Người đăng: Túy Vân Tử
Nửa ngày sau, một đạo khí tức Trúc Cơ Kỳ nhanh chóng bay đến bên trên sơn cốc,
hơi dừng lại một cái liền lao xuống.
Quang hoa tán đi liền để lộ một trung niên.
Người này vừa hạ xuống liền nháy mắt bị một luồng lực lượng trấn trụ không thể
di động mảy may, một thanh tiểu kiếm loé ngang cổ tựa như cắt dưa đem đầu hắn
cắt xuống!
Người này đến chết vẫn không biết hung thủ và tại sao mình bị giết vô thanh vô
tức như vậy.
Thế nhưng Trần Dương thì lại cười gằn.
Thông qua tra khảo ba người kia, Trần Dương sớm đã biết thủ pháp liên lạc của
tổ chức giết người đoạt bảo này, mà ba viên châu lúc trước là thủ đoạn gọi
đồng bọn hỗ trợ của bọn chúng. Nếu như có người vô tình bay ngang nơi này,
Trần Dương tuyệt đối không động thủ, thế nhưng chỉ vừa hạ người xuống liền đi
thẳng vào sơn cốc này, hiển nhiên là đồng bọn không sai, Trần Dương hầu như
không có chút do dự nào liền xuất thủ ngay.
Những ngày sau đó, Trần Dương một bên chờ đồng bọn của những người này tiến
đến thu thập công đức, một bên âm thầm tính toán thời gian.
Mãi cho đến khi chỉ còn cách thời gian hẹn với Tăng Đức bốn ngày thì Trần
Dương liền thở dài rời đi.
Mà hôm nay rời đi, trong lòng Trần Dương vẫn còn có chút tiếc nuối. Điểm công
đức của hắn qua thời gian này đã gần đạt đến đủ điểm để tiến giai Phán Quan
Ngũ Tinh, thế nhưng nếu ở đây chờ đợi thêm nữa thì thân phận bên trong Phiên
Thiên Tông có thể vì vậy mà dẫn đến bại lộ.
Trần Dương có chút do dự, hiện giờ nếu như tiến giai Phán Quan Ngũ Tinh thì
rất có thể thời gian bên trong Phán Thần Hệ Thống sẽ tăng lên, thế nhưng mà
Phiên Thiên Tông mới là kế sách lâu dài. Bởi vì Trần Dương còn có một kế hoạch
lớn hơn mà cần thâm nhập vào cao tầng Phiên Thiên Tông, tốt nhất là lấy được
lòng tin của những cao tầng môn phái này.
Cũng vì vậy, Trần Dương đối với Hoá Long Tái mới cảm thấy hứng thú, muốn từ
nơi này tạo một cái lý do để đột phá.
Mà với năng lực của bản thân hiện tại, Trần Dương tin rằng nếu tận lực thu
liễm thì những Nguyên Anh Kỳ tu sĩ bình thường nếu không dùng bí pháp tra xét
thì vẫn có thể yên tâm quá quan.
Bên cạnh đó, đối với việc tiến giai Phán Quan Ngũ Tinh thì Trần Dương cũng đã
có một ít chuẩn bị, chẳng qua hơi chậm rãi một chút.
Suy xét nửa ngày, Trần Dương thở dài, thân ảnh đột nhiên trong suốt rồi lấy
tốc độ như tên bắn bay về phía Phiên Thiên Tông.
Khi thời gian còn đúng hai ngày thì Trần Dương liền về tới Phiên Thiên Tông,
đem y phục thay đổi như cũ rồi bình tĩnh đi vào bên trong môn phái.
Mà hiện giờ, Trần Dương đi vào môn phái thì đột nhiên ngừng lại, hơi nghi hoặc
lùi ngược ra sau xem lại mình có vào nhầm lẫn môn phái khác hay không?
Bởi vì cảnh tượng môn phái Phiên Thiên Tông lúc này cực kỳ vắng vẻ, chỉ có gió
thổi lá bay.
Cũng may, trong lúc Trần Dương đang nghi hoặc thì có một đệ tử vội vã chạy đi.
Trần Dương thấy vậy mới gọi một tiếng:
- Sư đệ, cho ta hỏi, có chuyện gì vậy?
- Ồ, thì ra là sư huynh ở Luyện Đan Đường!
Đệ tử kia quay lại nhìn trang phục của Trần Dương thì liền nở nụ cười, khách
khí nói. Sau đó mới đáp:
- Sư huynh chắc là từ bên ngoài chạy về nên không biết, tất cả mọi người đang
đến Khiêu Chiến Đài để xem một trận quyết đấu giữa hai sư huynh trong Long
Bảng.
- Lại còn có chuyện này sao? Không biết là sư huynh nào thách đấu với nhau
vậy?
Trần Dương thắc mắc.
Khiêu Chiến Đài Trần Dương cũng biết, nơi đó là nơi dành cho các đệ tử trong
tông môn giải quyết chuyện riêng. Bất quá nơi này là công khai quyết đấu, do
đó những thủ đoạn không lên được mặt bàn hoặc là muốn ra tay nặng một chút đều
không được. Do đó khi đánh nhau ở Khiêu Chiến Đài sẽ có cảm giác bó tay bó
chân.
