Người đăng: Túy Vân Tử
Hai cha con nghe tiếng này liền quay đầu nhìn lại.
Từ Thanh thân hình khẽ run, trong mắt hơi đỏ, dường như cảm giác có chuyện
liền tiến tới cầm cổ tay Trần Dương hỏi:
- Trần đại sư, chuyện kia…
- Hắc, may mắn không làm nhục mệnh. Người kia đã bị ta tìm được, hơn nữa
thông qua một số chuyện thì rất có thể người này là kẻ gây ra bệnh tình của Từ
tiểu thư.
Trần Dương nhẹ nhàng nói.
Từ Thanh nghe xong hết sức mừng rỡ, mắt ửng đỏ, lắp bắp:
- Trần…Trần ân nhân, nếu nói như vậy thì con gái ta…
- Hiện giờ ta có thể bắt đầu tiến hành trị liệu. Thế nhưng thời gian cũng
khoảng mấy ngày. Ngươi trước chờ ở bên ngoài không để bất cứ ai tới làm phiền.
Nói đoạn, Trần Dương quay sang nhìn Từ Hi Viên nói:
- Từ tiểu thư, hiện tại không biết có thể bắt đầu tiến hành trị liệu hay
chưa?
- Tiểu nữ xin nghe theo đại sư phân phó.
Từ Hi Viên rất nhu thuận cúi xuống thi lễ nói.
Trần Dương gật nhẹ đầu, cùng dẫn Từ Hi Viên vào trong phòng sau đó đóng cửa
lại.
Từ Thanh ban đầu hơi có chút do dự, thế nhưng chỉ là một loại bản năng khi
nhìn thấy con gái cưng đi vào phòng cùng đàn ông ngay trước mặt y mà thôi. Vậy
cho nên sau khi thấy cánh cửa đóng lại liền đi đến tiểu đình phía trước ngồi
xuống.
Nhìn những cây hoa Mẫu Đơn vì bị ảnh hưởng chú thuật trong người của Từ Hi
Viên mà khô héo, trong lòng của Từ Thanh giây phút nào cực kỳ rối loạn. Ngồi
được một chút, y lại đứng lên đi đi lại lại, bộ dáng vội vã. Thế nhưng Từ
Thanh mặc dù gấp thì cũng biết được chuyện này không thể vội vàng, nếu như tuỳ
tiện làm ảnh hưởng đến Trần Dương thì chưa biết chừng việc chữa trị sẽ bị ảnh
hưởng.
Mà Trần Dương sau khi dẫn Từ Hi Viên vào phòng thì nhìn nàng nói:
- Làm phiền Từ tiểu thư cởi áo ngoài, sau đó nằm sấp lên giường.
Từ Hi Viên nghe vậy thì thân hình khẽ run lên. Nàng dù tướng mạo là một phụ
nhân trung niên, thế nhưng thực sự tuổi tác còn chưa đến hai mươi, là một xử
nữ hàng thật giá thật. Lúc này lại tuỳ tiện cởi áo trước người khác, khiến cho
sắc mặt nàng dù đang tái nhợt cũng phải ửng hồng lên.
Trần Dương ho khan, xoay mặt đi nói:
- Xin tiểu thư đừng hiểu lầm, bởi vì khí chất của nàng quá yếu, trước tiên ta
cần vẽ một đồ án lên lưng nàng rồi dồn chất độc về đó rồi mới có thể trị liệu
được.
Trần Dương cũng không muốn Từ Hi Viên bị áp lực tâm lý, cho nên nói ra hết sức
nhẹ nhàng.
Mà Từ Hi Viên cũng là cô gái hiểu chuyện, chỉ nghe Trần Dương nói liền thu lại
vẻ xấu hổ, tiến tới bên giường cởi xiêm y ra.
Trần Dương quay mặt chỗ khác, cật lực thu lại toàn bộ thần thức lẫn cảm ứng,
chỉ nghe tiếng ‘Xoạt ~~ Xoạt~~’ phía sau.
Âm thanh quần áo rơi xuống nền đất kèm theo tiếng chân trần đi đến leo lên
giường, Trần Dương liền mặc niệm tám vạn chín trăm lần chân kinh tĩnh tâm thì
mới miễn cưỡng dồn nén một tia tà hoả, sắc mặt nhanh chóng trở lại trạng thái
lãnh tĩnh.
‘Ta đây là đang chữa bệnh, nàng đã chịu khổ rất nhiều, nếu có ý nghĩ bậy bạ
thì đúng là không bằng cầm thú!’
