Cố Nhân


Người đăng: Túy Vân Tử

Hồng Lưu Giang là một con sông lớn cắt ngang Nam An Đại Lục, sau đó chia thành
nhiều nhánh sông nhỏ chảy dọc theo lãnh thổ của vương triều.

Con Sông này theo truyền thuyết do một trận động đất tách ra mà thành, cho nên
Nam An Đại Lục vì vậy mà bị nó cắt ngang, mỗi khi có người muốn đi qua thì đều
phải dùng tàu thuyền để đi.

Theo truyền thuyết, dưới đáy sông này có thuỷ quái ẩn nấp, cứ cách một đoạn
thời gian là lao ra bắt người ăn thịt, khiến người nghe tới đều cảm thấy sởn
gai ốc. Nhất là khi thời xưa những người đi qua sông này, cảm giác khi đứng
trên con thuyền chòng chành nhỏ bé lắc lư giữa mặt sông rộng lớn, càng làm cho
người ta không rét mà run.

Nghề chèo thuyền đưa người qua sông ở con sông này không vì truyền thuyết kia
mà lụi bại, ngược lại, dần dần qua bao năm tháng mà cũng đã phát triển, các
con thuyền đã được đóng lớn và chắc chắn hơn nhiều.

Mà truyền thuyết thuỷ quái kia cũng không có ai chứng thực, cho nên hiện giờ
người ta cũng không còn sợ hãi mấy, chỉ có thể dùng doạ con nít mà thôi.

Lúc này, trên con thuyền này ở bên mép đầu thuyền, có một thanh niên tướng mạo
bình phàm, sau lưng mang theo một cái gùi nhỏ được đan bằng mây tre có một ít
cành cây không rõ tên bên trong, kết hợp với bộ quần áo phổ thông trên người
hắn càng làm cho thanh niên này tựa như một thanh niên nhà quê vậy.

Người này là Trần Dương đã đi được hơn năm tháng.

Trần Dương ban đầu dùng Phi Thiên Ngân Chu thả ra mà đi, nhưng sau khi đến
càng gần kinh thành, càng cảm thấy phong cảnh có chút đặc sắc, cho nên liền
tuỳ tiện đáp xuống mặt đất đi bộ, hoà nhập vào những con người chất phác này
mà đi tới.

Nhìn mặt nước mênh mông trước mặt, Trần Dương bỗng cảm giác yên bình đến lạ
thường.

Hơn nửa năm nay, trên đường Trần Dương tuyệt đối buông lỏng tâm tình, chỉ
thỉnh thoảng đùa nghịch với hai loại hoả diễm mà thôi, thời gian còn lại Trần
Dương đều yên lặng cảm nhận không khí tươi mát của đất trời.

Nếu so ra, không khí ở thế giới này sạch sẽ và trong lành hơn xa quê hương của
Trần Dương. Thế nhưng, không hiểu sao, Trần Dương vẫn cảm giác nhớ đến quê
nhà.

Con đường tu đạo của hắn đến nay trải qua nhiều gian nan, sự hung hiểm phức
tạp trong đó nếu kể ra chưa chắc có người tin, thế nhưng Trần Dương đều một
mực không có hối hận, một đường tiến tới.

Chỉ có điều, theo sự gột rửa tâm linh, tu vi càng thêm nâng cao thì Trần Dương
càng cảm thấy quanh bản thân mình dường như có những sợi dây vô hình trói
buộc, giăng khắp mọi nơi kết nối hắn với rất nhiều thứ ân oán nhân quả mà nhất
thời không thể nào chặt hết được.

Đang lúc ngẩn ngơ suy nghĩ, đột nhiên Trần Dương vô tình liếc mắt nhìn thấy
một trung niên lấm bẩn đang ngồi kế bên một cô gái, gạ bán gì đó.

Trần Dương hiện giờ chỉ nhìn thấy bóng lưng người này, nhất thời cảm thấy một
cảm giác quen thuộc. Hắn nhíu nhíu mài, lát sau nhẹ lắc đầu không quan tâm đến
người này nữa mà chuyển dời sự chú ý, tiếp tục quan sát từng con sóng nhỏ lăn
tăn trên mặt nước chung quanh.

Trung niên nhân đang gạ bán, thế nhưng cô gái nọ lắc lắc đầu từ chối thì y
cũng không tiếp tục chào mời nữa, ngược lại ánh mắt mờ đục như có thâm ý nhìn
về phía Trần Dương. Nhếch mép để lộ hàm răng vàng khè, y liền đứng dậy phủi
phủi tay, đem mấy cuốn sách để vào trong ngực rồi bước tới kế bên Trần Dương.

