Người đăng: Túy Vân Tử
Đối với những thần thông thuộc về ám hệ thì không có thứ gị đối phó tốt bằng
các loại hoả diễm. Mà đối phó với kẻ mới chỉ là một nửa Ám Chú Sư này thì xem
ra còn dư sức.
Chỉ thấy Trần Dương vứa xuất ra Tử La Hàn Diễm lập tức ném nó về phía trước.
Tử La Hàn Diễm hoá thành một con hoả điểu tím biếc, vừa bay ra lập tức há mồm
phun ra một chùm tử sắc quang đoàn, đem đám khí quang mà người bí ẩn kia đánh
tới toàn bộ thiêu trụi sạch sẽ.
Mà đôi mắt đỏ trên kia bỗng dưng co lại, đột nhiên thân ảnh của hắn từ từ mờ
ảo rồi chớp loé một cái biến mất không thấy bóng dáng.
Trần Dương vốn rất tự tin, thấy cảnh này thì tròng mắt co rút, thất thanh kêu:
- Thuấn Di?
Phải biết, năng lực Thuấn Di chính là năng lực đặc thù của tu sĩ Hoá Thần Kỳ
mới có thể sử dụng, còn nếu là Nguyên Anh Kỳ thì chỉ có dưới tình huống Nguyên
Anh rời khỏi cơ thể mới có thể sử dụng Thuấn Di mà đi. Cũng vì điều này mà
những tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cực kỳ khó giết. Mà Nguyên Anh một khi rời khỏi cơ
thể thì có khả năng đoạt xá một cơ thể mới, từ từ tu luyện lại, khôi phục nhân
dạng và tu vi như cũ.
Mà thiên đạo có linh, đối với những sự tình đoạt xá trọng sinh như vậy cũng có
giới hạn, thông thường một tu sĩ chỉ có thể đoạt xá một lần trong đời. Nếu như
đến lần thứ hai nhất định sẽ bị bài xích, tan nát nguyên thần, ngay cả tư cách
tiến vào luân hồi cũng không còn.
Bởi vậy mà nhìn người bí ẩn kia vậy mà rõ ràng sử dụng thuấn di, tất nhiên
trong người có mang đại bí mật.
Chỉ thấy chớp mắt một cái, ở phía xa xa không khí khẽ dao động một chút rồi
một thân ảnh lao ra, lại tiếp tục thuấn di mấy lần nữa biến mất xa xa.
Trần Dương thấy vậy hừ lạnh, thân hình khẽ động liền cực tốc đuổi theo.
Khống Thần Quyết có một loại ấn ký truy tung, thông qua một tia lạc ấn thần
thức mà có thể truy đuổi địch nhân bị giám sát trong một phạm vi rất rộng.
Trần Dương cố tình đuổi theo áp sát, làm cho kẻ kia cảm nhận được lại tiếp tục
Thuấn Di thêm nữa.
Theo đuôi người kia một hồi, Trần Dương vậy mà phát hiện loại Thuấn Di của
người kia sử dụng cũng không quá mạnh mẽ, mỗi lần chỉ đi được một quãng ngắn
mà thôi, hơn nữa cũng có vẻ chịu phản phệ không nhỏ.
Từ những thứ này, Trần Dương cho rằng kẻ này rất có thể đạt được cơ duyên gì
đó bị một lão quái phụ thân trong người. Bởi vậy nên mới có hình dạng ghê rợn
như vậy. Đây thuần tuý là do phản phệ mang lại. Tin rằng không qua bao lâu
nữa, kẻ này nhất định biến thành một cỗ thân thể chỉ biết giết chóc, không có
linh trí gì đáng nói. Đến khi đó thì chắc chắn là một hồi tai hoạ cho nhân
gian.
Bên cạnh đó, Trần Dương nhất định phải thu được ít nhất một giọt máu của kẻ
này thì mới có thể giải chú cho Hoa Tử Tuyết. Nếu không thì tuỳ tiện động phạm
vào sẽ làm cho ấn chú phản phệ, cái chết sẽ đến ngay lập tức, mà sinh mệnh
cũng ngay lập tức được chuyển cho người thi pháp.
Nghĩ đến những điều này, cước bộ dưới chân Trần Dương càng thêm mạnh mẽ, đột
nhiên cắn răng lây ra một tấm ngọc bài màu xanh nhạt bóp nát.
