đâu, thứ này cần loại năng lực gì?

Mà ngay lúc này, đột nhiên hai đốm lửa trong hai hốc mắt của quái thú chỉ
trong tích tắc đột nhiên chuyển từ màu đỏ sẫm sang màu xanh như hai đốm lửa ma
trơi, vô cùng kỳ quái.

Giữa màn nước xám xịt này, đột nhiên có sự tình này làm cho Trần Dương cũng
không khỏi kinh nghi, trong lòng đang chuẩn bị âm thầm thúc giục lấy lại Quan
Ấn, muốn dùng thủ đoạn khác để vượt qua khỏi con quái thú này.

Ở nơi tối tăm này đột nhiên xuất hiện một con quái thú kì dị như vậy, hơn phân
nửa là nó đang canh giữ gì đó hoặc là nhà của nó là ở nơi này. Trần Dương sẽ
không tuỳ tiện dây dưa với nó quá lâu. Dù sao, mục đích chính của hắn là tìm
một đạo Ma Hồn chứ không phải thu thập con quái thú này.

Bên nào nặng, bên nào nhẹ, Trần Dương vẫn xác định rõ!

Thế nhưng, ngay khi Trần Dương còn chưa kịp thúc giục tâm niệm thì bỗng nhiên
dị biến nổi lên.

‘Răng Rắc…Rắc….Rắc….’

Từng tiếng động ầm vang nổi lên.

Một cảnh tượng Trần Dương không ngờ tới vậy mà đang diễn ra trước mắt.

Chỉ thấy quái thú do khung xương cấu tạo thành trước mặt, đột nhiên từng khớp
xương vặn vẹo vang lên âm thanh ‘Răng rắc’ nghe tê tái da đầu rồi từ từ hở ra!

Chỉ trong vài nhịp thở, toàn thân con quái thú khung xương này vậy mà lại tách
ra thành từng khớp xương riêng biệt!

Chỉ có duy nhất cái đầu của nó là không thay đổi, hai đốm lửa màu xanh lập loé
vẫn bình tĩnh như Trần Dương như trước.

Điều này làm cho Trần Dương cảm thấy tâm thần bất định.

Ngay lúc này, đột nhiên không gian trước mắt Trần Dương khẽ động, Quan Ấn
không biết tại sao mà còn chưa được Trần Dương thúc giục thì đã xuất hiện nơi
đó.

Trần Dương nhíu mài, phẩy tay đem Quan Ấn cầm vào lòng bàn tay, cẩn thận cảm
nhận một hồi. Sau khi phát hiện Quan Ấn vẫn hoàn hảo không chút tổn hao gì thì
mới thở ra một chút. Tuy nhiên, Trần Dương phát hiện bên trên Quan Ấn có một
đạo khí tức rất kỳ lạ.

Một tia khí tức có trên Quan Ấn làm cho Trần Dương cảm thấy vô cùng kinh nghi.

Bởi vì, một tia khí tức đó, vậy mà lại là…

…Một tia linh khí tinh thuần!

Đúng là một tia linh khí tinh thuần!

Đối với người quanh năm suốt tháng hấp thu linh khí tinh thuần bên trong Phán
Thần Hệ Thống như Trần Dương mà nói thì thứ khí tức tinh khiết nồng đậm này
cực kỳ quen thuộc.

Mà sự nồng đậm của một tia linh khí này ở Tu Tiên Giới hay là ở những nơi mà
Trần Dương đi qua, không nơi nào có thể so sánh. Ngay cả linh khí trong Phán
Thần Hệ Thống hiện giờ cũng chỉ ngang ngửa nhau mà thôi.

Nếu như tia linh khí này xuất hiện ở nơi khác, chắc chắn Trần Dương sẽ mừng
rỡ, cho rằng nhặt được bảo bối hoặc phát hiện thứ tốt. Nhưng hoàn cảnh hiện
giờ chính là bên trong lòng U Sa Hồ, một trong mấy loại địa điểm cực kỳ bí ẩn
của Âm Giới.

Ở trong lòng U Sa Hồ này, đừng nói là một tia linh khí, ngay cả muốn vận dụng
tu vi linh lực nội tại có sẵn trong cơ thể cũng là khó khăn, chứ đừng nói xuất
hiện linh khí, hơn nữa là linh khí tinh thuần nồng đậm đến như vậy.

Đúng lúc này, Trần Dương mới chú ý lại quái thú nọ.

Vừa ngẩng đầu lên, Trần Dương liền bắt gặp một cảnh tượng làm cho hắn giật
mình biến sắc!

( Tối có chương tiếp! Chương này bù tối qua. )


Phán Thần Hệ Thống - Chương #365