- Hoá Giải Nguy Cơ


Người đăng: Túy Vân Tử

Phải biết, lần trước Trần Dương sử ra chiêu này, nhưng trọn vẹn chỉ có thể
xuất ra được một đầu lôi giao mà thôi, vậy mà đã có uy lực kinh thiên. Hiện
giờ Chiến Thương vào tay phân thân, một đòn vừa ra ngay lập tức đánh ra một
đầu Lôi Long gầm thết lao đến, ngay cả thiên không lúc này cũng dường như biến
sắc.

Hai thủ đoạn kinh thiên trực tiếp va chạm với nhau.

Tiếng sấm động ‘ầm ầm’ nổi lên!

Chỉ thấy hai đòn sát thủ va chạm, lập tức tạo thành một vụ nổ kinh thiên động
địa, mà cả Hoả Thần và Trần Dương đều đứng gần vụ nổ này.

Gương mặt Hoả Thần co rúm hoảng sợ, đột nhiên vỗ tay một cái lấy ra một cái
tiểu tháp nhỏ xíu phát ra từng đợt linh quang che chắn trước mặt.

Tiểu tháp này hình dáng đơn sơ, thế nhưng Trần Dương ở đối diện mặc dù còn
đang kinh hãi vì uy áp từ vụ nổ thì đảo mắt qua liền sắc mặt đại biến thét
lớn:

- Không thể nào!!

Đối với tu sĩ cấp bậc như Trần Dương, trên đời này đã khó có chuyện gì mà hắn
không thể nhớ sau khi gặp qua được dù chỉ một lần. Mà tiểu tháp kia, Hoả Thần
vừa xuất ra thì Trần Dương đã liền thấy quen thuộc.

Bảo vật này chính là một trong những thứ năm xưa trung niên thần bí đưa cho
Trần Dương chọn lựa!

Chính Trần Dương khi ấy còn cho rằng cáo tiểu tháp hết sức đơn sơ kia chỉ là
một cái móc khoá mà thôi. Dù sao, những thứ có hình dáng như vậy thì tuỳ tiện
trên đường tìm một người bán hàng rong, bỏ ra một hai đồng tiền liền có thể
mua được.

Mà hiện giờ, tình thế cực kỳ nguy cấp thì Hoả Thần mới đem nó tế ra, hiển
nhiên, những thủ đoạn mạnh mẽ của người này rất có thể là từ tiểu tháp kia mà
ra.

Nghĩ đến điều này, tròng mắt Trần Dương càng co rút thêm.

Mà đúng lúc này, trước mặt Trần Dương liền xuất hiện một thân ảnh, loé ra một
vầng kim quang chắc chắn đem trọn vẹn thân hình Trần Dương che chắn lại.

Với thủ đoạn cứng rắn của phân thân, mặc dù bị công kích mạnh mẽ, thân hình
cũng run rẩy kịch liệt, thế nhưng Trần Dương phía sau vẫn hoàn hảo không tổn
hao gì.

Mà nhìn về phía đối diện, Hoả Thần sau khi đem tiểu tháp tế ra thì nhìn thấy
dư chấn vụ nổ tràn tới, thần sắc thoáng cái đại biến.

Chính bản thân hắn cũng không ngờ Trần Dương lại mạnh mẽ như vậy, mà thứ kia
Hoả Thần cũng nhìn ra là một cỗ phân thân. Chỉ một cỗ phân thân đã có uy lực
thế này, Trần Dương chắc chắn còn nhiều thủ đoạn khác nữa.

Bất quá, trong giờ phút này Hoả Thần cũng không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ thấy
dư chấn tràn tới thì điên cuồng rót vào trong tiểu tháp.

Chỉ thấy vô số lực trùng kích tràn tới, ầm ầm đánh lên màng linh quang của
tiểu tháp, tựa như cuồng phong bão táp đồng loạt công kích.

Mà linh quang quanh tiểu tháp này cũng không biết là có thần thông gì, vậy mà
khi uy chấn trùng kích tới liền loé lên những tia hoả diễm, đem công kích chặn
ở bên ngoài, không hề tổn thương được Hoả Thần mảy may.

Thế nhưng, chỉ trong chốc lát, một cỗ khí tức tựa như thiên địa pháp tắc tràn
tới, ngay cả không gian cũng vang lên tiếng nổ răng rắc như muốn vỡ vụn ra,
làm cho cả Hoả Thần lẫn Trần Dương đều cảm thấy hết hồn.

Bởi vì hai đòn của hai người vốn đã cực mạnh, vừa giao nhau liền sinh ra lực
trùng kích khiến cho không gian thoáng cái sụp đổ.

