Người đăng: Túy Vân Tử
Nửa ngày sau, Phương Điền cùng Trần Dương mang theo gương mặt tươi cười tiễn
Đổng Siêu rời đi.
Sau khi nhìn Đổng Siêu rời khỏi, Phương Điền lại nhìn Trần Dương lắc đầu cười
khổ nói:
- Cố gắng tu luyện cho tốt, đừng phụ lòng Đổng trưởng lão!
- Đệ tử đã biết, đa tạ Đường chủ nhắc nhở!
Trần Dương khách khí tiễn Phương Điền rời đi.
Đem quang mang trận pháp lần nữa mở ra, sẵn tiện điểm lên hai cái cấm chế rồi
Trần Dương xoay người đi vào bên trong phòng ngồi xuống.
Nhìn hai chén trà vẫn còn ấm nóng, Trần Dương nhếch miệng cười cười.
Thực ra, ngay từ đầu Trần Dương đã biết Đổng Siêu và Phương Điền đi đến, mà
dáng vẻ chậm chạp cũng là Trần Dương cố ý bày ra mà thôi, theo một loạt sự
kiện tiếp theo, Đổng Siêu chẳng những không phải đến với mục đích đòi công đạo
cho Ngôn Húc mà còn mang dáng vẻ thưởng thức Trần Dương vậy.
Bất quá, Đổng Siêu này cũng không phải Nguyên Anh Kỳ bình thường, mặc dù nhìn
dáng vẻ thong dong thế nhưng ánh mắt lúc nào cũng cực kỳ tinh anh, liếc qua
liếc lại mặc dù nhìn như tuỳ ý thế nhưng thật ra chính là đang âm thầm dò xét
Trần Dương.
Cũng may, Trần Dương từ đầu đến cuối không có tỏ ra bất cứ điều gì bất thường,
lúc cần sợ hãi thì sợ hãi, lúc cần bình thản thì giữ bình thản, thỉnh thoảng
lại bâng quơ thi triển tuyệt kỹ vuốt mông ngựa một cách ẩn giấu vô hình vô
ảnh, khiến cho Đổng Siêu âm thầm sướng hết cả ruột gan.
Lại nói, Trần Dương từ hôm nhận được cảm ngộ từ miệng lưỡi của Huỳnh Lập và
Triệu Thương thì cảm ngộ đối với Nịnh bợ chi đạo càng thêm thâm sâu khó lường.
Sau một lần bế quan tham ngộ, Trần Dương hiện nay có thể nói hiện giờ lúc nịnh
bợ đã đặt chân vào cảnh giới Phản Phác Quy Chân, khiến cho khi nói ra lời nịnh
bợ không hề có dấu hiệu báo trước, mà địch nhân cũng không thể nào đề phòng,
trong lúc vô tình sẽ bị trúng chiêu, khiến cho đầu óc si mê, trong bụng đánh
lô tô, không thể kiềm chế mà thấy thư sướng toàn thân.
Mà sau khi Đổng Siêu rời đi thì mấy hôm sau, lại có lục tục vô số đệ tử nghe
danh mà tới, đem đủ loại lễ vật đến tiến cống làm quen, lôi kéo quan hệ, thậm
chí có người còn lớn tiếng thoá mạ Ngôn Húc quá âm hiểm gian xảo làm cho Trần
Dương mang tiếng xấu.
Trần Dương đối với tất cả đều vui vẻ đón tiếp, mà những người chửi với kia thì
Trần Dương chỉ có cười khổ ngăn cản. Điều này làm cho bọn đệ tử mới nhập môn
Nịnh bợ chi đạo kia lại có cơ hội để thi triển kỹ năng vuốt mông ngựa…
Sự tình này cũng ồn ào được một thời gian thì dần dần cũng lắng xuống.
Những đệ tử được nhận thưởng từ Hoá Long Tái sẽ chia làm nhiều đợt, cũng không
phải cùng nhau tiến vào Linh Hoa Động mà là nhóm được một năm thì ngay sau khi
kết thúc tỷ thí đã được dẫn vào Linh Hoa Động tu luyện. Sau đó chờ ba tháng
đến nhóm tiếp theo tiến vào.
Cứ như vậy mà tính, Trần Dương tổng cộng phải chờ đến mười một tháng mới có
thể tiến vào Linh Hoa Động.
Vậy cho nên Trần Dương cũng không có việc gì làm ngoài bế quan.
Hiện giờ Trần Dương đã luyện thêm được một số đan dược Duyên Thọ Đan như lần
trước, thế nhưng nuốt vào thêm một lần mà không thấy tu vi tăng trưởng gì,
ngược lại thọ nguyên tăng lên một con số khá lớn thì liền ngưng không nuốt
nữa.
