Uy Lực Hư Hoả


Người đăng: Túy Vân Tử

Quanh thân của Hoả Thần lúc này có hoả diễm bốc lên.

Trần Dương ánh mắt vừa đảo qua liền kinh hãi:

- Hư Hoả?

- Khặc khặc, ngay cả Hư Hoả cũng biết, xem ra ngươi cũng là một đại nhân vật.
Được rồi, hiện tại chỉ cần trả lại cho ta hồ lô, đầu Hoả Long kia coi như trao
đổi với đoá Hải Tâm Yêu Diễm, chuyện hôm nay kết thúc tại đây, từ nay nước
sông không phạm nước giếng.

Hoả Thần gương mặt âm trầm nói.

Trần Dương nghe vậy cười rộ lên đáp:

- Ngươi nghĩ thật hay. Hải Tâm Yêu Diễm kia là của một bằng hữu gửi tặng, tất
nhiên không có khả năng đem cho đạo hữu. Ta thấy hay là ngươi rời đi, chuyện
này kết thúc tại đây, thế nào?

- Hắc, tốt, tốt lắm. Là ngươi ép ta! Hư Hoả Ám Chú, hiện!

Chỉ thấy Hoả Thần đột ngột điểm ra một chỉ. Hư hoả quanh thân gã đột nhiên
biến thành một cái phù văn rực rỡ chuyển động, vừa xuất hiện liền chớp nhoáng
một cái lập tức xuất hiện trên đầu Trần Dương rồi nhập vào người hắn.

Thứ này tốc độ cực nhanh, Trần Dương mặc dù có thần thông mạnh mẽ thì khi phát
hiện cái Ám Chú này nhập vào người thì nó đã biến mất vô tung vô ảnh.

Hoả Thần thấy cảnh này thì vui mừng, vội vàng thúc giục pháp quyết trong tay.

Cơ thể Trần Dương đột nhiên truyền đến một cỗ hoả nhiệt, cỗ hoả nhiệt này như
muốn thiêu đốt nguyên thần, kích phát ra nộ hoả ẩn sâu bên trong lòng hắn,
muốn đem toàn bộ kinh mạch đốt thành tro bụi.

Trần Dương cảm nhận thứ ám chú này thì sắc mặt khó coi, đột nhiên trong tay
xuất hiện một đạo bạch quang, mười ngón tay vũ động liền đánh ra một cái mặt
nạ.

Mặt nạ này ngày thường được Trần Dương gia cố vô số cấm chế bên trên, giờ phút
này liền không chút do dự quăng ra.

‘Uỳnh!’

Mặt nạ bùng nổ, tạo thành một làn xóng xung kích phá ra một thông đạo chỉ một
trượng, nhìn phía bên kia là cảnh vật bên ngoài, Trần Dương sắc mặt trầm xuống
liền cố gắng đem hư hoả trong lòng cố gắng áp chế xuống rồi nhoáng lên một cái
xuất hiện bên ngoài.

Sắc mặt Hoả Thần khó coi, vội vàng đuổi theo, bất quá bước chân vừa nhấc liền
phun ra một ngụm máu. Xem ra thi triển ám chú vừa rồi làm cho gã tiêu hao sức
lực không nhỏ. Mặc dù nhìn về ngoài có vẻ rất nhẹ nhàng.

- Chết tiệt, người này làm sao biết ta sau khi thi triển ám chú thì sẽ mất
một lúc mới cử động được, chỉ cần một hơi thở thôi, cho ta một hơi thở nữa
thôi là có thể kích phát Hoả Giới đem hắn thiêu sống, luyện hoá nguyên thần
ngay tại nơi đây, làm chất bổ cho Hoả Giới!

Hoả Thần tức giận gầm rống, thân hình nhoáng lên liền cấp tốc đuổi theo.

Trong tay Trần Dương đang nắm của gã vừa có Hoả Long, vừa có Tử La Hàn Diễm,
lại vừa cầm luôn cả Hồ Lô Bảo Bối nọ. Cho dù chết, Hoả Thần cũng không thể
buông tha chuyện này.

Trần Dương xác định phương hướng cấp tốc chạy đi. Giờ phút này không thể trở
về sơn môn, càng không thể đến Thiên Phong Thành, cho nên chỉ có cách rời đi
thật xa.

Đem Phi Thiên Ngân Chu đã lâu không dùng tới thả ra, Trần Dương liền nhớ lại
cảm giác chạy trối chết lúc còn ở Vô Biên Hải. Không ngờ đến đây, tu vi tăng
lên mà vẫn phải cảm nhận lại chuyện này.