- Vãn bối vấn an tiền bối. Tiền bối phong thái vẫn như xưa, thật đáng mừng!

Trần Dương cảm nhận một mùi hôi nồng nặc tiến tới bên cạnh, cũng không hề cảm
thấy khó chịu, ngược lại nhỏ giọng nói, ánh mắt thuỷ chung không thay đổi, nét
mặt bình tĩnh.

- Hắc hắc, tiểu tử, mấy lời này cứ nói mãi, không chán sao?

Trung niên mỉm cười nói ra.

Trần Dương nghe vậy hơi ngẩn ra, đột nhiên nhớ đến những kỷ niệm khi trước ùa
về, nhẹ nhàng thở dài:

- Chán? Ta có quyền chán hay sao? Sợ rằng từ ngày tiền bối đưa cho ta thứ
kia, thì ngay cả tư cách chán nản ta cũng không còn nữa.

- Hắc hắc, thử nhìn xem, có ai được cơ duyên lớn lao lại có bộ dáng như ngươi
hay không?

Trung niên nghe Trần Dương nói thì hơi ngẩn ra, sau đó có chút ngạc nhiên cười
cười hỏi.

- Cơ duyên? Hắc hắc…

Trần Dương chỉ lắc đầu cười cười, từ đầu đến cuối đều mang bộ dáng xa xăm hờ
hững.

Trung niên nhân có chút ngạc nhiên nhìn bộ dáng của Trần Dương, sau đó phá lên
cười, làm cho đám người phía sau ngạc nhiên nhìn lại, nhưng lão vẫn không hề
để ý mà cười rất sảng khoái.

Lát sau, lão mới ngưng lại, cười nói:

- Tiểu tử thú vị lắm. Không ngờ đã nghĩ thông suốt, quả nhiên không làm cho
ta thất vọng.

- Nghĩ thông suốt? Hắc hắc, tiền bối, xin ngài đừng dùng loại lời nói này để
nói với ta nữa được không? Cấp bậc như ngài mới có thể nói đến hai chữ ‘thông
suốt’, còn ta, ngay cả một chút cũng không thông suốt.

Trần Dương lắc nhẹ đầu, bình tĩnh nói.

Trung niên nhân nghe vậy thì lắc đầu cười hắc hắc không nói gì nữa, bất quá
ánh mắt nhìn Trần Dương lại càng thêm sáng.

Trần Dương cảm thụ làn gió mát, một lúc sau thì nghe tiếng báo hiệu đã đến bờ
bên kia, liền xoay người lại đi xuống.

Còn trung niên nhân thì đã sớm biến mất mà cả đám phàm nhân nơi đó không ai
hay biết. Thần thông mạnh mẽ như vậy thì Trần Dương không phải mới thấy lần
đầu, cũng chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng rồi bước xuống.

Ở nơi đây gặp lại trung niên này, không hiểu sao Trần Dương lại cảm thấy có
chút ý tứ, nhất thời nghĩ mãi cũng không ra. Nếu như một lần rồi gặp lần thứ
hai thì còn có thể nói là do ngẫu nhiên, nhưng Trần Dương gặp người này đã là
lần thứ ba, làm cho hắn có thêm nhiều suy nghĩ.

Dẫu biết trên đời này có nhiều sự việc ngẫu nhiên, thế nhưng ngẫu nhiên đến
mức này thì đến Trần Dương cũng cảm thấy kỳ lạ.

Bất quá, Trần Dương cũng đem chuyện tình này quẳng ra sau đầu, nhẹ nhàng đi
lên.

Bến thuyền được xây dựng bên bờ cát trắng, phía trên là một đám rừng cây trải
dài, chen giữa là một con đường len lỏi đi sâu vào bên trong.

Đứng từ bến thuyền có thể thấy được xa xa có một thôn trấn có chừng trăm nóc
nhà, thỉnh thoảng phát ra âm thanh cười đùa và âm thanh quát mắng của thôn
dân.

Cảnh tượng này làm cho Trần Dương cảm thấy bình yên.

Hơi sửa lại chiếc gùi mây trên lưng, Trần Dương nhấc chân đi tới.

Trời đã về chiều, chỉ chốc lát nữa thôi, ánh hoàng hôn sẽ buông xuống kéo theo
màn đêm mờ mịt. Trần Dương tất nhiên không sợ hãi gì, cho nên cũng định bụng
sẽ không ghé lại thôn trấn này mà đi tiếp. Dù gì đi trong màn đêm hay đi giữa
ban ngày, đối với Trần Dương cũng không có gì khác biệt.

Bất quá vừa đi đến thôn trấn, Trần Dương liền thấy một đám đông thôn dân đang
tụ tập. Đám trẻ thì chạy chung quanh đùa giỡn, còn những người khác thì bu
thành một cái vòng tròn.

