- Nhất Kiếm


Người đăng: Túy Vân Tử

Đúng lúc này, phía sau lưng Liêu Ninh đột nhiên chớp động một đoàng linh quang
chớp loé, một cự phủ loé lên rồi giáng thẳng xuống, một tiếng rống kinh thiên
vang lên vang vọng không gian rồi sau đó im bặt.

Nghe tiếng này, trung niên Nguyên Anh Sơ Kỳ và Liêu Ninh đều có sắc mặt mừng
rỡ, còn Trần Dương thì sắc mặt như thường, đứng yên tại chỗ không chút dị
động.

Đến mức này, Trần Dương xem như cũng không muốn gây thêm hiểu lầm, bèn chỉ tay
vào Liêu Ninh nói:

- Ngươi, tự vả miệng năm mươi lần vì bất kính với ta. Xong rồi ta sẽ vòng đi
hướng khác, không phiền các vị đạo hữu Thiên La Tông thu thập tài liệu yêu
thú.

Trần Dương làm đến bước này xem như rất biết điều. Dù sao, không phải cứ lao
đầu vào đấm đấm giết giết mới được, mà đôi khi cần phải sử dụng tới cái đầu.
Hiện giờ mặc dù Trần Dương không ngán ai, thế nhưng dù sao Thiên La Tông cũng
có lý do riêng, cho nên hắn chỉ muốn đòi một chút công đạo từ tên Liêu Ninh
này mà thôi.

Thế nhưng, Liêu Ninh nghe xong thì sắc mặt biến đổi, quát:

- Tặc tử to gan, nể tình ngươi là Nguyên Anh Kỳ tu sĩ, cho ngươi chút mặt mũi
thì ngươi liền…

Chỉ nói đến đây, đột nhiên trong đầu gã vang lên một tiếng hừ lạnh, chỉ cảm
thấy đầu óc đột nhiên đau như búa bổ, không kìm được lấy tay ôm đầu.

Ngay lúc này, Trần Dương đột nhiên cách không vỗ một cái.

Trung niên bên cạnh thấy Liêu Ninh ôm đầu, lập tức sắc mặt phát lạnh:

- Đạo hữu dừng tay!

Nói xong, cũng vung tay đánh ra một quyền, đem cái tát của Trần Dương ngăn cản
lại.

- Đạo hữu không dạy dỗ được đệ tử thì để ta thay mặt giáo huấn.

Trần Dương cười nhạt, cũng không có ra tay tiếp mà nói.

Trung niên kia nghiến răng:

- Hừ, người của Thiên La Tông chúng ta địa vị cao vời, xưng hô như vậy cũng
không có vấn đề gì. Hơn nữa, đạo hữu ngay trước mặt ta mà hạ thủ với tiểu đồ,
có phải xem sư phụ ta không ra gì?

- Có một sư phụ như ngươi, hèn chi dạy dỗ ra một đệ tử như vậy. Tốt, đã vậy
thì hôm nay ta cũng muốn luận bàn một chút, xem Thiên La Tông như thế nào mà
lại lớn lối như vậy.

Chỉ thấy Trần Dương đột nhiên vung tay.

Nhất thời khuôn viên mấy chục dặm linh khí điên cuồng tụ lại, hoá thành một
chưởng ấn khổng lồ trên bầu trời, không chút do dự nhấn xuống.

Tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ nọ vừa đảo qua, sắc mặt đột nhiên đại biến, thất thanh:

- Pháp tắc? Đạo hữu, xin dừng tay, chúng ta nhận sai.

Bất quá, Trần Dương cũng không dừng lại, hướng về phía trước điểm một chỉ, lập
tức chưởng ấn nọ điên cuồng áp xuống.

Dưới uy áp này, Liêu Ninh há mồm phun ra một vòi máu tươi nhiễm đỏ cả ngực.
Còn sư phụ của hắn thì liều mạng thúc giục pháp quyết trong tay, hoá thành một
cự đại nắm đấm tràn ngập linh quang ý đồ chống đỡ một chút để tranh thủ đường
thoát.

Mà ngay lúc này, đột nhiên từ phía sau lao ra thêm hai người, sắc mặt khó coi
đột nhiên đem pháp bảo trong tay ầm ầm đánh tới.

Chỉ trong chớp mắt liền có tiếng nổ kinh thiên truyền ra, cả bốn người liền
lui về phía sau, tránh thoát được một kiếp.

Mà cả hai thứ pháp bảo của hai người vừa chạy đến đều bị hư hao không nhẹ.

Dù sao, thần thông ẩn chứa một tia pháp tắc dù mỏng manh mờ nhạt vô cùng thì
vẫn có uy năng không tưởng nổi.