Tình trạng như vậy, Trần Dương cũng biết là Duyên Thọ Đan hiện tại đã không
còn tác dụng kỳ diệu giúp tăng tiến tu vi như lần trước nữa. Vì vậy Trần Dương
quyết định sẽ đem đan dược này dùng làm chiêu bài cho Phán Thần Thương Hội.
Một thương hội muốn phát triển thì hoạt động không thể thiếu đó chính là các
cuộc đấu giá, cũng như thu thập các vật phẩm quý hiếm để làm cho danh tiếng
tăng cao. Hơn nữa, thông qua những cuộc đấu giá, những vật phẩm càng quý hiếm
giá trị thì tất nhiên sẽ thu hút được thêm nhiều nhân thủ của các loại thế lực
kéo đến, từ đó Phán Thần Cung mà Trần Dương lao tâm khổ tứ sắp xếp cũng sẽ có
cơ hội thu thập thêm nhiều loại tin tức quý giá khác.
Mà Trần Dương bế quan được nửa tháng thì bên Phán Thần Thương Hội cũng có tin
tức truyền tới, rằng Phàn Dương Chân Nhân đã đến tiếp nhận chức vị trưởng lão
của Phán Thần Thương Hội, đối ngoại công bố lão chính thức bảo kê nơi này. Hơn
nữa, Phàn Dương còn muốn gặp mặt Trần Dương để đích thân tạ ơn chuyện gì đó.
Trần Dương nghe tin này thì sắc mặt vui mừng. Hiện giờ đã có Phàn Dương trấn
giữ, việc kinh doanh của Phán Thần Thương Hội có thể không cần quá thu liễm
như trước.
Nghĩ đến đây, Trần Dương liền động thân rời khỏi chỗ ở, hướng về phía Thiên
Phong Thành mà đi.
Bất quá, vừa đi ra đến cổng sơn môn thì Trần Dương liền nhíu mài, bởi vì Trần
Dương phát hiện có một người đang đứng đó, bộ dáng lãnh tĩnh nhìn về phía hắn,
chính là soái ca Thi Nhanh.
- Trường sư huynh đang đi đâu đó?
Thi Nhanh nở nụ cười khách khí hỏi.
Trần Dương trong lòng buồn bực, thầm nghĩ không hiểu sao người này biết hắn sẽ
đi ra mà đứng sẵn chờ đợi như vậy. Bất quá, buồn bực thì buồn bực, Trần Dương
vẫn cười nhạt đáp:
- Thì ra là Thi sư đệ. Không ngờ gặp đệ ở đây, bất quá không biết sư đệ hỏi
ta câu này là có ý gì. Chẳng lẽ ta đi đâu còn cần hướng sư đệ báo cáo hay sao?
- Sư huynh hiểu lầm, chẳng qua sư đệ muốn nói chuyện với huynh một chút.
Không biết hiện tại huynh có thời gian hay không?
Thi Nhanh cười cười nói.
- Xin lỗi, hiện tại ta đang bận. Hẹn sư đệ dịp khác đi.
Trần Dương có chút không kiên nhẫn khoát tay. Cũng không phải Trần Dương kiêu
ngạo mà là không muốn dây dưa quá nhiều ở nơi này.
Thi Nhanh cũng không có dây dưa, trực tiếp gật đầu nói:
- Nếu vậy thì tuỳ sư huynh. Bất quá…đề nghị trước đó, vẫn mong sư huynh suy
xét lại một chút!
Trần Dương nhăn trán, ra vẻ không hiểu nói:
- Sư đệ nói gì ta không hiểu. Cáo từ!
Nói xong liền xoay người bỏ đi.
Thi Nhanh nhìn bóng lưng Trần Dương đi thật xa rồi mới thu liễm lại nụ cười,
nói thì thào một câu chỉ có mình gã nghe được:
- Trần ca ca, ngươi giỏi diễn kịch lắm, bất quá không thoát khỏi tay ta đâu!
Nói xong, xoay người đi vào bên trong Phiên Thiên Tông.
Trần Dương cước bộ rất nhanh, thoáng cái đã về đến Thiên Phong Thành.
Nhìn lâu các tấp nập người ra vào, Trần Dương liền mỉm cười nhấc chân đi vào.
- Kính chào quý khách, xin hỏi khách quan cần mua thứ gì?
Một cô gái chừng mười tám tuổi, mặc đồng phục có thêu một cái vòng ngọc màu
tím trên ngực, là tiêu ký của Phán Thần Thương Hội, nhìn thấy Trần Dương đi
vào liền tiến lên niềm nở chào.
