- Muốn Vây Công Hay Là Đơn Đả Độc Đấu


Người đăng: Túy Vân Tử

Hai người kia thấy vậy, lập tức nuốt một ngụm nước bọt, run giọng nói:

- Đạo hữu, có gì từ từ nói!

- Hắc, từ từ nói? Hai ngươi là trưởng lão Nam Nhạc Thành, không biết thường
ngày làm gì, lại thông đồng làm bậy, thân làm Nguyên Anh Kỳ tu sĩ lại không
tiếc mặt mũi thân phận mà ra tay với tiểu bối. Thủ đoạn hèn hạ như vậy chỉ để
câu dẫn ta xuất hiện. Hiện giờ ta đã ở đây, nếu không cho ta một lời giải
thích hợp lý, Nam Nhạc Thành và Nam Nhạc Phái ngày hôm nay đều phải cho ta
công đạo.

Trần Dương tức giận nói.

Ban đầu hắn chỉ là suy đoán, chứ không dám chắc tất cả do Nam Nhạc Phái âm mưu
mà thành. Hiện giờ mới biết chắc chắn mọi chuyện quả thật đúng như hắn dự
đoán. Hơn nữa sự việc còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Chỉ riêng chuyện Viên Thành và Viên Phi Phi xuất hiện rất đúng lúc lão đạo sĩ
kia thất thế đã chứng tỏ dự mưu của bọn họ từ trước. Nghĩ đến tình cảnh của
những đứa trẻ mồ côi kia, nộ hoả trong lòng Trần Dương càng bốc lên.

- Muốn công đạo? Tu Tiên Giới đều dùng thực lực nói chuyện. Nếu đạo hữu đã tự
tin như vậy, vậy thì hôm nay không còn gì để nói nữa rồi.

Viên Phi Phi cười lạnh.

Vừa rồi nàng đã âm thầm truyền tin cho bên Nam Nhạc Phái, tin rằng bọn họ sẽ
rất nhanh chạy tới, cho nên mới tự tin như vậy.

Trần Dương cũng hiểu điều này, cho nên mới nói nhảm nhiều như vậy, chủ yếu là
muốn mượn tay Viên Phi Phi câu dẫn những người có liên quan tới, hốt trọn một
mẻ! Làm một lần, khoẻ cả đời!

Việc chuyện này làm trễ nãi hành trình định sẵn để chữa trị cho Hoa Tử Tuyết
đã làm cho Trần Dương cảm thấy rất nóng lòng. Vốn nghĩ chỉ cần ghé Nam Nhạc
Thành một chút thời gian sau đó lập tức lên đường thì hiện giờ, Trần Dương
không thế nào không giải quyết cho xong chuyện ở nơi đây. Những chuyện này
cũng xem như nhân quả mà Trần Dương hắn gieo xuống khi xưa, hiện giờ là lúc
phải thanh toán.

Cho nên, nếu như hiện tại đã đến thời cơ, Trần Dương cũng không ngại ra tay xử
lý.

Giờ phút này, bên dưới mặt đất, Bạch Chính cũng lui lại một bước, đem Thẩm Lan
bảo vệ gắt gao. Hắn tự nhiên biết đây là sư tỷ của Trần Dương, cho nên trong
lòng liền có ý nghĩa bảo vệ. Làm cho lão đạo sĩ của Nam Nhạc Phái muốn làm
chút thủ đoạn thì cũng không làm được.

Mà Thẩm Lan nhìn bóng lưng của Bạch Chính, cảm nhận vẻ lạnh lùng quyết liệt
của gã, dường như chỉ cần ai phương hại đến nàng thì hắn sẽ liều mạng, thì ánh
mắt liền hiện lên vẻ khác thường.

Lúc này, Trần Dương sau khi nghe Viên Phi Phi nói thì lãnh đạm nói:

- Tốt, chính hợp ý ta. Bất quá, nơi này hiện giờ phàm nhân nhiều, chúng ta
cũng nên tìm nơi khác chiến đấu. Hai vị thấy sao?

- Được, như ý ngươi muốn.

Lần này Viên Thành là người đồng ý đầu tiên. Mà Viên Phi Phi cũng nhẹ nhàng
gật đầu đồng ý. Cũng không phải họ quan tâm đến những phàm nhân bên dưới, mà
đơn giản Nam Nhạc Thành có rất nhiều hậu nhân đệ tử của bọn họ, cho nên Trần
Dương nói ra lời này làm cho ngay cả là đối địch thì hai người cũng lập tức
đồng tình.