Trong tình huống này, nếu như bất cẩn, bị không gian liệt phùng kéo vào thì sẽ
mãi mãi lạc lối bên trong không gian vô tận không lối thoát. Hơn nữa, việc
không gian sụp đổ như thế này cũng tạo nên những công kích hết sức nguy hiểm,
ngay cả tu sĩ Nguyên Anh Hậu Kỳ khi thấy nó cũng phải cẩn thận ứng phó. Nếu
không, dù chỉ chạm vào một chút cũng làm cho nhục thân tan nát như chơi.

Mà không gian nứt vỡ này chỉ trong chớp mắt liền lan toả tới chỗ hai người.

Trần Dương có phân thân phía trước chống đỡ, giờ phút này cũng cấp tốc lùi lại
phía sau, đồng thời trên thân chớp loé liền xuất hiện một bộ giáp tràn ngập
kim quang, lấy tốc độ chớp nhoáng tránh né vụ nứt vỡ không gian này.

Mà Hoả Thần bên kia, một tay cầm tiểu tháp, cước bộ dưới chân cũng không chút
nào chậm chạp, cấp tốc lùi lại, trên tiểu tháp xuất hiện linh quang càng thêm
dày đặc.

Tuy nhiên, cho dù linh quang này có dày đặc hơn nữa, có lực phòng ngự cường
hãn hơn đi nữa, nhưng đối đầu với sức mạnh từ việc không gian sụp đổ thì cũng
lộ ra vẻ yếu thế, hoặc cũng có thể là năng lực của Hoả Thần còn chưa kích phát
được toàn bộ sức mạnh của tiểu tháp này cho nên chỉ trong phút chốc, tiểu tháp
liền lâm vào tình cảnh khó bề chống cự lâu hơn.

Hoả Thần trong tay vốn đã đem ra đến tiểu tháp này cũng đã là thủ đoạn bảo
mệnh rồi. Cho nên lúc này cũng chỉ quát khẽ một tiếng, điên cuồng quán chú
linh lực toàn thân vào tiểu tháp, đem linh quang vốn đã rục rịch bất ổn chung
quanh lần nữa miễn cưỡng trở lại trạng thái chắc chắn như lúc ban đầu, một số
vết nứt nhỏ lan tràn tới liền bị thứ linh quan trên tiểu tháp miễn cưỡng chống
đỡ.

Bất quá, cho dù tốc độ của Hoả Thần có nhanh hơn nữa, thì cũng chỉ là cước bộ
thân pháp bình thường. Bởi vì trong điều kiện không gian bất ổn như thế này,
nếu tuỳ tiện thi triển không gian thần thông thì cũng chỉ càng đâm đầu vào
lưới, càng nhanh chóng bị thôn phệ nhanh hơn mà htôi.

Chỉ thấy linh quang nọ dường như cứng rắn, nhưng chỉ trong phút chốc liền có
mấy đạo vết nứt cực lớn tràn tới, đem không gian chung quanh Hoả Thần bao vây
lại, tạo thành một cái hắc động sụp đổ hoàn toàn, chém nát thân hình của Hoả
Thần thành vô số mảnh nhỏ, ngay cả một tiếng kêu cũng không phát ra được.

Thế nhưng, Trần Dương ở xa xa, vẫn cảm ứng được một tia khí tức mỏng manh của
người này loé lên rồi bị tiểu tháp hút vào, sau đó tiểu tháp liền bị vô tận
hắc ám nuốt chửng. Trần Dương đối với các loại thần hồn cực kỳ mẫn cảm, lúc
này liền biết rất có thể Hoả Thần này còn chưa có chết, mà trước lúc tiểu tháp
kia hoàn toàn bị nuốt chửng thì Trần Dương còn mơ hồ nghe được một tiếng gào
thét không cam lòng.

Đối phó với một đối thủ dai dẳng mạnh mẽ như Hoả Thần cũng làm cho Trần Dương
rất đau đầu. Lần này Trần Dương biết rằng, dưới tình huống này mà không thu
thập được người này thì rất có thể để lại hậu hoạn khó lường về sau. Thậm chí,
người này lần này nhục thân vỡ nát, chưa biết chừng còn là một cái đại cơ
duyên cũng không chừng.

Mà lúc này,Trần Dương cũng không có suy xét quá nhiều, bới vì không gian sụp
đổ cũng đã ảnh hưởng đến hắn, chỉ thấy phân thân bị những tia nứt vỡ công
kích, liên tục chém lên thân hình làm cho da thịt hắn lên những vết thương
thấu xương nhìn ghê người.

