Thân Ngoại Hoá Thân


Người đăng: Túy Vân Tử

Trần Dương mang theo thân xác của Ma Anh xuất hiện bên trong thạch ốc đơn sơ
của hắn.

Ngồi xếp bằng, ánh mắt bình tĩnh nhìn thân thể trước mặt, Trần Dương ánh mắt
liền hiện lên vẻ ngưng trọng.

Đây chính là Ma Thân khởi đầu, Ma Thân này gần như đã đạt đến cảnh giới Bất Tử
Ma Thân, ngang bằng với Bất Tử Kim Thân.

Độ cường hãn của thân xác này thì không cần phải bàn cãi, ngay cả tứ đại thần
thú trên Quan Ấn cùng nhau công kích cũng không thể làm thương tổn nó mảy may,
hơn nữa lúc trước Trần Dương triệu tập ra Ngũ Hành Thần Lôi cũng không làm gì
được nó.

Trần Dương nguyên bản muốn huỷ diệt nó, thế nhưng làm như vậy chẳng những
không có ích lợi gì mà càng thêm đáng tiếc.

Hiện giờ ánh mắt nhìn thân thể này mà khoé miệng lộ ra một tia cười mỉm.

‘Thân thể này mạnh mẽ như vậy, nếu tế luyện ra một cỗ thân ngoại hoá thân
chuyên tu luyện thể, đến lúc đó, đạt được cảnh giới Bất Tử Thân thì sẽ là một
cỗ trợ lực cực mạnh. Bất quá, nếu muốn nó thành Bất Tử Thân thì cần phải để nó
tu luyện một công pháp mạnh mẽ…’

Trần Dương lẩm bẩm nhìn thân thể này mà bắt đầu trầm tư suy tính.

Phải biết việc luyện thế thân ngoại hoá thân tuy nói thì dễ nhưng quá trình
thực hiện cực kỳ phức tạp và khó khăn. Chẳng những phải tế luyện sao cho cỗ
thân ngoại hoá thân này tâm linh tương thông với bản thể, không chỉ là chỉ cần
một ý niệm liền có thể khống chế nó một cách tự nhiên mà còn phải khiến cho nó
không bài xích với nguyên thần của bản thể.

Mà trước hết, Trần Dương còn phải dùng bí thuật phân tách một tia nguyên thần
của mình bồi luyện nó, làm sao cho nó vừa trở nên thông linh, vừa không cách
nào phản phệ lại bản thể kể cả trong trường hợp bản thể bị trọng thương đi
chăng nữa.

Những chuyện này quả thật vô cùng phức tạp. Một khi bắt tay tế luyện thì phải
thành công, nếu không chẳng những làm hư hại cỗ thân thể này, khiến cho phẩm
cấp của nó giảm xuống mà tinh thần lực của Trần Dương cũng sẽ bị phản phệ
không nhẹ.

Trần Dương trầm ngâm, bắt đầu gọi Khí Linh mang đến vô số phương pháp tế luyện
thân ngoại hoá thân để hắn tham khảo.

Ngày tháng trôi qua rất nhanh.

Một ngày nọ, Trần Dương buông một ngọc giản trong tay xuống mà xoa xoa trán ra
vẻ hơi có chút mỏi mệt.

Mặc dù thần thức của Trần Dương đã tu luyện Khống Thần Quyết, mạnh mẽ gấp đôi
so với tu sĩ đồng giai. Thế nhưng trải qua liên tục một năm trời tham khảo đủ
loại phương pháp tế luyện Thân ngoại hoá thân thì hắn cũng cảm giác mỏi mệt.

Sau khi chậm rãi điều tức mấy ngày, Trần Dương lần nữa mở mắt ra.

Cỗ thân thể Ma Anh vẫn huyền phù nơi đó, bất động như trước.

Mặc dù trước đó Trần Dương đã có nhiều suy đoán, thế nhưng chính hắn cũng
không ngờ loại thuật tế luyện này có độ hiểm nguy không nhỏ.

Chẳng những yêu cầu thần thức người tế luyện cực mạnh mà còn phải đem một bộ
phận thần thức chuyển vào bên trong cỗ phân thân này, khiến cho nó tự hành tu
luyện mỗi ngày. Mỗi khi cần kíp thì tâm niệm Trần Dương khẽ động là có thể
điều khiển được nó giống như một phần thân thể của mình vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại, không có thành công nào không phải trả giá, không có quả
ngọt nào từ trên trời rơi xuống!

