Người đăng: Túy Vân Tử
Sau khi cẩn thận cất đan dược, Trần Dương liền lần nữa cảm giác cả người nhẹ
nhõm, tiến về Nông Trang kiểm tra linh dược chuẩn bị luyện thêm vài lô Duyên
Thọ Đan.
Đã có Ngũ Hành Linh Nhưỡng và Hoá Anh Đan Đạo Phẩm, Trần Dương đối với Nguyên
Anh Kỳ trở nên khao khát hơn bao giờ hết.
Bất quá, Trần Dương rất rõ ràng, hiện giờ nếu như ngồi xuống tu luyện bình
thường thì tốc độ vô cùng chậm chạp, chẳng những khó lòng tiến giai kịp lúc,
mà còn rất lãng phí thời gian gia tốc bên trong Phán Thần Hệ Thống.
Mà lần trước nuốt ba viên Duyên Thọ Đan bỗng nhiên làm cho Trần Dương đột phá
bình cảnh đã khiến cho hắn có gợi ý rất lớn. Hiện giờ trong tay Trần Dương
đang có một số điểm công đức khổng lồ, cho nên đối với tài liệu luyện chế
Duyên Thọ Đan đã không còn phải đắn đo từng lon gạo con cá như trước nữa.
Hiện giờ, đã có được thứ quý giá nhất là thời gian ủng hộ, Trần Dương cũng
muốn cố gắng tận dụng thật tốt những điều kiện sẵn có để tu luyện.
Sau khi kiểm tra mọi hoạt động bên trong Nông Trang đều ổn, Trần Dương lại
sang Thất Giới một lần nữa.
Hiển nhiên, Trần Dương muốn trước khi chuyên tâm bế quan tu luyện thì đem tất
cả sự vụ bên thân giải quyết triệt để, có như vậy thì tâm linh của hắn mới có
thể không bị phân tâm.
Sau khi tiến vào Thất Giới, Trần Dương lại xuất hiện ở Đệ Nhị Giới, nhìn thấy
vô số yêu thú đang bay lượn, bộ dáng phấn chấn thảnh thơi đùa nghịch hay thậm
chí là luyến ái nhau. Thế nhưng Trần Dương cũng không hề quan tâm.
Chỉ có một điều làm cho Trần Dương bất ngờ, đó là Hỏa Vân Hổ lúc này lại đang
liều mạng tiếp cận một con Băng Mao Báo mà Trần Dương từng thu thập lúc trên
Vô Biên Hải.
Băng Mao Báo này mặc dù là yêu thú hệ Mèo, thế nhưng trên lưng lại có một đôi
cánh nhỏ xíu giúp nó có thể bay lượn trên không trung, mặc dù tốc độ không
nhanh, thế nhưng cổ nhân có câu ‘hổ mọc thêm cánh’ là dùng để chỉ sự mạnh mẽ
quả thật không sai.
Mặc dù con Băng Mao Báo này cũng chỉ là yêu thú Tứ cấp, thế nhưng nhờ có đôi
cánh thế nên bản lĩnh cao cường hơn Hoả Vân Hổ rất nhiều.
Mà Băng Mao Báo này vóc dáng khoẻ mạnh, một bộ lông trắng như tuyết, khí chất
thanh cao lãnh ngạo, làm cho Hoả Vân Hổ mê sống mê chết, dù bị ăn không ít đau
khổ vẫn không cách nào tiếp cận Băng Mao Báo được.
Trần Dương đang đứng nhìn, bỗng dưng Hoả Vân Hổ dường như cảm nhận được khí
tức của Trần Dương, liền ‘meo meo’ lên mấy tiếng, chạy đến gần chỗ thân ảnh
Trần Dương đang hiện ra mà cọ đầu le lưỡi với vẻ đáng thương.
Nhìn một con Hoả Vân Hổ đường đường đã là yêu thú Ngũ cấp, thế nhưng lại cố
gắng làm ra vẻ con mèo con này, Trần Dương liền dở khóc dở cười:
- Cưa gái không có bản lĩnh còn chạy đến đây xin trợ giúp. Ài, xem ra nha đầu
Hoàng Na kia đã dạy hư ngươi rồi! Lại còn học tiếng mèo kêu…hắc hắc
Trần Dương lắc đầu cười, lật tay liền xuất hiện một khối yêu đan hệ Băng và
một khối hệ Hoả, đưa cho Hoả Vân Hổ nói:
- Cầm lấy, ngươi một viên, tiểu nha đầu kia một viên. Nội trong mười năm tiến
thêm một tiểu cảnh giới cho ta. Nếu không thì ta đem hai ngươi ra nấu cao.
