- Thất Kinh


Người đăng: Túy Vân Tử

Thiên Sơn đang vào mùa mưa, cảnh vật càng thêm tươi tốt xinh đẹp, vạn vật chìm
trong màn mưa và màu xanh ngắt bao phủ.

Bao giờ cũng vậy, cứ mỗi khi nắng hạn qua đi, khi những giọt mưa rơi xuống thì
những mầm xanh lại một lần nữa chiếm lĩnh toàn bộ khung cảnh nơi này.

Mà đặc thù thời tiết này, cho nên cũng có khá ít du khách đến đây so với ngày
thường. Người đến cũng đa phần là người thích chụp ảnh hoặc là nhìn ngắm không
gian xanh mát mới đến.

Ít ai biết rằng, một thanh niên mấy chục năm trước từng đến đây, hôm nay một
lần nữa lại đi đến nơi này.

Mà điều kỳ lạ là, quanh thân thanh niên này, toàn bộ những hạt mưa rơi xuống
đều bị chặn ở bên ngoài, không thể chạm đến nửa phần. Mà hình như cũng không
ai nhìn thấy thanh niên nay, kể cả khi hắn chậm rãi đường hoàng đi theo cổng
chính vào trong.

Thanh niên này không ai khác chính là Trần Dương.

Dựa theo cảm ứng, Trần Dương liền lần nữa đi đến nơi này.

Cũng không phải Trần Dương nổi hứng muốn ngắm cảnh, mà là vì thông qua cảm ứng
liên hệ, Trần Dương cảm giác được một phách của Hoa Tử Tuyết đang ở nơi này.

Còn về Lý Tiểu Nguyệt, Trần Dương cũng thử tìm nhưng điều kỳ quái là vị trí
của Lý Tiểu Nguyệt lúc có lúc không, hơn nữa cực kỳ mờ nhạt, chứng tỏ nàng
đang ở một vị trí rất xa mới có hiện tượng này.

Mà vừa đi vào khu vực Thiên Sơn này, Trần Dương lập tức nhoáng lên một cái
liền xuất hiện ở một khu vực sạt lở lớn, kế bên có một bảng cấm đi vào. Xem ra
là do nước mưa xói mòn hoặc điều gì đó làm cho khu vực núi đá này sụp đổ xuống
một mảng, nước theo đó chảy thành một dòng xuống dưới, không biết là đi đâu.

Trần Dương nhìn nhìn.

Dựa theo cảm ứng của hắn thì khí tức là từ miệng hố này phát ra.

Nghĩ nghĩ một chút, Trần Dương liền nhẹ nhàng nhảy vào, thân hình phiêu dật
như một cơn gió đi vào bên trong hố tối tăm. Bất quá, với nhãn lực và thần
thức của Trần Dương hiện tại mà nói, sự hắc ám và tiếng nước chảy ầm ầm từ
trên miệng hố xuống này hoàn toàn không có chút ảnh hưởng gì, thân hình theo
đó phiêu nhiên bay xuống.

Bất quá, Trần Dương cũng không có khinh địch mà cũng thả ra một vòng linh
quang hộ thể. Vòng linh quang này mang theo thứ ánh sáng mờ mờ, làm cho không
gian vừa chật hẹp vừa ẩm ướt này càng thêm kỳ bí.

Càng đi xuống, hang động tự nhiên này càng lởm chởm lộ ra đầy đá và chật hẹp,
nhiều đoạn hầu như chỉ có nước và một khoảng không rất nhỏ cỡ một người lọt
qua mà thôi. Với địa hình như thế này, cho dù những nhà khoa học gan lì nhất
chắc chắn cũng không dám tiến vào.

Hơn nữa, với thời tiết và địa chất nơi này, rất dễ xảy ra biến động địa chất
trong chốc lát, đối với một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ như Trần Dương còn có thể
thong dong ứng phó, nhưng với những người thường thì coi như cầm chắc cái
chết. Sẽ không ai làm chuyện ngu ngốc chui vào nơi này ngắm nước chảy.

Cũng chính vì vậy mà Trần Dương cũng không sợ người khác thình lình xuất hiện
mò vào nơi này, rất thong dong bình tĩnh đi xuống. Đã xác định được một phách
còn lại rất có thể ở trong này, cho nên Trần Dương cũng không vội vã mà lấy ổn
định làm đầu, chậm rãi tiến vào.

Sau khi tiến sâu chừng một thời gian, Trần Dương liền dừng lại, nhíu mài nhìn
một hố nước thật sâu, mờ mờ ảo ảo kéo thẳng xuống bên dưới, không biết dẫn đi
đâu.

