Người đăng: Túy Vân Tử
Ba ngày sau, Phi Thiên Ngân Chu được một thanh niên gương mặt lãnh tĩnh điều
khiến phóng nhanh, hoá thành một luồng ngân quang phá không bay về phía chân
trời.
Thanh niên này chính là phân thân của Trần Dương được hắn triệu hồi ra để điều
khiển Phi Thiên Ngân Chu, còn mình thì tiến vào trong Phán Thần Hệ Thống.
Lúc này, Từ Thanh đã được Trần Dương sắc phong làm Đệ Nhị Ngục Vương, chưởng
quản tầng thứ hai.
Phán Ngục bên trong Phán Thần Hệ Thống có mười tầng, mỗi tầng lại phân biệt
giam giữ các loại tội phạm khác nhau.
Theo tầng thứ nhất là tội phạm có mức độ phạm tội nhẹ nhất, thông thường những
kẻ nửa thiện nửa ác, nửa công nửa tội sẽ được giam ở nơi này chờ ngày xét xử.
Đệ Nhất Ngục Vương có trách nhiệm xét xử những người này, sau đó tất cả những
phán xét này sẽ được ghi vào một ‘bản án’ rồi gửi những người này đi Âm Giới
hoặc là bị tống giam vào tầng thứ nhất của Phán Ngục.
Tất nhiên, những người này cũng có cơ hội được đưa đến Nông Trang lao động cải
tạo để suy giảm tội nghiệp, tất cả hiện giờ đều do Đệ Nhất Ngục Vương phán
quyết.
Đối với những tội trạng được phán xử xong nhưng Đệ Nhất Ngục Vương còn thấy
chưa thoả đáng thì tội nhân sẽ được đưa đến tầng thứ hai để Đệ Nhị Ngục Vương
tiến hành xét xử thêm
Còn Từ Thanh được Trần Dương sắc phong Đệ Nhị Ngục Vương, chịu trách nhiệm xét
xử những ai lúc còn sống trên thế gian làm điều tổn thương đến thân thể người
khác, gian dâm, sát sinh…mà trong tầng thứ hai này, sau khi có Từ Thanh tiếp
quản Đệ Nhị Ngục Vương thì còn được mở thêm các loại hình phạt như: mây đè,
phân thối, bị đâm, bỏ đói, bỏ khát, nấu máu, nấu một chảo đồng, nấu nhiều chảo
đồng, bỏ vô cối xay sắt, đong lường, gà mổ, ao tro, chặt khúc, gươm lá đâm,
chó sói ăn thịt, bỏ vào ao lạnh giá... Tuỳ theo mức độ nặng nhẹ mà Ngục Vương
sẽ phân định.
Mà Từ Thanh ban đầu do số lượng phạm nhân chưa có, cho nên sẽ được học tập
thêm các loại kiến thức liên quan đến xét án và thẩm tra phạm nhân. Từ Thanh
vốn là một người nghiêm minh, cho nên đối với công việc này cũng hết sức chú
ý.
Về phần Từ Hi Viên, cũng được Trần Dương nhận làm binh vệ, định bụng sau khi
đến Thiên Phong Thành sẽ cho nàng đi theo Điền Thi Dung làm trợ lực. Tin rằng
đối với thể chất và căn cơ của Từ Hi Viên sau khi được cải thiện, nếu được tu
luyện và đào tạo hợp lý thì chắc chắn sẽ có sự tiến bộ không ngờ.
Đối với sự tình ở Thiên Phong Thành, Trần Dương hiện giờ nghĩ đến vẫn cảm thấy
tức giận. Độn tốc càng ngày càng nhanh, loé lên rồi phóng đi vun vút.
Trong lúc này ở Thiên Phong Thành, bên ngoại vi thành và Phiên Thiên Tông. Lúc
này đang có một nhóm người khoảng chừng năm người đang phi hành trên bầu trời.
Nếu có Trần Dương ở đây chắc chắn nhận ra người dẫn đầu nhóm người này là Cao
Thiết và năm binh vệ khác.
Lúc này, một trong đám binh vệ khuôn mặt có chút phẫn nộ, tức giận nói:
- Cao đội trưởng, người kia thật quá đáng, chẳng những bắt chúng ta dần tách
khỏi Phán Thần Thương Hội mà còn sai chúng ta chạy tới chạy lui các môn phái.
Hiện giờ còn bắt phải đến Phiên Thiên Tông để tặng lễ vật. Thật không hiểu
Phàn Dương lão quỷ này muốn gì!