Nói xong lời uy hiếp, Trần Dương bèn quăng hai viên nội đan tới.
Hoả Vân Hổ và Băng Mao Báo đều là linh thú của Trần Dương, tất nhiên nghe
hiểu, cho nên hơi rùng mình một chút lập gầm lên như hứa với hắn sẽ cố gắng
vậy.
Trần Dương thấy vậy thì phất tay cười cười, thân ảnh nhoáng lên liền kiểm tra
toàn bộ Đệ Nhị Giới.
Lúc này, Đệ Nhị Giới đã mở rộng ra không ít, Trần Dương đối với sự bí ẩn của
7h trước nay vẫn hoàn toàn mù tịt. Chỉ biết xem đây như một cái ‘Nhẫn chứa
linh thú’ mà không biết được các công năng khác.
Thở dài một tiếng, thân ảnh Trần Dương nhoáng lên một cái đã xuất hiện ở Đệ
Nhất Giới.
Hiện giờ, việc duy chuyển bên trong Thất Giới đã không còn là việc gì khó khăn
đối với Trần Dương nữa, hầu như chỉ cần động niệm là có thể dịch chuyển tức
khắc ở mọi nơi.
Trần Dương vừa vào nơi này, liền đi đến chỗ Tống Vạn Khang đang uể oải nằm đó.
Cảm nhận khí tức của Tống Vạn Khang đã không còn bất ổn như trước, tuy nhiên
tử khí trên thân cũng không chút nào giảm thì Trần Dương thở dài, mở miệng:
- Tống đạo hữu, ngươi có lời gì muốn nói hay không?
Sở dĩ Trần Dương hỏi lời này, chính là vì thân là chủ nhân Thất Giới, Trần
Dương đối với cảm ứng của những sinh vật bên trong cũng có một loại hiểu biết
nhất định. Nếu như hắn muốn, cũng có thể mạnh mẽ dùng sức mạnh của Thất Giới
để đọc ý nghĩ của bất cứ linh thú nào, ngay cả Tống Vạn Khang cũng không ngoại
lệ.
Tuy nhiên, Trần Dương cũng muốn dùng phương pháp ôn hoà hơn.
Chỉ nghe Tống Vạn Khang chậm rãi mở đôi mắt mỏi mệt ra một đường nhỏ, sau đó
chậm rãi nói:
- Ta có một chuyện muốn nhờ!
- Nhờ? Đạo hữu cứ nói, nếu là trong tầm tay thì ta chắc chắn giúp.
Trần Dương nhẹ nhàng nói.
- Ta biết, đạo hữu thần thông khó lường, cho nên ta muốn nhờ đạo hữu làm một
chuyện, đó chính là đem công pháp nhất tộc chúng ta truyền lại cho vị thất vĩ
hồ ly bằng hữu của ngươi. Có được hay không? Ngươi yên tâm, ta nhất định không
để ngươi làm không công, ta biết một nơi rất có thể chứa lối đi phi thăng đến
Linh Giới hoặc cũng có thể đi đến Âm Giới. Nơi này chứa bí mật về Tam Giới
liên thông mà ít ai biết được. Tin rằng người có đại thần thông như đạo hữu sẽ
cảm thấy rất hứng thú.
Tống Vạn Khang thanh âm nhỏ nhẹ đứt quãng nói. Dường như cứ mỗi lời nói lại
rút hết một phần sức lực của gã vậy.
Trần Dương nghe vậy nhíu mài, chuyện tình lối đi bí mật này không phải là Trần
Dương mới nghe lần đầu. Nhưng trước đó là Hồng Hưng thông qua một quyển sách
cổ mà suy đoán ra, còn hiện giờ thì chính là tàn hồn của một vị thập vĩ hồ ly
nói ra. Hiển nhiên, Trần Dương biết rõ, những tin tức quý giá mà Tống Vạn
Khang nói ra chắc chắn sẽ có độ trân quý và chính xác hơn rất nhiều những gì
mà Trần Dương và Hồng Hưng cùng nhau suy đoán.
Tròng mắt hơi đảo, Trần Dương khoát tay liền lấy ra một viên đan dược màu đen
có một làn khói mỏng manh bao quanh đưa tay nhẹ nhàng búng tới chỗ Tống Vạn
Khang sau đó đưa tay bóp nhẹ.
Viên đan dược lập tức bị bóp vụn thành một đám sương khói nhập vào trong thân
hình Tống Vạn Khang.
- Hồi Hồn Đan? Đan dược trân quý này đã bao nhiêu lâu rồi lão phu mới lại
nhìn thấy…ôi….bất quá, loại đan dược quý giá này, dùng lên một tàn hồn sắp tan
biến như ta có phải là phí phạm quá hay không?