Trần Dương vẫy tay một cái, đem cỗ thân thể kia lại gần trước mặt, há mồm phun
ra một ngụm bản mệnh tinh khí bao phủ toàn bộ cỗ thân thể này rồi hai tay liên
tục đánh ra vô số đạo cấm chế và ấn ký liên tục rơi vào trên cỗ thân thể này.

Điều đầu tiên mà Trần Dương làm, không phải là vội vàng tế luyện cỗ thân thể
này mà chính là thi triển cấm chế bên trong, một cấm chế bên trong toàn bộ
thức hải, khiến cho chỉ cần Trần Dương động niệm, cỗ thân thể này lập tức
khuất phục, không có cách nào sinh tâm phản bội lại bản thể!

Nhưng chưa hết, Trần Dương còn để lại một tia ấn ký cực kỳ bí ẩn. Có tia ấn ký
này, Trần Dương sẽ có thể hoàn toàn khống chế thân thể này, khiến cho dù mai
sau nó có tự hành thông linh, chạy xa vạn dặm thì Trần Dương vẫn có thể cảm
ứng, lập tức triệu hồi nó về bên thân.

Trần Dương không có chút nào chậm trễ, hai tay bấm quyết, linh lực trong người
cuồn cuộn vận chuyển. Chỉ trong chớp mắt, giữa hai lòng bàn tay hắn liền xuất
hiện một phù văn sáng chói, dưới một cái vỗ nhẹ của Trần Dương lập tức chuẩn
xác tiến nhập vào giữa trán của cỗ thân thể nọ.

Cỗ thân thể kia không chút nào phản ứng.

Trần Dương cũng không có chút dị sắc nào mà liên tục làm theo các bước hắn đã
nghiên cứu kỹ hơn một năm qua, toàn bộ đều cẩn thận từng ly từng tý.

Mà cứ qua một thời gian, Trần Dương lại há mồm phun ra một ngụm nguyên thần
chi khí dung nhập vào toàn bộ cỗ thân thể này, đồng thời mười đầu ngón tay
cũng liên tục loé lên từng đạo kim sắc ấn ký đánh lên người cỗ thân thể này.

Đây là bước đầu tiên trong quá trình luyện chế, đem toàn bộ những thành tựu về
luyện thể của Trần Dương chuyển qua cỗ thân thể phân thân này, khiến cho bản
thân cỗ thân thể này đã vô cũng mạnh mẽ thì lúc này lại càng thêm cứng cáp.
Một khi luyện thành, những pháp bảo bình thường chắc chắn không thể làm nó tổn
thương mảy may.

Mà quá trình này cũng cực kỳ dài dòng buồn chán.

Trần Dương cứ một đoạn thời gian thì lấy linh thạch ra hấp thu và nuốt đan
dược bổ sung chân nguyên rồi lại tiếp tục há mồm luyện chế.

Dục tốc bất đạt!

Chỉ riêng bước đầu tiên luyện chế thân thể này cũng ngốn của Trần Dương gần ba
năm trời liên tục luyện hoá.

Hiện giờ, qua ba năm liên tục tế luyện không ngừng nghỉ, Trần Dương cuối cùng
cũng hoàn thành một bước này.

Mà lúc này nhìn lại, cỗ thân thể này đang ngồi xếp bằng trước mặt Trần Dương.
Gương mặt đã có ngũ quan đầy đủ, tướng mạo cũng trở nên giống Trần Dương như
đúc.

Chỉ là bản thể của Trần Dương thì ngũ quan đoan chính, có chút trắng trẻo thư
sinh thì cỗ phân thân này lại có sắc diện lạnh lùng, làn da hơi ngăm đen, ánh
mắt vô hồn thỉnh thoảng lại có kim quang ấn ký loé lên, cực kỳ tà dị.

Trần Dương thở ra một hơi, đem động tác trên tay thu lại, không có chú ý tới
cỗ phân thân có bề ngoài giống mình như đúc mà là đem một bình ngọc được phong
ấn cực kỳ cẩn thận lấy ra. Sau khi lấy bình ngọc này ra, Trần Dương ánh mắt
quyết đoán đem nó mở ra.

‘Tích!’

Trần Dương cẩn thận dùng thủ pháp nhanh nhẹ lấy ra một giọt dịch thể mang theo
ngũ hành chi lực nồng đậm huyền phù trước mặt rồi nhanh chóng phong ấn lại cái
bình ngọc kia rồi thu lại.

Lúc này, một giọt dịch thể nọ đang xoay tròn huyền phù trước mặt Trần Dương,
toả ra một khí tức từ Hồng Hoang cổ xưa, tràn ngập lực lượng nồng đậm.