Ở chính giữa vòng tròn người này chính là một người mặc đạo bào tay cầm kiếm
gỗ, miệng lẩm bẩm niệm chú rồi vốc một nắm gạo vung lên, cầm một chén dầu rồi
hớp một hơi, miệng phun vào ngọn đèn phía trước tạo thành một luồng lửa bay
ra, trông có chút đẹp mắt.

Mà đạo sĩ này nhìn qua cũng có chút môn đạo, chẳng những động tác trên tay hết
sức thuần thục không hề có chút chậm trễ nào mà miệng lầm rầm niệm chú ngữ
cũng rất giống thật.

Trần Dương ánh mắt nhìn tới bỗng khoé miệng nhếch lên, cảm thấy thú vị, nhấc
chân thay đổi phương hướng đi vào.

Lúc này, đạo sĩ kia thi pháp hình như đã đến lúc mấu chốt, mọi người cũng rất
thức thời toàn bộ tản rộng ra, tuỳ ý để cho ông ta phun lửa phun nước, sau
cùng, đạo sĩ này lấy kiếm gỗ đâm xuyên qua một xấp chừng mười tấm giấy vàng có
vẽ loằng ngoằng như những con giun bên trên rồi chấm vào lửa đốt lên.

Nhìn thấy lửa rực cháy, lão đạo sĩ bèn nhanh chóng nhúng nó vào một thau nước
ở bên cạnh đó, rồi mới thở ra một ngụm trọc khí, hơi ho khan nói:

- Chư vị, ta đã thi pháp xong. Trong vòng ba năm sau toàn bộ thôn dân làng
này sẽ được thần linh bảo hộ, chư tà tránh xa. Trưởng làng, nếu như có người
nào bệnh thì chỉ cần cho uống chút nước thánh này là thuốc đến bệnh trừ, cam
đoan chóng khỏi. Hơn nữa, nước này còn có thể khai khiếu cho trẻ nhỏ, mỗi đứa
chỉ cần uống một hớp nhỏ là sau này thông minh học giỏi, chưa biết chừng còn
có thể làm rạng rỡ cho thôn này.

Lúc này, một ông lão lưng còng tóc bạc, làn da nhăn nheo chống gậy đi ra, ho
một tràng như sắp đứt hơi rồi nói:

- Đa tạ đại sư, hiện tại mời ngày vào dùng chút cơm canh đạm bạc để chúng ta
được tạ ơn ngài.

- Được rồi.

Đạo sĩ nghe vậy thì ánh mắt sáng lên, mừng rỡ gật đầu.

Gã làm phép qua một buổi sáng thì cảm thấy cả người đã đói rã rời, giờ phút
này nghe hai chữ cơm canh liền cảm thấy toàn thân có động lực mạnh mẽ, liền
nhanh chóng đi tới.

Trần Dương thấy vậy thì nhẹ nhàng lắc đầu.

Những cảnh tượng như đạo sĩ vừa rồi, Trần Dương trên đường cũng thấy qua không
ít, hầu hết là thuật sĩ kiếm chén cơm mà thôi. Việc này tự thân bọn họ chính
là vì đang phải chịu nhân quả mà thôi.

Những đạo sĩ này trong mắt Trần Dương, chính là những người đáng lẽ ra có cơ
hội tu tập đạo pháp thật sự, thế nhưng tạp niệm quá nhiều, hơn nữa nhân quả
trên thân còn gánh nặng cho nên mới phải lưu lạc kiếm miếng ăn từng bữa như
vậy. Thông thường, những người này đều có chút bản lĩnh thật sự, có thể thi
triển vài loại thuật pháp đơn giản nhất để đem ra phòng thân hoặc là đối chọi
với một vài loại âm hồn yếu ớt.

Thường nói, con người tự khắc có linh. Cái linh tính này chính là nằm bên
trong thần hồn. Sau khi người tử vong, thần hồn xuất ra thì mang theo linh
tính này mà phiêu bạt. Nếu như không chịu sự phán xét của Âm Giới thì sẽ dùng
linh tính này chọc phá con người hoặc tự hành tu luyện. Mặc dù vậy, âm hồn
kiểu này có năng lực rất yếu, con người chỉ cần mạnh khoẻ một chút thì sẽ
không bị chúng nó quấy rồi.

Những đạo sĩ có năng lực chế phục đám âm hồn này hoàn toàn nhờ một ít tiểu xảo
thuật pháp, chứ nếu đem so sánh với người tu sĩ tu tiên chân chính thì khác xa
một trời một vực như mặt trăng và đom đóm vậy.


Phán Thần Hệ Thống - Chương #297