- Lão Tứ, ngươi đừng nôn nóng. Hiện giờ chúng ta tu vi nhỏ yếu, mà Phàn Dương
kia tu vi thông thiên, cho dù chúng ta có phản kháng cũng không được tác dụng
gì. Nếu không phải cố kỵ trận pháp ở Phán Thần Thương Hội vẫn nằm trong tay
Điền đại nhân nắm giữ thì không chừng lão đã hạ thủ với chúng ta rồi. Tốt nhất
vẫn là chờ Trần đại nhân quay về thì tốt hơn.
Cao Thiết gương mặt bình tĩnh, giọng nói lộ ra vẻ nhẫn nại nói.
Mà ngay sau khi Cao Thiết nói ra lời này, bầu trời đột nhiên rung động, một
bóng người hiện ra, cười lạnh:
- Hắc hắc, thì ra các ngươi muốn tạo phản. Ở đây kết bè kết đảng định lập mưu
hãm hại Phàn đại nhân!
Cao Thiết nhìn qua người này, liền tức giận quát:
- Vu Hồi, ngươi chỉ là một Khách khanh trưởng lão do Trần đại nhân thuê tới.
Hiện giờ cấu kết Phàn Dương lão quỷ âm mưu thôn tính Phán Thần Thương Hội,
ngươi có còn liêm sỉ hay không?
- Nói hươu nói vượn, ta đây chính là đang bảo vệ cơ nghiệp của Trần đạo hữu.
Phàn Dương chân nhân vốn là người chủ sự của Phán Thần Thương Hội, vậy mà các
ngươi dám ở đây xúc phạm, âm mưu lật đổ. Hiện giờ ta thay Trần huynh thanh lý
môn hộ, cũng xem như là tích tụ công đức. Cho dù có Trần huynh ở đây thì chắc
chắn cũng sẽ vỗ tay khen hay, ha ha ha…
Vu Hồi là một trong ba tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ được mời làm Khách khanh trưởng
lão của Phán Thần Thương Hội, thường ngày là một tán tu có chút ít danh khí,
vậy cho nên mới được Trần Dương tin tưởng.
Vả lại, buổi ban đầu sơ khai, đối với vị trí Khách khanh này, Trần Dương vốn
chỉ xem như dùng tiền mua một cái uy danh của Nguyên Anh Kỳ tu sĩ đến chống đỡ
mà thôi.
Nhìn bộ dạng đắc ý của Vu Hồi, nguyên đám người Cao Thiết sắc mặt xanh mét,
trong lòng cũng hiểu hôm nay khó thoát khỏi số kiếp. Ai nấy mặc dù là binh vệ,
nếu bị đánh chết thì hồn phách lần nữa sẽ bị triệu tập về Phán Thần Hệ Thống,
nhưng khi đó thì sẽ không còn mặt mũi gì mà nhìn Trần Dương nữa.
Lúc này, trong lòng nguyên đám người đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần quyết tử.
Thực lực cao nhất trong đám người dĩ nhiên là Cao Thiết, thế nhưng gã dù có
mạnh, hiện tại cũng mới có tu vi Kết Đan Sơ Kỳ mà thôi. Còn đám binh vệ còn
lại đều là Trúc Cơ Trung Kỳ. Loại thực lực này, chỉ cần Vu Hồi phẩy tay một
cái thì cả đám nhất định khó sống, nhưng không ai có ý định lùi bước. Thậm chí
trong mắt Cao Thiết đã nổi tơ máu, trong lòng thầm nghĩ dù hôm nay có tự bạo
nguyên thần tại đây thì cũng không được để Vu Hồi này đắc ý.
Vu Hồi nhìn bộ dáng đám người thì biết ngay ý định của bọn họ, cười lạnh, bàn
tay giơ lên liền xuất hiện một cái Hắc Phiên.
Hắc Phiên này vừa xuất hiện, liền mơ hồ có tiếng ma tru quỷ gào từ bên trong
truyền ra, hắc khí vờn quanh.
Bất quá, Vu Hồi còn chưa kịp thi triển công pháp thì bỗng nhiên từ hư không
bên cạnh, có một âm thanh vỗ tay ‘Bộp bộp’ kèm theo tiếng cười:
- Hay lắm, Vu đạo hữu quả nhiên liệu việc như thần, dù ta có ở đây thì vẫn
phải vỗ tay khen hay. Đạo hữu da mặt đúng thật là dày, loại ngôn từ bốc mùi
như vậy vẫn có thể nói ra được, đúng là vô sỉ đến cực điểm. Ta đứng một bên
xem đạo hữu diễn kịch mà không kìm được cảm xúc, hắc hắc…
Trần Dương lúc này hai tay chắp sau lưng, khí tức trên người không có chút nào
lộ ra, dáng vẻ như một phàm nhân trong suốt. Cho dù là Vu Hồi đảo mắt qua cũng
không phát hiện tu vi chân thực của hắn. Vậy cho nên mặc dù nghe được những
lời châm chọc của hắn những vẫn nén tức giận mà nói:
- Ha hả, Trần huynh, có huynh ở đây là tốt rồi. Đám người này mưu toan tạo
phản, định độc chiếm Phán Thần Thương Hội, ta chính là đang thay mặt huynh
thanh lý môn hộ đây. Hiện giờ có ngươi ở đây thật tốt quá.