Mà bay được một chút, Trần Dương liền ngoái đầu nhìn về phía sau ánh mắt nhíu
lại, nhất thời lấy tay vỗ một cái, đem linh lực truyền vào Phi Thiên Ngân Chu,
nhất thời đem Phi Thiên Ngân Chu kích phát tốc độ cực hạn nhanh gấp đôi lúc
trước, phá không chạy đi.

Mà chạy một lúc, Trần Dương lại xác định chung quanh rồi lại điều khiển Phi
Thiên Ngân Chu đột ngột đổi hướng, phá không cấp tốc bay đi.

Bất quá, Hoả Thần kia cũng tựa như âm hồn bất tán, sống chết không buông bỏ,
dù cho Trần Dương có chạy đi như thế nào thì gã vẫn cắn răng đuổi theo.

Mà ba ngày sau, không biết Hoả Thần kia dùng phương pháp gì đột nhiên nhoáng
một cái liền thu hẹp đi khoảng một phần tư khoảng cách.

Chuyện này làm cho Trần Dương cảm thấy hết hồn, nhất thời cũng không do dự
liều mạng thúc giục Phi Thiên Ngân Chu bay đi, tốc độ của Phi Thiên Ngân Chu
lúc này dưới sự liều mạng của Trần Dương thúc giục thì tốc độ đã tương đương
với Kết Đan Hậu Kỳ đỉnh phong toàn lực bay đi.

Khoảng cách lại lần nửa kéo giãn ra.

Thế nhưng sáu ngày sau, khi đang bay ngang một vùng hồ thì đột nhiên Trần
Dương kinh nghi nhìn ra sau, trong tầm mắt xa xôi, một bóng đen nhỏ xíu đang
xuất hiện ở phía chân trời.

Trần Dương thấy cảnh này thì quá đỗi ngạc nhiên, không ngờ Hoả Thần kia lại
bất chấp tất cả liều mạng đuổi theo như vậy. Bởi Trần Dương biết, loại thuật
pháp phi hành bá đạo kia nếu như dễ dàng thi triển thì chắc chắn ngay từ đầu
Hoả Thần này đã thi triển ra chứ không đợi đến lúc này mới đem ra. Vì vậy mà
Trần Dương liền không do dự nữa, thu lại Phi Thiên Ngân Chu rồi bấm niệm pháp
quyết, một ngụm nguyên khí phun ra, lập tức thân ảnh mờ nhạt rồi loé lên biến
mất, sau đó xuất hiện ở một khoảng cách mấy dặm, loé lên cái nữa đã xuất hiện
ở xa xa nơi chân trời.

Mà Hoả Thần phía sau truy đuổi Trần Dương cũng cảm thấy cực kỳ uỷ khuất. Hắn
đã sử dụng ra bí pháp truy đuổi, bất chấp hồn lực tiêu hao đã đến cực hạn vẫn
cắn răng thi triển ra.

Thế nhưng, mấy lần tưởng chừng như sắp tiếp cận thì Trần Dương lại quỷ dị tăng
thêm tốc độ lên gấp mấy lần chạy đi.

Hoả Thần lúc này thật tức đến điên rồi.

Gã có nắm chắc, chỉ cần tiến gần lại một khoảng cách đủ gần, gã sẽ lập tức
thúc giục bí pháp đem Trần Dương thiêu đốt rồi luyện hoá luôn tại chỗ. Khi đó
thì không nói tới việc thu hồi lại đồ vật của mình, mà tài phú trên người Trần
Dương cũng làm cho gã cảm thấy đỏ hết cả mắt. Nhất là chiếc nhẫn trên tay Trần
Dương, vậy mà có thể triệu hồi ra cả Thập Vĩ Hồ Ly.

Tất cả những điều này khiến cho Hoả Thần liều chết cũng muốn đuổi theo Trần
Dương mãi không buông, thậm chí là chân trời góc bể thì vẫn không chịu buông
tha.

Thực ra, bên người Hoả Thần còn một phương pháp khác có thể đem cơ thể dùng
Hoả diễm truyền tống, chỉ trong khoảnh khắc có thể tiếp cận Trần Dương. Thế
nhưng một khi thi triển, chắc chắn nguyên thần hắn sẽ bị tổn thương, khi đó
thì tình hình chắc chắn sẽ nguy hiểm vô cùng.

Cắn răng do dự một chút, Hoả Thần vẫn thở dài đem phương pháp này để lại mà
cắn răng đuổi theo.

Ngay lúc này, đột nhiên cảm ứng của Hoả Thần đối với Trần Dương phía trước
chợt loé lên một cái ra xa rồi biến mất!

Cảm nhận chuyện này, sắc mặt Hoả Thần tái xanh, cũng không tiếp tục truy đuổi
mà điểm một cái lập tức xuất hiện phía trên không trung một con mắt rực lửa.