Đây chính là Ngũ Hành Linh Nhưỡng!

Bảo vật này Trần Dương năm xưa đã cùng với Tiểu Long Nữ Hoàng Na có được bên
trong Âm Dương cổ mộ. Bởi vì mức độ quý giá của thứ này, Trần Dương trước nay
dù đến lúc nguy hiểm nhất cũng không dám lấy ra sử dụng, mà muốn để dành cho
thời điểm quan trọng nhất. Dù sao, phẩm cấp của thứ này hoàn toàn xứng với hai
chữ ‘Chí Bảo’, cho nên mỗi một giọt đều chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Nếu
như lãng phí thì đơn thuần là thiên lý khó dung.

Mà sau khi lấy ra một giọt Ngũ Hành Linh Nhưỡng sau đó đánh vào người cỗ phân
thân, Trần Dương liền không chút do dự tiến hành bước thứ hai trong quá trình
luyện chế phân thân, đó chính là cải tạo kinh mạch, bồi dưỡng nguyên thần.

Quá trình này thậm chí còn phức tạp và nguy hiểm hơn quá trình luyện thể đầu
tiên rất nhiều lần. Chẳng những phải dùng thủ đoạn đặc biệt đem nguyên thần
chi tách sau đó ôn luyện, điều khiển cho dung nhập hoà làm một thể với phân
thân mà Trần Dương còn phải thôi thức Ngũ Hành Linh Nhưỡng kia nhân cơ hội này
mà tiến hành một lần cải tạo, khiến cho tư chất của cỗ phân thân này vốn đã
mạnh này lại càng thêm khủng bố.

Mà cỗ thi thể này vốn đã không có lục phủ ngũ tạng như bình thường, đơn giản
là một cỗ Ma Thân được thiên địa dựng dục mà ra, cho nên bản thân nó cũng
không có cảm giác đau đớn nữa. Điều này cũng làm cho Trần Dương đỡ đi một phen
chân tay. Bởi vì nó là phân thân của Trần Dương, nếu như bị chia năm xẻ bảy
trong quá trình chiến đấu hoặc bị trúng đòn, thì cho dù có phục hồi lại được
thì cảm giác của nó như thế nào, Trần Dương cũng sẽ cảm giác được y như vậy.

Mà điều thần kỳ của cỗ phân thân này nếu như Trần Dương tế luyện thành công
nằm ở chỗ. Một khi hoàn thành, nó sẽ có được một đẳng cấp gần như ngang với
Bất Tử Thân, với tư chất của nó thông qua sự cải tạo của Ngũ Hành Linh Nhưỡng
mà chỉ cần một thời gian ngắn tu luyện nữa. Chắc chắn cỗ phân thân này sẽ đạt
đến cảnh giới Bất Tử Thân.

Một khi tiến nhập được cảnh giới Bất Tử Thân này thì cho dù có bị đầu rơi
xuống đất, tứ phân ngũ liệt hay thân thể bị người ta đánh cho bạo liệt ra thì
cũng có thể lần nữa tái hợp lại, hơn nữa còn không hề có chút phản ứng sợ hãi
chút nào.

Trần Dương ánh mắt loé lên, động tác trong tay mười phần tập trung, dồn toàn
tâm toàn ý cho việc tế luyện này. Mọi chuyện khác đều bị hắn gạt bỏ sang một
bên.

Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, sắc mặt Trần Dương đột nhiên hiện lên một
tia ngưng trọng, đột nhiên há mồm cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi.

Ngụm máu này chính là bản mệnh tinh huyết cực kỳ tinh thuần của Trần Dương tu
luyện qua bao nhiêu năm. Lúc này vừa phun ra lập tức quỷ dị loé lên rồi thấm
nhập toàn bộ vào phân thân của hắn.

Làm xong điều này, Trần Dương liền giờ một ngón tay điểm đến giữa trán của
phân thân, bắt đầu đem công pháp bí ẩn luyện thể lúc trước truyền vào cỗ phân
thân này.

Bước này chính là bước cuối cùng, chính là Truyền Niệm!

Bước này thành công, ngày tháng sau này cỗ phân thân này sẽ tự hành tu luyện
bên trong Phán Thần Hệ Thống, chỉ khi nào được Trần Dương triệu hồi mới xuất
hiện.

Nếu như thành công, thì từ nay, nó sẽ là đại sát khí bảo mệnh của Trần Dương!


Phán Thần Hệ Thống - Chương #312