Sau khi đạt thành thoả thuận, cả ba người liền cách nhau ra một khoảng rồi phi
hành. Mà Trần Dương thì đã sớm thu lại phân thân không thấy bóng dáng.

Ba người bay nửa ngày thì đi đến một khu vực vắng vẻ. Khu vực này rất gần nơi
năm xưa Trần Dương gặp được Hoả Vân Hổ.

Trần Dương sau khi đến nơi này liền dừng lại, liếc nhìn hoàn cảnh chung quanh
nói:

- Nơi này rất tốt. Bất quá, không biết hai người muốn giao đấu theo kiểu nào?
Vây công hay là đơn đả độc đấu?

Trần Dương mỉm cười.

Viên Thành đang muốn mở miệng, đột nhiên Viên Phi Phi giành trước nói:

- Đạo hữu pháp lực cao thâm, chúng ta tự thẹn không bằng. Nếu đã như vậy, vậy
chúng ta sẽ cùng nhau thỉnh giáo cao chiêu của đạo hữu!

- Nói vậy là các ngươi muốn cùng lên?

Khoé miệng Trần Dương đột nhiên nhếch lên, nở một nụ cười thần bí.

Nhìn nụ cười của Trần Dương, hai người khẽ nhìn nhau, bất qua cả hai đều không
phát hiện ra điều gì không thích hợp, sau một lúc thì mới hơi xấu hổ gật đầu
nói:

- Tốt, đúng là như vậy!

Trần Dương cười khổ, không ngờ hai người này da mặt dày đến như vậy, trực tiếp
thừa nhận.

Đảo mắt một cái, Trần Dương lại nói:

- Có cần chờ tiếp viện của hai vị đạo hữu đến luôn không?

- Tiếp viện gì?

Viên Phi Phi có tật giật mình, bèn giả vờ hỏi.

Trần Dương lắc đầu cười nhẹ, đột nhiên phẩy tay dọn sạch dưới đất rồi ngồi
xuống, lấy ra một bình rượu nhàn nhã uống một ngụm rồi nói:

- Chờ các vị Nam Nhạc Phái đến rồi đánh luôn một thể. Hai vị thấy sao? Dù sao
trước sau cũng là quần ẩu, thêm một vài người nữa cũng không nhiều.

- Hừ, đạo hữu đúng là tự tin. Bất quá nếu như ngươi đã muốn như vậy thì chúng
ta cũng phụng bồi.

Viên Thành nhìn thấy bộ dáng này của Trần Dương, trong mắt loé lên lửa giận
tràn ngập. Hành động tự nhiên này của Trần Dương chẳng khác nào khinh thường
gã. Bất quá, thực lực của Trần Dương và phân thân của Trần Dương chính là thứ
làm cho hai người rất kiêng kị. Nếu như hai người cùng tới trong tay Trần
Dương có phân thân kìa, hắn không có tự tin có thể thủ thắng. Do vậy, hiện giờ
Trần Dương vẽ đường cho hươu chạy, ngay lập tức liền nhận được sự tán đồng của
hai người.

Mà lúc này, hai người nhìn Trần Dương cũng bắt đầu mang theo vẻ cười tà. Ánh
mắt nhìn Trần Dương hoàn toàn là ánh mắt sung sướng khi nhìn người gặp hoạ.

Còn Trần Dương, mặc dù lúc này nhìn qua hết sức thong dong, trên thực tế đang
toả thần thức quan sát bốn phía. Đồng thời trong lòng cười lạnh.

Chừng nửa nén nhang sau, đột nhiên từ phía xa có một đạo độn quang lao tới.

Nhìn uy áp, chắc chắn người này đã đạt đến tu vị Nguyên Anh Sơ Kỳ Đỉnh phong
rồi. Chỉ thấy độn tốc của người này cực nhanh, chớp mắt cái đã đến nơi. Quang
hoa tán đi, để lại một thân ảnh quen thuộc.

Người này một thân đạo bào phiêu dật, khí chất xuất trần, chính là chưởng môn
Nam Nhạc Phái khi trước – Phạm La!

Mà hiện giờ, Phạm La vốn đã tiến giai Nguyên Anh Kỳ, cho nên Chưởng môn Nam
Nhạc Phái đã là Trình Kiệt – mệnh danh Trình mặt sắt năm nào. Còn Phạm La thì
lui về làm thái thượng trưởng lão, địa vị càng thêm siêu nhiên.