Trần Dương thấy vậy gật đầu cười:
- Nơi này có bán những gì? Không biết nàng có thể giới thiệu cho ta một ít
được chứ?
- Tất nhiên là được, xin mời ngài sang bên đây.
Cô gái nhoẻn miệng cười, hết sức nho nhã lễ độ mời Trần Dương sang một bên rồi
nhẹ giọng giới thiệu:
- Tiên sinh, đây là khu vực đan dược. Những đan dược này do chính Luyện Đan
Sư cao cấp luyện chế, độ tinh thuần không cần bàn cãi mà giá cả cũng cực kỳ
hợp lý. Tin rằng lấy ánh mắt của ngài cũng có thể phân biệt, không cần tiểu nữ
nói nhiều.
- Tiên sinh, đây là khu vực tài liệu luyện khí. Nơi này là những loại tài
liệu luyện chế đê giai pháp khí. Những thứ này đã được kiểm tra rất kỹ, bảo
đảm không có giả dối. Hơn nữa giá cả vừa phải, tiên sinh nếu như không tin có
thể thử thăm dò, chỉ cần phát hiện chúng ta có bán đồ giả thì bổn điếm sẽ bồi
thường gấp đôi.
- Còn đây là khu vực phù lục. Những phù lục cần thiết thường ngày đều có ở
đây. Ngoài ra còn có một số phù lục đặc chế do Phù Sư của Phán Thần Thương Hội
chúng ta chuyên môn chế tạo. Ngài có thể tham khảo một chút…
Cô gái rất nhanh nhẹn giới thiệu sơ lược tất cả mọi thứ. Mặc dù lời nói không
có đi sâu tâng bốc từng chi tiết, thế nhưng rất khéo léo giới thiệu ngắn gọn
súc tích về mỗi một thứ, khiến cho Trần Dương nghe không có cảm giác khó chịu
mà còn liên tục gật đầu hài lòng.
Sau một hồi, Trần Dương mới nói:
- Những thứ này quả là thật, chất lượng cũng không tồi. Bất quá đẳng cấp có
chút thấp, không biết quý tiệm còn có thứ gì đẳng cấp cao hơn không?
Cô gái nghe Trần Dương nói vậy gương mặt hơi kinh ngạc, vội nói:
- Tất nhiên là có, xin mời ngài đi lên lầu hai sẽ có người chuyên môn phục
vụ. Đẳng cấp đồ vật bên trên cũng cao cấp hơn, có lẽ phù hợp yêu cầu của ngài.
Trần Dương gật đầu, đang muốn xoay người đi lên thì đột nhiên bên cạnh có
tiếng nói:
- Tiểu Dung, có chuyện gì thế?
Đi tới là một trung niên nhân có chút mập mạp, gương mặt hơi có vẻ cao ngạo
tiến tới nhăn mặt nhìn cô gái hỏi.
Cô gái thấy trung niên nhân này đi tới thì gương mặt có chút sợ sệt, vội cung
kính đáp:
- Thưa Trình đại nhân, vị tiền bối này muốn lên lầu hai để xem xét đồ vật cao
cấp hơn nên ta đang hướng dẫn ngài ấy.
Trung niên nhân nghe vậy thì nhíu mài, quan sát Trần Dương từ trên xuống dưới.
Trần Dương lúc này trên người đã thay ra một bộ thanh sam y phục rất đỗi bình
thường, trên người chỉ có vật có giá nhất là một chiếc nhẫn trên ngón tay,
chính là Thất Giới.
Hiện giờ, Trần Dương sớm đã có thể dùng Phán Thần Hệ Thống để thu phát đồ vật
mà không chịu sự hạn chế như trước kia, cho nên nhẫn trữ vật từ lâu hắn đã
không sử dụng nữa.
Mà trung niên nhân sau khi quan sát xong thì nhìn Trần Dương nói:
- Khách quan, xin hỏi ngài muốn tìm loại vật phẩm gì, giá cả ra sao?
- Ngươi là ai? Vì sao ta phải nói với ngươi.
Trần Dương lạnh nhạt hỏi lại.
Trung niên nhân nọ nghe vậy thì ánh mắt loé lên một tia tức giận, hừ một tiếng
nói:
- Lão phu là Trình Nhật, là quản sự nơi này. Sao, hiện giờ ngươi nói được
chưa?
- Trình Nhật quản sự? Là ai nhận ngươi vào? À mà thôi, không cần nói, từ hôm
nay ngươi bị đuổi!
Trần Dương nở một nụ cười nhạt, nói ra, sau đó xoay người đi lên lầu.