Người đăng: Túy Vân Tử
Trần Dương nhìn ra chung quanh, liền thấy những ‘tinh cầu’ đang chậm rãi xoay
động kia chính là những Tiểu Kim Đan trước đây của hắn.
Lúc trước, khi Trần Dương tiến giai Kết Đan Kỳ thì Kim Đan liền tan vỡ thành
những Tiểu Kim Đan này, lúc ấy Trần Dương còn cho rằng những Tiểu Kim Đan này
chính là Kim Đan, sau khi tiến giai thì sẽ tan vỡ, hoá thành năng lượng để tạo
thành Nguyên Anh.
Thế nhưng hiện giờ Trần Dương mới thấy, suy nghĩ của hắn trước đây là ngây thơ
đến mức nào. Hiện giờ chẳng những Nguyên Anh hình thành mà Tiểu Kim Đan cũng
còn nguyên, chứng tỏ suy đoán của Trần Dương trước đây là sai lầm. Những Tiểu
Kim Đan này về mặt bản chất chắc chắn không phải là Kim Đan như Trần Dương
nghĩ.
Trong đầu Trần Dương nghĩ đến một khả năng, đó là trước đây Trần Dương chưa
tìm ra cách phát huy hết sức mạnh của những Tiểu Kim Đan này, cho nên mới cho
rằng nó so với Kim Đan không có gì khác nhau. Hiện giờ, đứng bên trong khoảng
không này, Trần Dương mới cảm thấy trong cơ thể mình sớm đã có một sức mạnh
cực kỳ mạnh mẽ tồn tại.
Chỉ có điều, đem sức mạnh này phát huy ra như thế nào mới là vấn đề.
Trần Dương nhìn những tinh cầu này, liền phát hiện ra một vấn đề, đó là mặc dù
rất chậm rãi, nhưng những tinh cầu Tiểu Kim Đan này thật sự đang xoay chung
quanh hắn.
Bất quá, khi Trần Dương thử bước ra khỏi Phán Thần Hệ Thống thì một sức mạnh
ùa tới, làm cho hắn cảm giác ngộp thở, như bị dồn ép. Cảm giác giống như chỉ
cần động đậy, vượt ra khỏi sự bảo vệ này thì chắc chắn sẽ xảy ra biến cố gì đó
vậy.
Cảm nhận được điều này, gương mặt non nớt của Trần Dương lúc này liền cau mài,
ngồi tại chỗ.
Lát sau, Trần Dương bỗng cảm nhận tinh thần dường như có chút mỏi mệt, liền
khép lại mí mắt.
Cũng không biết qua bao lâu, Trần Dương đột nhiên tỉnh dậy.
Lúc này, Trần Dương theo bản năng thử nhìn Nguyên Anh của mình thì thấy nó
đang đang co tròn, nét mặt an tường như đang ngủ say vậy, không có chút nào
khác thường.
Mà Trần Dương lúc này thử cảm nhận thân thể, sắc mặt trong phút chốc liền khác
thường, vừa sợ hãi vừa mừng như điên, pha trộn lẫn lộn.
Phất tay đem một bộ bạch y mặc vào, Trần Dương bỗng nhiên toát ra một cỗ xuất
trần, giơ tay nhấc chân đều có một cỗ khí thế mạnh mẽ phi thường.
Đi đến thạch ốc nhìn Hoa Tử Tuyết một chút, tâm sự với nàng vài câu, Trần
Dương liền nhoáng lên xuất hiện tại chỗ bên ngoài.
Vừa xuất hiện Trần Dương liền nhíu mài.
Động phủ nơi Trần Dương bế quan giờ đây đã bị người lục tung, chẳng những đem
quả núi này san bằng mà ba thước bên dưới mặt đất cũng bị đào lên, dáng vẻ như
muốn triệt để phá sạch vậy.
Trần Dương nhìn thấy cảnh này thì trong mắt bừng lên lửa giận.
Việc làm này chẳng khác nào tát vào mặt hắn, vừa biết hắn tiến giai Nguyên Anh
Kỳ liền chạy đến phá hư động phủ.
‘Muốn tìm ta sao? Hay muốn thị uy với ta?’
Trần Dương nghiến răng kèn kẹt. Bản thân hắn không hề biết rằng, hắn đã nghi
oan cho những người này.
Trần Dương trong lúc kết Anh gần thành thì liền tiến vào Phán Thần Hệ Thống để
hấp thụ linh khí tinh thuần, đồng thời công hiệu của Hoá Anh Đan quá mức rung
động, chẳng những linh quang tứ phía mà còn làm cho cơ thể của Trần Dương biến
đổi mãnh liệt, cho nên không còn lựa chọn nào khác, Trần Dương đành phải tiến
vào Phán Thần Hệ Thống.