Bất quá, mưu kế lần này cũng là năm xưa khi Phạm La còn là chưởng môn đã bày
ra, cho nên hiện tại liền tự mình chạy đến, xem như giải quyết hết nhân quả
năm xưa.

Phạm La vừa hiện thân, hai người kia liền đem mọi chuyện một năm một mười kể
lại. Tiện thể cũng tô đen thái độ khinh thị của Trần Dương.

Bất quá, Phạm La làm chưởng môn bao năm, đối với việc nhìn người đoán ý rất có
tạo nghệ. Giờ phút này, gã nhìn Trần Dương thong dong phủi phủi quần áo đứng
dậy liền nhẹ giọng nói:

- Trần đạo hữu. Hiện giờ ngươi cũng là đạo hữu Nguyên Anh Kỳ rồi, chuyện xưa
nếu có thể bỏ thì bỏ. Dù sao, những ân oán năm xưa chúng ta cũng đã giải quyết
xong. Hay là như vậy đi, chỉ cần đạo hữu tại đây nói một câu xin lỗi. Lão phu
chắc chắn thay mặt Nam Nhạc Phái đem mọi ân oán xoá bỏ toàn bộ. Đạo hữu thấy
sao?

Phạm La này hiển nhiên rất cáo già. Lời này nhìn về ngoài là hoà hoãn, nhưng
thực tế là đang thăm dò hư thực của Trần Dương ra sao. Nếu như Trần Dương thể
hiện vui vẻ, sau đó chấp nhận thì chưa biết chừng hôm nay có ra khỏi được chỗ
này hay không cũng là chuyện khó nói.

Chỉ thấy Trần Dương lắc lắc đầu, đáp:

- Chiến đi, nói nhiều làm cái gì! Trận, Khởi!

Chỉ thấy chung quanh năm mươi dặm, đột nhiên một quầng sáng cấm chế ùn ùn bao
phủ toàn bộ nơi này.

Trận pháp vừa động, thân ảnh Trần Dương lập tức biến mất, thay vào đó là tiếng
cười nhạt:

- Các ngươi đã chọn quần ẩu! Tốt, như các ngươi mong muốn!

Lời vừa nói xong, lập tức từ bốn phương tám hướng vang lên tiếng bước chân và
tiếng rống giận. Vô số yêu thú cao cấp ùn ùn chạy tới, mỗi con đều đem hết sức
bú sữa ra mà tấn công, làm cho cả ba gã tu sĩ Nguyên Anh Kỳ thoáng cái sắc mặt
biến đổi.

Chỉ qua chốc lát, cả ba người đều phát hiện ra những yêu thú này chết rồi lại
sống lại, hơn nữa càng chết rồi sống lại thì thực lực của chúng hình như càng
thêm mạnh mẽ.

Trải qua một hồi chiến đấu, ba người thậm chí còn kinh hãi phát hiện ra một
chuyện, những con yêu thú này vậy mà hình như cố tình chơi tiêu hao chiến,
khiến cho bọn họ tổn hao sức lực mạnh mẽ để giết chúng, mà sau khi bị giết thì
chúng càng thêm hưng phấn, càng lao tới hung tợn hơn nữa.

Nhất thời cả ba người sắc mặt đều tái nhợt.

Thêm nữa, trên bầu trời lại có yêu thú Kim Sí Dực kết thành từng bầy bay lượn,
làm dập tắt ý nghĩ bay lên phía trên của ba người.

Viên Thành và Viên Phi Phi thử mấy lần bay lên, kết quả đều bị chúng tấn công,
liều mạng ép trở xuống.

Nhìn ba người bị vây bên trong, Trần Dương liền động niệm cho phân thân tập
trung bên ngoài, phòng ngừa có cá lọt lưới. Chỉ cần một trong ba người có ý
định đào thoát, phân thân lập tức hiển hiện, một quyền vung tới, lập tức đem
bọn họ ép trở lại vào trong chiến đoàn.

Lúc này, Trần Dương cũng nhàn nhã cầm bầu Cực Phẩm Linh Tửu của mình nhấm
nháp, bộ dạng khoái trá nhàn nhã.

Bên trong thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng nổ ầm ầm cùng tiếng rống giận chửi
bới.

Trần Dương nghe qua thì lắc lắc đầu, không quan tâm tới mà tiếp tục uống rượu.


Phán Thần Hệ Thống - Chương #341