Dù cho bốn người có tránh thoát, pháp bảo bị hư hao thì sắc mặt ai nấy cũng
đều ửng hồng, chứng tỏ bị phản phệ không nhẹ.

‘Chúng ta đã đắc tội với quái vật gì thế này!?’

Đó chính là ý nghĩ hiện lên trong lòng hai thầy trò Liêu Ninh lúc này.

Mà hai người bên cạnh vừa tiến đến thì càng có sắc mặt khó coi, vội vàng nói:

- Đạo hữu, xin dừng tay. Tất cả chỉ là hiểu lầm!

- Hiểu lầm? Thiên La Tông các vị không xem tán tu chúng ta ra gì cũng được
đi. Còn dám chỉ thẳng mặt ta mà nói mắng to, chẳng lẽ cho rằng Trần mỗ đây
thân cô thế cô nên dễ dàng bắt nạt. Hay là các ngươi cảm thấy, có ba tu sĩ
Nguyên Anh Kỳ thì định giết người diệt khẩu?

Trần Dương cười lạnh nói, nói xong bàn tay vung lên, linh quang chớp động ầm ĩ
như muốn thi triển thần thông nào khác.

Đám người kia thấy vậy biến sắc, không dám lớn tiếng, chắp tay nói:

- Trần đạo huynh, xin dừng tay. Vừa rồi là Liêu Ninh đắc tội với đạo hữu,
hiện tại xin mời đạo hữu tuỳ ý xử trí. Bắt đầu từ bây giờ, người này không còn
liên can gì với Thiên La Tông chúng ta nữa. Mời đạo hữu tự nhiên.

Trần Dương cười nhạt không nói gì nhưng trong lòng lại thầm định giá.

‘Nghĩ cũng hay thật. Thiên La Tông đúng là cao cờ, hi sinh một Kết Đan Kỳ để
hạ hoả của ta.’

Trần Dương nghĩ một chút lại nói:

- Được rồi, hiện giờ nếu hai vị đã nói vậy, Liêu tiểu hữu cũng xưng hô ngang
hàng với ta. Vậy chỉ cần đỡ được của ta một kiếm thì chuyện hôm nay coi như bỏ
qua. Nếu không đỡ được…hắc hắc…sinh tử do mệnh!

Liêu Ninh nghe lời này, sắc mặt thoáng cái đại biến, run lẩy bẩy níu tay áo sư
phụ gã như muốn cầu xin thay gã chủ trì công đạo.

Mà sư phụ của Liêu Ninh sắc mặt cũng biến đổi mấy lần, cuối cùng cắn răng nói:

- Trần đạo huynh, nếu đã như vậy, xin đạo hữu coi như người lớn không chấp
trẻ nhỏ, mong rằng đừng dùng tu vi Nguyên Anh Kỳ để ra tay. Dù sao, nếu như đệ
tử ta chết đi thì việc giáo huấn cũng không có ý nghĩa gì nữa…

- Được, ta sẽ khống chế tu vi ở mức Kết Đan Hậu Kỳ để ra đòn. Thế nào?

Trần Dương cười nhạt, có vẻ rất dễ chịu nói.

Liêu Ninh nghe xong lời này thì thầm biết sư phụ của gã cũng đã làm hết sức
rồi. Một đòn vừa rồi ai cũng nhìn thấy chiến lực của Trần Dương mạnh mẽ thế
nào, cho nên nếu như động thủ, không nói tới ba người Nguyên Anh Kỳ như thế
nào, mà gã chính là kẻ hi sinh đầu tiên. Đã leo tới cảnh giới như thế này,
Liêu Ninh nói cho cùng cũng không quá ngu ngốc, sau khi do dự một thoáng liền
chỉnh lại quần áo rồi chắp tay nói:

- Vãn bối vừa rồi vô lễ mạo phạm, xin tiền bối đại lượng khoan dung.

- Hắc, nói nhiều làm gì, tiếp chiêu!

Trần Dương mở miệng nhàn nhạt nói, tay vung ra hờ hững điểm tới.

Chỉ thấy một cự đại kiếm ảnh loé lên rồi ầm ầm chém xuống.

Liêu Ninh đảo qua kiếm ảnh, lập tức sắc mặt biến đổi, tuy nhiên cũng cắn răn
vỗ túi trữ vật bên hông lấy ra một cây dù.

Cây dù toàn thân màu đỏ, vừa loé ra lập tức đón gió hoá lớn, theo tiếng tụng
niệm chú ngữ và linh lực cuồn cuộn của Liêu Ninh truyền vào lập tức biến hoá
thành một tán ô to lớn, lấy cứng đối cứng với kiếm ảnh. Mà Liêu Ninh cũng
không khinh thường, bàn tay vừa lật liền lấy ra một đan dược nuốt vào, kết
xuất thủ ấn liền kích phát một tấm thuẫn bài rộng chừng một trượng che phủ
đỉnh đầu.