- Thanh lý môn hộ? Vu huynh thật tốt quá, ta cũng đang có ý định này.
Trần Dương cười nhạt.
Vu Hồi nhìn thấy nụ cười của Trần Dương thì không hiểu sao trong lòng bỗng
nhiên có dự cảm bất an, bất quá vẫn miễn cưỡng cười noi:
- Vậy sao? Nếu vậy thì ở đây không còn việc của ta nữa, cáo từ Trần đạo hữu,
ta đi trước!
- Vu huynh, lâu ngày mới gặp lại sao lại vội vàng thế. Hơn nữa, việc thanh lý
môn hộ cũng cần huynh giúp đỡ một chút, nếu không thì ta không thể nào hoàn
thành a!
- Cần ta giúp? Trần đạo hữu, ngươi cần ta giúp chuyện gì?
Vu Hồi có chút kinh nghi hỏi.
Trần Dương nghe vậy rất vô tư, cười nói:
- Phiền Vu Hồi đạo hữu ở lại để cho ta thanh lý môn hộ, có được hay không?
Câu nói còn chưa dứt, sau lưng Vu Hồi liền xuất hiện phân thân của Trần Dương
nhanh như chớp vung tay đấm tới.
Vu Hồi thân là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, tất nhiên phản ứng cũng không hề chậm, lập
tức sau lưng xuất hiện một ngọn hắc sơn chống đỡ lại nắm đấm của phân thân
Trần Dương, đồng thời mở ra vòng hộ thân linh khí.
‘Bồng~’
Thân hình của Vu Hồi dưới lực trùng kích, mặc dù không bị thương nhưng dư chấn
từ cú đấm cũng làm cho thân hình hắn lao về phía trước.
Trần Dương vung tay điểm tới, lập tức một cự đại kiếm ảnh ầm ầm chém tới,
thiên không biến sắc, kim quang tràn ngập như muốn đem Vu Hồi chẻ ra làm hai
nửa.
Vu Hồi thân hình vừa bị lao tới, còn chưa cảm nhận được ngọn núi hắc sắc phía
sau thế nào thì đã thấy cự đại kiếm quang phía trước lao tới. Gã hừ một tiếng,
đột nhiên cắn răng phun ra một viên cầu, vừa lao tới lập tức nổ vang một
tiếng, tạo thành một quang đoàn ngập tràn lôi quang đem cự kiếm chặn lại, còn
thân ảnh của gã đột nhiên thuận thế chớp lé, vừa chớp một cái đã xuấtn hiện
trên đỉnh đầu Trần Dương vỗ xuống một chưởng.
Nhất thời một chưởng ấn to lớn ầm ầm giáng xuống, uy lực không chút nào thua
kém so với cự đại kiếm quang của Trần Dương chém tới.
Tuy nhiên, ngay lúc này, một bóng ảnh vừa hiện lập tức vung một quyền ảnh màu
vàng ầm ầm nghạnh sanh sanh cứng đối cứng với thủ chưởng đang lao xuống.
Chỉ nghe ‘Phanh’ một tiếng, lập tức một vòng sóng xung kích lan tràn tứ phía,
vang vọng không gian.
Năm người đám Cao Thiết đứng xa xa cũng bị những đợt sóng xung kích này tràn
tới, vô cùng kinh hãi.
Hiển nhiên, khoảng cách bọn họ đứng quá gần trung tâm cuộc chiến, mà loại giao
chiến giữa hai tu sĩ Nguyên Anh Kỳ này, đám bọn họ dù chỉ vướng một chút chắc
chắn không chết cũng trọng thương. Đang lúc này, đột nhiên cả năm người đám
Cao Thiết lập tức cảm thấy một luồng lực kỳ dị, thân ảnh chớp loé liền xuất
hiện bên trong Phán Thần Hệ Thống.
Thì ra là Trần Dương sớm đã chú ý bọn họ, sao có thể để cho bọn họ bị thương!