Con mắt này vừa ra, nhãn lực của Hoả Thần ngay lập tức tăng lên vô số lần, lập
tức nhìn theo phương hướng Trần Dương vừa biến mất.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn tới thì sắc mặt Hoả Thần liền cổ quái xen lẫn
tức giận, nghiến răng kèn kẹt thì thào:

- Hoả Hồn Truyền Tống!

Chỉ thấy Hoả Thần cắn đầu lưỡi phun ra liên tiếp ba ngụm máu tươi, dùng ngón
tay nhanh chóng vẽ một đồ án phức tạp ngay giữa không trung rồi chớp mắt đi
vào.

Trong tay bắt một thủ ấn kỳ lạ, đột nhiên thân ảnh Hoả Thần cùng với đồ án kia
hoà thành một thể, bùng lên hoả quang rồi biến mất tại chỗ.

Trần Dương dùng bí pháp độn đi ra thật xa, những tưởng đã thoát khỏi Hoả Thần,
thế nhưng vừa nhìn xa xa phía trước liền thấy có một cỗ hoả khí chi lực truyền
ra.

‘Phanh’ một âm thanh trầm đục, giữa không trung vậy mà lại xuất hiện một cái
đồ án quỷ dị hiện lên.

Quan trọng nhất là chính giữa đồ án này vậy mà lại có thân ảnh một người, đó
chính là Hoả Thần.

Gần như vừa thấy không gian dao động, Trần Dương trong lòng liền cảm thấy một
cỗ nguy cơ mãnh liệt, không chút do dự đầu vai nhoáng lên liền tiến vào Phán
Thần Hệ Thống.

Hoả Thần còn chưa ổn định thân hình, trong tay đã xuất hiện một thanh Hoả Kiếm
chém tới, đồng thời pháp quyết trong tay lập tức kích phát Ám chú, muốn đem
Trần Dương chặn lại tại chỗ.

Bất quá, tất cả những thứ này của Hoả Thần hoàn toàn vô dụng, bởi vì chỗ kia
nào đâu có ai!

Hoả Thần chưng hửng một lúc, mới nhíu mài, sắc mặt cũng đột ngột lạnh lùng
bình tĩnh trở lại, bắt đầu đứng tại chỗ thả thần thức truy lùng, thậm chí cảm
ứng với Ám Chú, thế nhưng hoàn toàn không thể cảm ứng được gì.

Điều này làm cho Hoả Thần cảm thấy khó hiểu hơn là tức giận.

Hắn vung tay, không tiếc hao tổn chân nguyên thi triển Hoả Giới ngay tại chỗ
này, sau đó tinh tế cảm ứng.

Ở bên trong Hoả Giới, Hoả Thần hắn chẳng khác gì thần linh, bất cứ thứ gì dị
động đều không thể thoát khỏi cảm ứng của hắn.

Nửa ngày sau, sắc mặt Hoả Thần âm trầm, bắt đầu lùng sục toàn bộ chung quanh.

Trong khoảng thời gian này, toàn bộ khu vực nơi này đều là một mảnh gà bay chó
chạy. Cho đến khi một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ gần đó phát hiện dị động, bèn chạy
đến thì Hoả Thần mới buồn bực rời đi.

Mà Trần Dương lúc này thì sau khi tiến vào Phán Thần Hệ Thống liền đi vào
trong thạch ốc ngồi xuống.

Thân thể Trần Dương lúc này như có một tầng hoả diễm bao bọc.

Hoả diễm này nhìn mắt thường không thể nào thấy được, vì nó chính là thứ hoả
diễm được luyện chế từ sự tức giận và hận ý xen lẫn sát khí của con người. Một
khi biến thành ám chú, lập tức đem tất cả những cảm xúc tiêu cực bên trong một
người kích phát đi ra, chiêu thức này cực kỳ thâm hiểm, có thể nói là gặp kẻ
địch càng mạnh thì uy lực của nó càng mạnh.

Trần Dương vốn cũng không có quá nhiều cảm xúc tiêu cực, thế nhưng vẫn chịu
thống khổ vô cùng. Có thể thấy thứ ám chú này có bao nhiêu uy lực.

Trần Dương cảm nhận được, nếu như vừa rồi hắn không nhanh chân tiến vào Phán
Thần Hệ Thống thì chắc chắn đã ăn quả đắng.

Lúc trước sở dĩ Trần Dương không có tiến vào Phán Thần Hệ Thống chính là chưa
đến bước đường cùng, Trần Dương cũng không cho phép bản thân sinh ra sự ỷ lại
về mặt tâm lý đối với Phán Thần Hệ Thống.


Phán Thần Hệ Thống - Chương #294