Mà ở bên ngoài, sau khi cha con họ Liệt bị thủ tiêu thì những người khác liền
bắt đầu sục sạo tìm kiếm, mà khu vực bị đào bới nhiều nhất dĩ nhiên là nơi
Trần Dương bế quan rồi. Bởi vì những cấm chế của Trần Dương bày ra vẫn còn đó,
mặc dù đã bị thiên triệu lúc kết Anh phá hỏng một phần nhưng ba động vẫn còn.
Điều này làm cho cả đám chạy tới vừa đảo mắt qua liền đỏ mắt, còn tưởng đây là
Cổ động phủ, mà bảo vật bên trong tự hành xuất thế cho nên mới gây ra kinh
động lớn như thế.
Lúc này, địa điểm chiến trường đã được chuyển tới một khu vực không xa chỗ
Trần Dương đang đứng.
Trần Dương nhìn qua khu vực chiến trường, thần thức khổng lồ lại đảo qua chung
quanh liền thấy thây rơi đầy đất, máu vương tung toé, hiển nhiên nơi này đã
trải qua chiến đấu đẫm máu rồi.
Nhíu mài, Trần Dương bước tới một bước, cả người lập tức tiêu thất tại chỗ,
ngay sau đó xuất hiện bên trên chỗ đám người đang quần ẩu với nhau hết sức
kịch liệt.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Dương nhíu mài hừ lạnh một tiếng.
Đám đông đa phần là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, chỉ có bốn tu sĩ Kết Đan Kỳ đang huy
động pháp bảo chia thành hai phe đấu pháp. Đang đánh nhau hăng say bỗng nhiên
cảm giác một cỗ cự lực từ trên áp xuống. Cỗ uy áp này chẳng khác gì thiên uy,
thêm một tiếng hừ lạnh như tiếng sấm ầm ầm bên tai làm cho ai nấy run rẩy,
những tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đều mọp xuống đất, cố hết sức mới có thể đứng vững. Còn
những tu sĩ Kết Đan Kỳ thì cảm nhận qua uy áp này lập tức thân hình run lên,
vội vàng đem pháp bảo trong tay thu lại, cung kính hạ xuống mặt đất rồi chắp
tay hành lễ:
- Chúng vãn bối ra mắt tiền bối. Không biết tiền bối có điều gì phân phó, vãn
bối nhất định dốc sức đi làm.
Bốn gã Kết Đan Kỳ tu sĩ này đều tỏ ra cung kính, thái độ hết sức ân cần không
chút qua loa.
Bởi vì nơi này cách xa các đại môn phái, là một khu vực do các gia tộc nhỏ và
môn phái nhị lưu nắm giữ, cho nên chỉ có một vài vị Nguyên Anh Kỳ được xem là
các lão tổ của những môn phái nọ rất ít xuất hiện. Hơn nữa danh tiếng của bọn
họ rất lớn, những tu sĩ Kết Đan Kỳ này cũng có nhãn lực, nhìn thấy Trần Dương
khuôn mặt lạ lẫm mà uy áp cực kỳ khổng lồ thì trong lòng liền run lên, không
dám có chút chậm trễ nào.
Trần Dương nghe vậy lạnh nhạt hỏi:
- Tại sao các ngươi ở nơi này chém giết? Hơn nữa, động phủ đằng kia là xảy ra
chuyện gì, tại sao lại biến thành bộ dáng bị đào ba thước đất như vậy?
Một gã tu sĩ Kết Đan Kỳ nghe vậy liền đảo mắt một cái tiến lên phía trước chắp
tay lại cung kính đáp:
- Bẩm tiền bối, hơn nửa tháng trước chúng vãn bối đột nhiên nhận được tin tức
nơi này có bảo vật xuất thế, lại bị người khác chiếm lấy cho nên chúng ta mới
chạy đến. Dù sao, khu vực này là khu vực quản hạt của gia tộc chúng ta cho
nên…
- Thối lắm, nơi này vốn là…
Một tu sĩ đứng phía sau nghe vậy thì lập tức chen vào.
- Ồn ào!
Trần Dương sắc mặt phát lạnh, giơ tay vẫy nhẹ một cái.
‘Bốp!’
Nhất thời, gã tu sĩ vừa nói leo lập tức văng sang bên cạnh như một con diều
đứt dây, mặt sưng lên như cái bánh bao, răng môi lẫn lộn, huyết nhục mơ hồ.