Nhất thời một đám thanh vụ chói mắt trong chớp mắt vây quanh người Trần Dương
rồi dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Chỉ trong sát na, Trần Dương bước ra một bước, thân ảnh tựa như súc địa thành
thốn xuất hiện ở phía xa xa, so với tốc độ lúc nhanh hơn không chỉ một hai
lần. Hầu như chỉ trong mấy hơi thở đã vượt qua khỏi người kia đang cắm đầu
Thuấn Di.
Trần Dương đột nhiên vung tay bắt quyết, một tấm hoả diễm quang võng màu xanh
hiện ra chụp tới, tạo thành một tấm lưới đón lõng sẵn.
Mà ngay khi tấm lưới chụp tới, không gian liền rung động, một thân ảnh từ
không gian chui ra, chớp mắt một cái đâm sầm vào hoả võng. Nét mặt ngay lập
tức kinh hãi, tuy nhiên tử trong bụng của hắn đột nhiên có một bàn tay ló ra.
Bàn tay này chỉ còn lại xương trắng, vừa ló ra liền vỗ mạnh lên Hoả võng,
khiến cho Hoả Võng do Hải Tâm Yêu Diễm tạo ra vậy mà hơi sững lại một chút.
Chỉ trong tích tắc này, bàn tay kia đột nhiên tiếp tục bạo liệt, tạo thành một
tiếng nổ lớn. Lực đẩy này khiến cho thân hình kẻ kia cấp tốc lùi lại phía sau
chỉ trong chớp mắt.
Nói thì lâu nhưng sự việc chỉ diễn ra trong sát na, hầu như vừa hiện ra thì
cánh tay kia đã giúp cho người nọ lùi lại.
Trần Dương thấy vậy nhíu mài, sắc mặt tỏ ra ngưng trọng, trên tay sử ra Cầm
Long Thủ chặn lại đường lui của người này, đồng thời tay còn lại chỉ trong
chớp mắt xuất hiện Ác Vận.
- Câu Hồn!
Chỉ thấy một bóng người hư ảo cầm một thanh kiếm đột ngột xuất hiện.
Bóng người này giống Trần Dương như đúc, gương mặt không chút cảm tình, vừa
xuất hiện thì cả thiên không chợt như đọng lại, chỉ trong chớp mắt hình bóng
hư ảo này đã lao về phía trước.
‘Xoạt~~’
Bóng kiếm mờ ảo, tựa như mưa giông chớp giật trong chớp mắt loé lên quanh thân
gã kia rồi lui về, trên mũi kiếm rõ ràng mang theo hai cái hồn phách giãy dụa,
gương mặt dữ tợn hoảng sợ.
Ngay khi bóng mờ tan biến, Trần Dương lập tức thu hai hồn này vào Phán Thần Hệ
Thống, sau đó nhún chân một cái tiến tới sát bên cái xác đang rơi xuống, bàn
tay điểm tới một cái vào giữa trán của cái xác.
Chỉ trong chớp mắt, một giọt máu đỏ thẫm xuất hiện.
Giọt máu này hoàn toàn khác với bộ dáng âm trầm sát khí của gã này mà cực kỳ
tinh thuần, mang theo sinh mệnh lực nồng đậm.
Bởi vì giọt máu này chính là bản mệnh tinh huyết của gã kia.
Chiếu theo Trần Dương nghĩ lúc trước, nếu như trong trường hợp thần thông của
kẻ thủ ác quá lớn thì chỉ cần tìm về một giọt máu để cứu giúp Từ Hi Viên cũng
là một kết quả không tồi. Thế nhưng hiện giờ đã bắt được người này, Trần Dương
tất nhiên sẽ không chút do dự lấy bản mệnh tinh huyết của gã đem về cứu chữa
cho Từ Hi Viên.
Mà giọt bản mệnh tinh huyết này chẳng những chứa sinh mệnh lực nồng đậm mà còn
chứa cả đời tư chất của người kia. Lần này Từ Hi Viên chẳng những đại nạn
không chết mà còn chắc chắn có đại vận gia thân.
Trần Dương nhìn lại cái xác, ánh mắt chán ghét đem Hải Tâm Yêu Diễm đốt cái
xác này lập tức tan thành tro bụi rồi thân ảnh của hắn rời khỏi tại chỗ.
Hầu như chỉ chớp mắt sau, ngay tại chỗ này xuất hiện ba người lơ lửng trong
không trung.