Đang lúc trong lòng hung hăng tự trách, Trần Dương liền nghe thấy âm thanh thỏ
thẻ của Từ Hi Viên nói:
- Trần đại sư, ta đã chuẩn bị xong, xin mời ngài tiến hành chữa trị!
Lời nói của nàng vừa nhỏ nhẹ lại thêm mang theo âm điệu du dương luyến láy,
tựa như len lỏi vào tận trong xương tuỷ người nghe vậy.
Bất quá, Trần Dương vốn đã thanh tâm tỉnh trí lại, cho nên liền quay lại, sắc
mặt nhẹ nhàng bước tới, nhưng khi nhìn tới liền không nhịn được ho khan, nói:
- Từ tiểu thư, ta chỉ bảo nàng cởi bỏ áo ngoài mà thôi, nàng thế nhưng…
Trần Dương nói tới đây thì ho khan.
Mà Từ Hi Viên thì cả người đỏ lựng lên, tuy không nói gì nhưng giờ phút này
cực kỳ xấu hổ. Mặc dù nàng nằm sấp, hơn nữa những bộ vị nhạy cảm từ mông trở
xuống đều bị nàng dùng chăn che lại, nhưng lúc này, bộ ngực sữa trắng như
tuyết vẫn như ẩn như hiện, bị đè ép lấp ló làm cho nàng có cảm giác cả người
ngứa ngáy.
Trần Dương ho một tiếng nói:
- Hiện giờ ta sẽ bắt đầu trị liệu, trong thời gian này nàng sẽ bất tỉnh một
chút.
Nói xong, cũng không đợi Từ Hi Viên có phản ứng gì, Trần Dương liền điểm tới
một ngón tay làm cho nàng lâm vào giấc ngủ.
Mười ngón tay của Trần Dương hợp lại rồi tách ra, lập tức liên tục từ mười đầu
ngón tay bắn ra mười tia quang mang tinh tế, chuẩn xác chui vào lưng Từ Hi
Viên. Lúc này, mười ngón tay của Trần Dương biến hoá vô cùng quỷ dị, lúc nhanh
lúc chậm, lúc cương liệt mạnh mẽ, lúc lại uyển chuyển nhẹ nhàng, chỉ trong
chớp mắt một màn sương màu đen liền chậm rãi đem toàn thân Từ Hi Viên bao bọc
vào trong.
Trần Dương thấy vậy, đầu ngón tay cái liền bắn ra một tia linh quang bắn vào
giữa lưng của Từ Hi Viên.
Mà ngay khi những tia linh quang này chui vào, Trần Dương lập tức niệm khẽ lầm
bầm niệm chú, liên tục đánh ra mấy đạo linh lực tinh thuần lên lưng Từ Hi
Viên. Theo thời gian, trên lưng Từ Hi Viên xuất hiện một đồ án quỷ dị hình mặt
quỷ, hết sức hung ác.
Trần Dương thấy vậy thì ánh mắt sắc lạnh, đem pháp quyết trong tay biến đổi,
một tiếng hừ lạnh trong miệng truyền ra.
Mà ngay sau tiếng hừ lạnh này, mặt quỷ đột nhiên nhăn mặt tựa như vô cùng
thống khổ, liều mạng chui ngược trở lại vào trong người Từ Hi Viên.
Trần Dương sao có thể để cho nó như ý, vừa điểm một cái lập tức một luồng
thanh quang loé ra, một lá phù xuất hiện trong tay liền dán lên giữa mặt quỷ
này, khiến cho nó như bị trúng định thân thuật, không thể tỏ ra hung ác gì
nữa.
Lúc này, Trần Dương mới thở ra một hơi, bắt đầu chuẩn xác dùng Âm Dương Truy
Hồn Châm – Dương Châm thức bắt đầu trục xuất toàn bộ khí tức còn lưu lại trên
người Từ Hi Viên.
Quá trình này Trần Dương cực kỳ cẩn thận. bởi vì thời gian Chú thuật này trú
ngụ trên người Từ Hi Viên đã rất lâu, gần như ăn sâu vào thần hồn, lan toả
khắp kinh mạch toàn thân. Nếu như không cẩn thận, chắc chắn sẽ làm cho nàng
cho dù được cứu thì cũng trở thành phế nhân.
Do vậy, Trần Dương không có bất cứ lơ là chút nào, mà liên tục dồn toàn bộ
tinh lực cho lần chữa trị này.
Từ Thanh ở bên ngoài đi tới đi lui, cố gắng lắng nghe âm thanh bên trong căn
phòng nhưng cả căn phòng đều lặng ngắt như tờ!