Nhìn làn nước màu xanh này, Trần Dương liền hơi chau mài một thoáng liền nhảy
vào.

Nhiệt độ nước rất thấp, Trần Dương sau khi cảm nhận một chút liền đem linh
quang đánh trôi cảm giác này đi, thân hình trầm xuống.

Đứng bên trên nhìn xuống thì không biết, nhưng khi lặn xuống hồ nước này, Trần
Dương mới phát hiện đây lại là một cái hồ nước ngầm.

Trần Dương lật tay, đem một quả Thuỷ Quang Châu thả ra.

Thuỷ Quang Châu là một loại bảo ngọc có tính chất phát sáng tương tự như
Nguyệt Quang Châu, thế nhưng Thuỷ Quang Châu thường được dùng bên dưới mặt
nước, bởi nó có độ sáng trong nước cao hơn Nguyệt Quang Châu rất nhiều lần.

Mà ngay khi thứ ánh sáng của Thuỷ Quang Châu toả ra, lập tức Trần Dương liền
hai mắt si mê nhìn tới.

Chung quanh hắn là một cảnh tượng kỳ ảo. Màn nước xanh ngắt trong suốt kéo dài
ra phía xa.

Toàn bộ nơi này giống như một thế giới khác. Bên trên là những tảng thạch nhũ
đá vôi qua không biết bao nhiêu năm tạo thành, một số đã bị đổ gãy do các hoạt
động địa chất. Theo Trần Dương suy đoán, rất có thể đá vôi nơi đó qua nhiều
năm và đá vôi bị bào mòn nên đã mỏng hơn những nơi khác, vì vậy mà khi lượng
mưa ở bên trên đổ xuống quá nhiều đã dẫn đến sự đổ vỡ và tạo thành một lối đi
vào nơi này.

Theo thời gian, càng lặn sâu, Trần Dương càng cảm giác có một cỗ áp lực truyền
đến. Mặc dù cỗ áp lực này không đáng là gì so với thực lực của Trần Dương hiện
giờ, thế nhưng nếu so với bình thường thì cũng có thể được coi là rất lớn.

Lặn sâu thêm một chút, Trần Dương bỗng nhìn thấy một điều khác lạ.

Chỉ thấy bên dưới làn nước trong veo, là một làn sương khói lượn lờ, như mê
như ảo yên lặng nằm đó. Mà bởi vì Trần Dương chìm xuống làm cho làn nước có
chút rung động, những làn sương khói mờ ào này lại đột ngột khẽ động, chậm rãi
nhúc nhích.

Sự mờ ảo này kết hợp với thứ ánh sáng soi rọi của Thuỷ Quang Châu và màu xanh
lam của làn nước trong veo chung quanh, làm gợi cho Trần Dương như lạc vào
tiên cảnh nhân gian, một cảnh tượng đẹp đẽ huyền bí xen lẫn kỳ ảo hiện ra
trước mắt hắn.

Bất quá, Trần Dương thử đảo thần thức qua, liền phát hiện lớp sương khói này
rất dày, bên dưới còn có một số loại thực vật và các loại trụ đá xen lần với
nhau, tạo thành những cái khe được lấp đầy bằng sương khói mờ ảo.

Thử dùng thần thức quan sát chung quanh, Trần Dương liền hơi nhăn mặt.

Thần thức của Trần Dương hiện nay rất mạnh mẽ, có thể bao phủ một phạm vi rộng
lớn. Vả lại, theo sự tăng phúc của Khống Thần Quyết, phạm vi quan sát của Trần
Dương hiện nay có thể nói là khổng lồ.

Vì vậy mà sau khi quan sát hồ nước ngầm này, Trần Dương mới nhíu mài.

Hồ nước này, nhìn như vậy mà thực sự rất sâu, ngay cả thần thức Trần Dương soi
thẳng xuống cũng không phát hiện được điểm sâu nhất. Những cái khe chen giữa
những vách đá đều có những độ sâu bất ngờ.

Chính điều này làm cho Trần Dương hơi kinh ngạc.

Bất quá, ngay lúc này, Trần Dương liền bắt một thủ ấn, từ hai mắt đột nhiên
xuất hiện một đồ án xoay một vòng rồi chiếu ra một tia linh quang kéo dài về
một hướng.

Trần Dương hai mắt khép lại, sau đó mở ra khôi phục thần thái như cũ, thân ảnh
liền chậm rãi theo một lối bên cạnh mà bơi đi.

Sau khi bơi được nửa canh giờ, Trần Dương chậm rãi đứng lên một gò đá nhỏ.