Tống Vạn Khang giọng nói có chút hồi phục khí lực, hơi ngạc nhiên nói. Nhất
thời trong lòng có trăm ngàn tư vị không nói nên lời.
Trần Dương nghe vậy cười nhẹ:
- Một viên đan dược mà thôi. Nếu so với những tin tức mà đạo huynh đã hứa thì
không tính là gì. Bất quá, hiện giờ hồn lực của ngươi đã rất suy yếu, ta sẽ
nới lỏng phong ấn một chút, cho ngươi có không gian để điều tức và hấp thu,
chờ một thời gian sau ta sẽ đến nói chuyện. Hiện giờ vật này tặng cho đạo hữu!
Trần Dương nói xong liền đem một chiếc là màu trắng tinh ném tới.
Tống Vạn Khang sau khi đảo mắt qua liền kinh hô một tiếng:
- Hồi Hồn Ngọc Diệp? Ngươi rốt cục là ai?
Trên khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh của Tống Vạn Khang rốt cuộc cũng không thể
giữ nổi vẻ bình tĩnh như trước nữa.
Trần Dương nghe vậy cười nhẹ:
- Ta là ai? Ta là ai thì ngày sau ngươi sẽ biết. Bất quá, ngươi nên nhớ kỹ,
cho dù ngươi muốn chết, nhưng nếu ta chưa gật đầu thì dù không muốn ngươi vẫn
phải sống. Mà đến khi ngươi muốn sống, ta lắc đầu thì ngươi cũng phải hôi phi
yên diệt. Dù cho ngươi có là tàn hồn của bất cứ ai đi nữa, Trần Dương ta cũng
sẵn sàng tiếp đón!
Nghe lời này, Tống Vạn Khang đột nhiên cười lên ha hả, vẻ suy yếu cực độ cũng
biến mất mà thay vào đó là vẻ khoẻ mạnh, mười cái đuôi cũng ve vẫy muốn động.
Trần Dương cười lạnh, hai tay vẫn bình tĩnh chắp sau lưng, chờ cho mười chiếc
đuôi tựa như những thanh trường thương đánh tới sát bên thì sắc mặt Trần Dương
vẫn bình tĩnh như nước.
Chỉ thấy mười chiếc đuôi ngay khi tới gần Trần Dương thì đột nhiên một tia
chớp màu tím từ bên trên bầu trời đánh xuống, đem toàn bộ thân thể của Tống
Vạn Khang phủ đầy một tầng lôi quang.
Tống Vạn Khang thân hình lập tức run rẩy co giật, chỉ phát được tiếng rên ư ử
trong miệng, không khác gì một con dã thú.
Trần Dương nhếch miệng:
- Ta không biết đạo hữu là đạo phân thần nào còn ẩn giấu bên trong người Tống
Vạn Khang. Bất quá che giấu cũng thật giỏi, chỉ qua một thời gian nữa là có
thể hấp thu tàn hồn này mà tự hành trở về bản thể. Bất quá nếu đã tiến vào đây
thì phải ngoan ngoãn một chút. Ngươi tu luyện cũng không biết qua bao nhiêu
năm, đạo lý ‘người dưới mái hiên không thể không cúi đầu’ chắc chắn rõ ràng
hơn ta mới phải!
- Ngươi đến cùng rốt cuộc là ai lại dám ngăn trở chuyện tốt của bổn tôn. Hừ,
một khi phân thần của ta phủ xuống nơi thấp kém này thì chắc chắn…
Tống Vạn Khang đang nói, bỗng dưng bị Trần Dương khoát tay nói:
- Bớt giỡn, dù cho các hạ ở giới diện cao cấp nào đến đây, thì cho dù là thần
tiên thì cũng phải gọi ta là một tiếng đại nhân. Còn ngươi, ta cho ngươi hai
lựa chọn, một là ngưng lại tiến trình thôn phệ Tống Vạn Khang, sau đó cùng ta
nói chuyện, có lẽ ta sẽ cho ngươi một cơ hội tiến vào luân hồi, nếu như còn
ngoan cố thì…
Tống Vạn Khang nghe vậy thì cười khặc khặc, sắc mặt lạnh lẽo đắc ý nói:
- Khặc khặc, ngươi dám động đến ta sao? Với thực lực của ngươi, nếu không có
thông tin của ta thì chắc chắn không thể phi thăng, đến lúc đó thì chờ mà hết
thọ nguyên ở cái xó xỉnh này đi.
- Hắc hắc…vậy sao?
Trần Dương mỉm cười, đột nhiên điểm tới một cái làm cho sắc mặt Trúc Cơ Kỳ
kịch biến.