Điều này làm cho Từ Thanh hết sức lo lắng, liên tục xoa tay.
Cho đến giữa khuya, sắc mặt của Từ Thanh dường như đã già thêm một tuổi thì
bỗng nhiên cánh cửa hơi mở, Trần Dương sắc mặt có chút mỏi mệt đi ra, nói:
- Xong rồi, hiện giờ Từ tiểu thư không còn gì đáng ngại nữa.
Nói xong, Trần Dương đi ra tiểu đình ngồi xuống, nhìn Từ Thanh vội vàng lao
vào bên trong mà lấy một viên đan dược ra nuốt vào.
Lần giải chú này thực sự phức tạp, Trần Dương nghĩ đến còn cảm thấy sợ hãi.
Vốn lúc đầu mọi chuyện rất trôi chảy, thế nhưng càng về sau, đột nhiên xuất
hiện biến cố. Chú thuật trên người Từ Hi Viên đột nhiên trở nên mạnh mẽ, dường
như ban đầu chỉ là có một cái chú thuật bên ngoài, thế nhưng khi Trần Dương
tra xét rõ mới biết bên trong còn có một con cổ trùng phối hợp, vì vậy nếu như
sơ suất, chỉ giải chú thuật mà bỏ qua con cổ trùng này thì chắc chắn Từ Hi
Viên cũng sẽ khó lòng thoát khỏi cái chết. Mà thân xác nàng khi đó cũng sẽ bị
con cổ trùng này chiếm lấy, tiếp tục tìm cách tìm kiếm cơ thể khác để ký sinh,
lây lan như một bệnh dịch.
Cũng may, cuối cùng mọi việc cũng được xem như thuận lợi.
Lát sau, Từ Thanh đi ra, sắc mặt ửng hồng vì kích động, khom người vái tạ Trần
Dương:
- Đa tạ ân nhân đã ra tay cứu giúp. Kiếp sau xin nguyện làm trâu làm ngựa đền
đáp ân tình này của ân nhân.
Trần Dương chờ cho Từ Thanh hành lễ xong thì mới nhẹ nhàng nâng hắn dậy nói:
- Một vái vừa rồi xem như đủ rồi. Bất quá, nếu như ngươi muốn giúp ta thì
không phải không có cách. Việc này ngày sau sẽ nói. Hiện giờ lệnh ái còn đang
trong giai đoạn hồi phục, sức khoẻ chưa ổn định. Khoảng một tháng sau mới có
thể xuống giường. Trong thời gian này, cách nửa tháng cho nàng ăn một viên đan
dược này là được.
Nói xong, Trần Dương đưa cho Từ Thanh một bình Ích Cốc Đan.
Từ Thanh cầm bình đan dược trong tay nắm chặt, nhìn bóng lưng Trần Dương phiêu
nhiên rời đi. Trong lòng gã âm thầm quyết định, dù thế nào cũng phải báo đáp
ân tình này của Trần Dương.
Mặc dù vừa rồi Trần Dương nói sau này sẽ có việc cho Từ Thanh đền đáp, thế
nhưng trong mắt y, hơn phân nửa là Trần Dương không muốn nhắc tới ân tình này,
cho nên lúc này trong lòng có muôn vàn ý nghĩ phát sinh, đồng thời ánh mắt
sáng rực lên như hạ quyết tâm điều gì đó. Mà càng nghĩ, Từ Thanh càng thêm tự
tin đồng thời đắc ý với ý tưởng của mình.
Mà Từ Hi Viên lúc này đã được mặc đồ cẩn thận.
Huynh đệ lau nước miếng đi, Trần Dương là triệu hoán một người bên trong Phán
Thần Hệ Thống ra để làm việc khó xử này mà thôi. Dù sao, nếu để Từ Thanh thấy
Từ Hi Viên thân thể xích loã nằm đó thì không biết lão có hộc máu tại chỗ hay
không nữa. Hơn nữa, lúc đó Trần Dương cho dù có nhảy xuống biển cũng khó lòng
đem tiếng xấu rửa sạch được.
Trần Dương sau khi ra khỏi chỗ ở của Từ Thanh thì đi thẳng về cửa hàng.
Nửa tháng sau, thân ảnh của Trần Dương lại xuất hiện ở trước cửa Thiên Bảo
Các.
Lúc này, nhìn dòng người cuồn cuộn đủ loại trang phục hoa lệ chen lấn đi vào
bên trong thì Trần Dương liền nhếch miệng cười rồi cũng hoà vào dòng người đi
vào bên trong.
Thiên Bảo Đấu Giá Hội hôm nay sẽ chính thức bắt đầu!