Phía trên mặt gò đá này có một đá vụn, ngoài ra không còn thứ gì khác.

Trần Dương sau khi đứng lên gò đá này, ánh mắt liền chớp động nhìn về bên
dưới, thân hình thoáng chốc liền nhảy vào trong làn sương khói lượn lờ.

Mà lúc này, Trần Dương cũng đã tích súc pháp lực, tuỳ thời phản ứng với các
biến cố có thể xảy ra. Mặc dù đến lúc này, Trần Dương còn chưa phát hiện nơi
này có bất cứ thứ gì kỳ lạ.

Cái khe mà Trần Dương nhảy xuống rất sâu, càng xuống bên dưới, nhiệt độ càng
giảm sút nhanh chóng, áp suất theo đó càng tăng lên, khiến cho Trần Dương
không thể không gia tăng linh quang hộ thể thì mới có thể nhẹ nhàng đi xuống.

Cũng không biết qua bao lâu, chân Trần Dương liền chạm đáy.

Đập vào mắt hắn là một lối đi độc đạo kéo dài xuống bên dưới.

Lối đi này ngoằn ngoèo như một con rắn, dường như kéo xa vô tận, Trần Dương
nhìn con đường này, sắc mặt bình tĩnh đi tới.

Mà lần này, Trần Dương cũng không có chậm rãi nữa, mà thân ảnh vừa bước ra
liền chợt loé lên rồi xuất hiện cách đó mấy chục bước, chỉ chốc lạt đã đi sâu
xuống dưới.

Đi được mấy canh giờ, Trần Dương bỗng nhìn thấy phía trước có từng đạo quang
đoàn màu đen lượn lờ, tựa như những khắc phí phiêu động.

Thế nhưng, khi nhìn kỹ lại lần nữa, Trần Dương đột ngột kinh nghi.

Trần Dương còn chưa kịp định thần, gần như lập tức vô số đạo ánh sáng li ti
liền xuất hiện.

Lúc này, Trần Dương mới nhìn kỹ, thứ kia nào đâu phải là hắc khí gì, mà đơn
giản là một đám Hải Xà, số lượng nhiều đến mức Trần Dương nhìn vào mà tê cả da
đầu.

Trần Dương hít sâu một hơi, trên mặt thoáng hiện vẻ ngưng trọng.

Những con Hải Xà này toàn thân đen nhánh, không có mắt mũi, chỉ có trên đầu
một con mắt kéo dài ra tựa như một cái cần câu ngay phía trước đầu, mà đầu cần
câu này chính là một cái bóng đèn nhỏ xíu phát ra ánh sáng.

Trần Dương biết, loại Hải Xà này thường sống ẩn dưới những khu vực sâu thẳm
trong lòng nước. Hơn nữa, loài vật này chuyên ăn xác thối hoặc là chất hữu cơ
phân huỷ trong đáy nước. Cho nên, bình thường, nếu muốn tìm chúng nó cũng cực
kỳ khó.

Bất quá, điều này không phải là thứ làm cho Trần Dương cảm thấy lo lắng, mà là
thực lực của đám Hải Xà này vậy mà gần như đều đạt đến chuẩn yêu thú nhất cấp.

Bình thường, nếu như một đám yêu thú nhất cấp thì Trần Dương phủi tay một cái
cũng có thể diệt sạch. Nhưng nơi này lạ nước lạ cái, vừa tiến vào đã gặp qua
thứ này. Chắc chắn bên trong có điều kỳ lạ.

Mà lúc này, đám Hải Xà dường như bị chọc giận vì có người quấy rối chúng, đồng
loạt nhìn lại.

Nhìn Trần Dương lúc này, chẳng khác gì một con kiến đứng trước một đàn voi.

Thả thần thức tính toán một chút, Trần Dương liền phát hiện, số lượng Hải Xà
nơi này làm cho hắn tê cả da đầu, lật tay một cái lập tức thả ra vô số yêu thú
chặn trước mặt.

Cũng may, những yêu thú của Trần Dương thả từ trong Thất Giới ra đều là sinh
sống quanh năm ở Vô Biên Hải, lúc này được thả ra như cá gặp nước, cả đám đồng
loạt thích thú hống lên.

Ngay lúc này, đám Hải Xà tựa như không thèm quan tâm đến uy áp mạnh mẽ của đám
yêu thú này mà càng thêm hung hăng, đồng loạt lao tới, quanh người bỗng nhiên
xooẹt xoẹt mấy tia lôi điện.

Trần Dương vốn đang bình tĩnh, thấy cảnh này lập tức thất kinh hô lớn:

- Điện Xà?


Phán Thần Hệ Thống - Chương #345