Bất quá, những vết thương này vừa hiện ra lập tức đã nhúc nhích như muốn liền
lại.

Mà Trần Dương cũng không có chần chừ, mười đầu ngón tay cũng liên tục đánh ra
vô số đạo cấm chế. Những cấm chế này mặc dù yếu ớt, thế nhưng cũng phần nào
trợ giúp cho phân thân của hắn chống đỡ một hai khắc, giúp cho cả hai tranh
thủ thêm được một chút thời gian lùi lại phía sau.

Bất quá, uy năng vụ nổ quả thật quá mạnh, mặc dù đã có phân thân cản trở phần
lớn uy lực, thế nhưng Trần Dương cũng bị uy chấn và khí tức pháp tắc lan ra
làm cho miệng hộc máu, ánh mắt sợ hãi, linh lực toàn thân như muốn héo rũ,
tình cảnh hết sức nguy cấp.

Nếu như không có gì bất ngờ, chỉ trong chớp mắt nữa, cả Trần Dương và phân
thân sẽ ngay lập tức bị hút vào bên trong không gian vô tận.

Đột nhiên lúc nguy hiểm này, nguyên anh trong cơ thể Trần Dương đột nhiên mở
mắt, bàn tay vung tới điểm một cái.

Dưới cái điểm này, một khí tức hùng mạnh từ trong người Trần Dương truyền ra,
khí tức này thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả không gian nứt vỡ, toàn bộ thiên địa
đột nhiên tối sầm, bầu trời vạn dặm trong phút chốc đều lâm vào bóng tối, một
khí tức chẳng khác gì thiên uy hàng lâm xuống, khiến cho tất cả mọi sinh linh
trong vòng vạn dặm, dù là thú vật hay phàm nhân, dù là yêu thú hay tu sĩ, dù
là luyện khí hay Nguyên Anh kỳ, thì tất cả khi cảm nhận khí tức thiên uy trên
bầu trời đều nhịn không được mà run rẩy trong tận linh hồn, không dám đứng
thẳng người.

Mà Trần Dương đứng đó, thân thể đột nhiên cứng đờ, một cảm giác kỳ lạ tràn
ngập dâng lên trong lòng, cảm giác như thu hết mọi cử động của sinh linh trong
vòng vạn dặm vào tầm mắt.

Lúc này, Trần Dương có thể cảm nhận được từng nhịp đập trái tim mỗi người,
cũng cảm nhận được khát khao của từng sinh vật trong vòng vạn dặm.

Cảm nhận được khí tức mạnh yếu của từng sinh vật, thậm chí, Trần Dương còn
nhìn thấy tất cả sinh linh này dường như có một sợi dây vô hình liên kết chằng
chịt với nhau, đan xen hỗn loạn, cực kỳ phức tạp nhưng cũng cực kỳ sáng tỏ.
Thứ cảm giác này làm cho Trần Dương cảm giác say mê, nhưng nó đến nhanh mà đi
cũng rất nhanh.

Hầu như chỉ trong thời gian chưa đến một nhịp thở thì cảm giác này đã hoàn
toàn biến mất.

Mà nguyên anh trong bụng Trần Dương sau khi làm xong hết thảy thì lộ rõ vẻ mặt
mỏi mệt, ngáp một cái tiếp tục cuộn người lại lâm vào giấc ngủ say.

Mà bầu trời trong phút chốc trở lại như cũ.

Trần Dương ngẩn ngơ nhìn lại, tất cả không gian sụp đổ đã hoàn toàn biến mất,
giống như chưa từng xảy ra vậy, hết sức kỳ lạ.

Mà điều kỳ lạ là, những dấu vết trận chiến vừa rồi, do không gian sụp đổ tạo
ra thì giờ phút này toàn bộ đều phục hồi lại về như ban đầu. Nếu như không
phải bên trong Phán Thần Hệ Thống quả thật đang giam giữ thần hồn của Vu Hồi
thì Trần Dương thậm chí còn đang nghĩ mình vừa trải qua một cơn mơ.

Bất quá, Trần Dương cũng lắc lắc đầu, thân ảnh nhoáng cái liền thu lại phân
thân rồi biến mất tại chỗ.

Mà ngay lúc này, tại Thiên Phong Thành, có một trung niên nhìn bầu trời đã
khôi phục như bình thường, đột nhiên đôi mắt mờ đục ánh lên một tia sáng khác
thường, khoé miệng nhếch lên nở một nụ cười thần bí.


Phán Thần Hệ Thống - Chương #329