Thế nhưng chỉ là bất tỉnh chứ không động thương gân cốt.
Sở dĩ như vậy cũng là nhờ Trần Dương ra tay nhẹ, nếu không, một cái tát cũng
có thể đánh nát Kim Đan của gã.
Tất cả đám tu sĩ nhìn thấy cảnh này thì trong lòng băng hàn, cái lưng tự động
cũng cúi xuống thấp hơn.
Mà gã tu sĩ bị cắt lời thì sắc mặt co rút, khoé mắt co giật mấy cái mới cung
kính nói tiếp, bộ dáng không hề nhìn thấy sự việc vừa rồi.
Lát sau, Trần Dương nghe xong, liền nhàn nhạt nói:
- Một cái động phủ rách nát, nhìn xem bao nhiêu người chết rồi. Các ngươi có
não hay không có não? Hừ…
Giọng nói Trần Dương tràn đầy vẻ khinh thường. Nói xong liền tuỳ tiện ném tới
một bình ngọc nói:
- Thứ này ta không xài tới, cho ngươi xem như bù đắp thời gian vừa rồi. Hiện
giờ các ngươi nếu muốn diễn kịch thì cứ việc tiếp tục.
Trần Dương khoát tay ném bình ngọc xuống thì lãnh đạm nói xong rồi thân ảnh
loé lên liền tiêu thất tại chỗ.
Hiện giờ, bản thân đã là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, Trần Dương cũng không cần thay
đổi hình dạng nữa, càng không cần thu liễm tu vi. Bởi vì Tu Tiên Giới hiện
nay, Nguyên Anh Kỳ chính là tồn tại đỉnh phong rồi. Những gã Hoá Thần Kỳ lánh
đời kia nếu không ra, thì cũng không ai dám tuỳ tiện trêu chọc một gã Nguyên
Anh Kỳ.
Bên cạnh đó, Trần Dương cũng rất tự tin. Cỗ tự tin này sau khi Kết Nguyên Anh
xong, Trần Dương ra bên ngoài liền cảm nhận được. Thứ cảm giác này rất khác
thường, giống như xuất phát từ bên trong linh hồn vậy, cực kỳ huyền diệu.
Trần Dương thẳng hướng Kinh Đô mà phi hành.
Tốc độ của Trần Dương lúc còn ở Kết Đan Kỳ đã rất nhanh, hiện giờ tiến giai
Nguyên Anh Kỳ thì càng thêm kinh khủng, hầu như chỉ chớp mắt một cái đã đi mấy
chục dặm đường, vô số tu sĩ bên dưới mặc dù đang làm gì, nhưng khi cảm nhận
được đạo độn quang này thì đều ngẩng đầu lên nhìn, thần sắc có hâm mộ, có sợ
hãi xen lẫn ghen ghét đố kỵ.
Mà Trần Dương theo thời gian bay càng ngày càng gần Kinh Đô thì cũng cảm giác
một cỗ áp lực.
Hoa Tử Tuyết vẫn còn bên trong Phán Thần Hệ Thống, thế nhưng nếu như một ngày
chưa giải quyết vấn đề của nàng, Trần Dương vẫn còn cảm thấy chưa an tâm.
Mấy ngày sau, Trần Dương bay đến thôn trấn nhỏ khi xưa gặp Hoa Tử Tuyết lần
đầu tiên thì liền nhíu mài dừng lại.
Lúc này, trong thôn trấn có đông người, nhưng thần sắc ai nấy ủ dột, lo lắng.
Mà ở giữa sân trước thôn cũng có một đạo sĩ đang làm phép.
Cảnh tượng này giống hệt năm xưa lúc Trần Dương vừa đến, thế nhưng bầu không
khí thì lại trái ngược hoàn toàn.
Năm xưa Trần Dương thấy thôn này mặc dù nghèo, nhưng không khí vui tươi, trẻ
con hồn nhiên chạy nhảy. Còn hiện giờ không khí tràn ngập vẻ lo lắng quỷ dị.
Thân là một vị Phán quan, Trần Dương nhìn thấy cảnh này thì sinh lòng hiếu kỳ,
bèn thu liễm khí tức để tránh kinh động phàm nhân rồi nhanh chóng xuất hiện
bên dưới.
Với thân pháp của Trần Dương hiện giờ, khó ai có thể nhận ra sự xuất hiện của
hắn.
Trần Dương đi tới nhìn trên pháp đàn thì ánh mắt liền băng hàn.