Ba người này đều mặc cẩm phục trân quý, khí tức trên người cực kỳ nồng đậm,
bất ngờ đều là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ.
Ba người này nhìn nhau, truyền âm nói gì đó rồi hơi nghi hoặc nhìn chung
quanh. Một người trong số đó còn vung tay lên lấy ra một quả tử sắc quang cầu.
Tử sắc quang cầu này vừa xuất hiện lập tức được y điểm lên một cái, từ bên
trong vốn đang trong suốt đột nhiên có một luồng khói màu tím chuyển động,
xoay tròn một cái lập tức xuất hiện hình ảnh.
Hình ảnh này rất mờ nhạt, nhưng đúng là cảnh tượng đấu pháp vừa nãy ngay tại
nơi này.
Tuy thông qua biện pháp này, cả ba người không nhìn rõ mặt người đang đấu
pháp, thế nhưng nhìn thấy thuấn di thì ánh mắt co rút, sắc mặt hơi đổi, vội
vàng đem Tử sắc quang cầu thu lại rồi làm như không biết chuyện gì rời khỏi
nơi này thật nhanh.
Hiển nhiên, ba tu sĩ Nguyên Anh Kỳ này tầm mắt cực cao, vừa nhìn Thuấn Di liền
biết chuyện này không đơn giản, thậm chí còn có một tia ý nghĩ có thể liên
quan đến tu sĩ Hoá Thần Kỳ.
Mà cho dù điều này không đúng, thì không cũng không dám đánh cược. Nếu như
động chạm đến tu sĩ Hoá Thần Kỳ, thì bọn họ chắc chắn gánh không nổi. Bọn họ
thân là những người bảo hộ cho Kinh Đô này, mỗi khi làm chuyện gì đều phải suy
tính thật kỹ, không thể vì một chút tò mò mà dẫn đến đại tai hoạ được.
Trần Dương mang theo tâm trạng vui mừng đi đến phủ viện của Từ Thanh.
Từ Thanh mấy tháng nay đúng là rất sốt ruột, nhất là nhìn thấy con gái phục
hồi được chút sức lực, mặc dù bộ dáng vẫn còn là một phụ nữ trung niên nhưng
đã đi lại ăn uống được. Việc này càng làm cho Từ Thanh lo sợ ngày vui ngắn
chẳng tày gang.
Thế nhưng, Từ Thanh đã nhận được dặn dò của Trần Dương, không thể nào tự tiện
tìm hắn, làm như vậy chắc chắn khiến cho kẻ thủ ác sinh tâm nghi ngờ, khó lòng
đạt được mục đích. Bởi vậy mà Từ Thanh dằn lòng mình xuống, cố gắng bồi tiếp
con gái thật tốt.
- Cha, người nhìn xem, những gốc mẫu đơn này sao lại héo rũ như vậy? Rõ ràng
gần đây con đều tưới nước bón phân đầy đủ mà…
Từ Hi Viên trong bộ dáng một phụ nhân, cầm theo một cái bồ cào nhỏ xíu dùng
làm vườn, có chút nghi hoặc nói.
Từ Thanh nghe thấy liền đáp:
- Chắc là dạo gần đây thời tiết thay đổi thôi. Con cảm thấy trong người thế
nao, sao không vào bên trong nghỉ cho khoẻ.
- Cha, con biết cha đã cố hết sức, những lời của Trần đại sư khi trước con
cũng loáng thoáng nghe được. Mà sở dĩ con có thể đi lại như vậy cũng là nhờ
ngài ấy giúp đỡ có phải không? Thời gian của con không còn nhiều, xin cha đừng
quá đau buồn. Con gái chỉ hối hận một điều chưa báo hiếu được cho cha già đã
làm cho ngài vì con mà lao tâm khố tứ.
Từ Hi Viên mắt nhìn cha già đầu đã gần bạc trắng mà có nước mắt chảy ra. Thực
ra những ngày gần đây Từ Hi Viên đều khóc, chỉ có khi đứng trước mặt Từ Thanh
mới cố gắng tỏ ra vui vẻ mà thôi.
- Từ tiểu thư có tấm lòng hiểu thảo thật đáng khen. Nếu đã như vậy thì sau
này nhớ phải chăm sóc cho cha mình thật tốt, không được để hắn chịu thiệt nữa
có biết không?
Một tiếng nói ôn hoà vang lên, bóng dáng Trần Dương đột nhiên xuất hiện ở cổng
đi vào.