Mà ngay lúc này, kiếm ảnh cũng vừa tới.

Chỉ nghe ‘phanh’ một tiếng trầm đục, cự đại kiếm ảnh không chút khách khí chém
thẳng xuống Tán ô kìa. Mà tán ô cũng không biết là bảo vật có lực phòng ngự
mạnh mẽ thế nào, nhưng dưới lực lượng mạnh mẽ của Cự đại kiếm ảnh cũng chỉ
chống được một vài nhịp thở lập tức ầm vang, bạo liệt làm hai.

Mà Cự đại kiếm ảnh ngay sau đó liền chém đến tấm thuẫn bài do Liêu Ninh biến
hoá mà ra, ầm ầm va chạm làm cho Liêu Ninh càng thêm liều mạng truyền linh lực
mới có thể chống đỡ.

Qua chốc lát, cuối cùng kiếm ảnh tan đi, mà Liêu Ninh thì sắc mặt cũng xám như
tro tàn, các khớp xương lúc này đều cảm thấy đau nhức khó có thể tưởng tượng
nổi.

Nghĩ đến một điểm hời hợt của Trần Dương đã chém ra kiếm ảnh mạnh mẽ như vậy,
Liêu Ninh liền cảm thấy trong lòng hối hận đến cực điểm. Hắn cũng nghe Trần
Dương chỉ truy cứu chuyện hắn vô lễ, thậm chí còn có ý đi vòng qua, không xen
vào việc của Thiên La Tông. Hiện tại nghĩ lại, bản thân gã đúng là tự gây
nghiệt, trời đất khó dung.

Mà Trần Dương sau khi chém ra kiếm ảnh xong, cũng thu lại Kim Kiếm rồi nhàn
nhạt nói:

- Liêu tiểu hữu quả nhiên tu vi cao thâm. Chuyện này xem như bỏ qua đi. Ba
vị, xin cứ tiếp tục công việc. Trần mỗ hiện tại còn có chút việc bận, xin cáo
từ trước.

Nói xong, Trần Dương lập tức bước chân ra một cái, cả người không khác gì sấm
vang chớp giật bay nhanh mà đi, không chút nào dừng lại.

Bốn người nhìn thấy Trần Dương bay đi thật xa thì mới thở phào. Một trong ba
vị tu sĩ Nguyên Anh Kỳ truyền âm với hai người còn lại hỏi:

- Người này thần thông to lớn nhưng khuôn mặt rất lạ lẫm, chẳng lẽ là tu sĩ
mới tiến giai hay sao?

- Hừ, một Nguyên Anh Kỳ mới tiến giai có thể lĩnh ngộ ra một tia pháp tắc
sao? Sư huynh, ngươi chẳng lẽ không biết chuyện đó có ý vị như thế nào?

- Sư đệ nói cũng phải. Người này từ Vô Biên Hải chạy vào, lại còn nói có việc
gấp thì chắc chắn hơn phân nửa là người của Kiến Hoà Đại lục chúng ta rồi.
Trong đám các tu sĩ thành danh cũng không có ai có dáng vẻ như thế này, chắc
là một vị khổ tu sĩ rồi. Liêu Ninh, mau đến đây kể lại mọi chuyện từ đầu đến
cuối, không được bỏ sót chi tiết nào.

Người này suy nghĩ một chút, liền ngoắc Liêu Ninh lại nói.

Liêu Ninh nghe vậy vội vàng bay tới, đang chắp tay định mở miệng nói chuyện
thì bỗng nhiên cơ đít nhíu lại.

‘Tít~~’

‘Khục khục~~’

Liêu Ninh cảm giác một luồng hơi ấm vẫn con đang quanh quẩn sau đít, nhất thời
giả vờ ho khan để lấp liếm.

Mà ba người kia là ai, một đám đều là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, thính lực tự nhiên
vượt xa thường nhân. Một ngọn gió thổi cỏ lay từ mấy dặm nếu bọn họ chú ý thì
cũng có thể nghe được, chứ đừng nói là tiếng xì hơi rõ ràng như vậy. Bất quá
ai cũng không nói gì mà coi như không nghe thấy gì cả, cố tình để cho chuyện
này qua đi.

Bất quá, ngay khi chuẩn bị nghe Liêu Ninh nói thì đột nhiên, một tràng âm
thanh kèm theo mùi thối nồng nặc vang lên:

‘Tít…teeeeeee…bủm …bủm….tẹtt….tẹtttt….’

Một đám khí vàng bỗng chốc lan toả tứ phương. Làm cho ba gã Nguyên Anh Kỳ
thoáng cái vô cùng chật vật.


Phán Thần Hệ Thống - Chương #335