Mà giờ phút này, Trần Dương lại nghe có hai người trong Long Bảng tiến hành
quyết đấu, hiển nhiên rất có thể là tranh giành thứ hạng.
Long Bảng này, vốn những thứ tự ban đầu là do sắp xếp theo thứ hạng khi thi
đấu tại Tứ Phái Đại Hội. Thế nhưng khi về đến Phiên Thiên Tông, thì những
người xếp hạng bên dưới có quyền thách đấu những người có thứ hạng cao hơn
mình. Mà người bị thách đấu có quyền từ chối hoặc là dời ngày lại, thế nhưng
quyền lợi này chỉ được sử dụng ba lần, tránh trường hợp người bị thách đấu bị
thương hoặc có vấn đề gì khác bị người ta lợi dụng để thách đấu.
Thế nhưng, thông thường người bị thách đấu nếu như từ chối thì sẽ bị người
khác coi thường, không có mặt mũi chút nào.
Mà thấy Trần Dương thắc mắc như vậy thì đệ tử kia liền có vẻ vội vàng nói:
- Sư huynh, hay là chúng ta vừa đi vừa nói có được hay không?
Trần Dương nghe vậy gật đầu đồng ý, cũng cùng với đệ tử kia bước đi.
Mà trên đường đi, thông qua lời nói của người kia thì Trần Dương cũng biết
được lần này thách đấu chính là Vương Triển xếp hạng thứ ba thách đấu với Lăng
Hạo hạng hai.
Hai người này tu vi đều đã đến Kết Đan Trung Kỳ, thực lực cường hãn. Có uy
danh cực lớn trong đám đệ tử của Phiên Thiên Tông.
Theo những gì mà người kia nói, thì Vương Triển gần đây hình như mới luyện
thành một môn thần thông mới có uy lực mạnh mẽ, cho nên muốn chạy đến thách
đấu với Lăng Hạo.
Bên trong Phiên Thiên Tông có một quy định, những người tăng hạng và xuống
hạng Long Bảng đều phải được thưởng và chịu phạt tương ứng. Ngoài ra, mỗi lần
thi đấu xong, người thua chẳng những mất đi một số tài vật mà còn phải chịu
làm cho người thắng một việc. Làm như vậy cho nên những người muốn thách đấu
đều phải suy nghĩ cẩn thận cùng với một sự tự tin nhất định.
Tất nhiên, đã là cao thủ Kết Đan Kỳ, bất cứ ai cũng có đòn sát thủ của bản
thân, thế nhưng những thứ này sẽ không ai tuỳ tiện lộ ra. Cho nên việc thắng
thua thường được quyết định thông qua một khoảng thời gian nhất định xem ai
chiếm được thượng phong chèn ép đối phương hoặc là xem ai có thể duy trì lâu
hơn mà quyết định.
Nếu là đệ tử bình thường thì không sao, nhưng những cao thủ ở Long Bảng khi
thi đấu thì sẽ có những người cấp bậc Đường Chủ trở lên đến giám sát.
Chỉ riêng chuyện này cũng có thể thấy tông môn đối với những đệ tử này có bao
nhiêu coi trọng!
Trần Dương đi đến nơi thì liền nhìn thấy bên trên Khiêu Chiến Đài đã có hai
người đang đỏ mặt tía tay quần nhau, đem pháp bảo trong tay điều khiển, miệng
lẩm nhẩm bắt quyết.
Lúc này, Vương Triển đang điều khiển một bảo đao rực lửa hung hăng chém xuống
thì Lăng Hạo ở phía đối diện sắc mặt bình tĩnh hai tay bắt quyết, đem một vật
tựa như một cái mai rùa trong tay quăng tới.
‘Phanh’ một tiếng trầm đục truyền ra, lập tức đao phong chém vào mai rùa, làm
hoả quang tung toé ra hai bên, cảnh tượng kinh diễm này làm cho vô số đệ tử
bên dưới reo hò hưng phấn.
Lăng Hạo nhân lúc này, đột nhiên tay điểm một cái, thân hình chợt loé liền
biến mất tại chỗ.
Vương Triển thấy cảnh này sắc mặt trầm xuống, biết rõ Lăng Hạo lúc này đã thi
triển ra tuyệt chiêu lợi hại, lập tức thân hình nhoáng lên đem một lá phù lục
Thổ hệ tăng cường phòng thủ, đồng thời hai mắt bắn ra tinh quang, một tay cầm
lấy Hoả Đao vung tay chém tới, hình thành những đạo Hoả nhận bắn ra bốn phương
tám hướng như muốn bức Lăng Hạo hiện thân.
Ngay lúc này, đột nhiên thân ảnh mờ mờ của Lăng Hạo xuất hiện ngay phía sau
lưng Vương Triển vung tay chộp tới, như muốn vung một chưởng vào hậu tâm của
gã.
Bất quá, Vương Triển phát hiện điều này thì sắc mặt cười lạnh, không chút nào
tránh né mà lại cười âm hiểm, trên tay lật một cái liền xuất hiện một thanh
tàn nhận màu đen, vung tay chém về một phía trước mặt.
Người vây xem phía dưới thấy cảnh này liền thất thanh hô lên.
Bởi vì bóng ảnh mờ mờ của Lăng Hạo kia đã rất nhanh vung chưởng đánh tới hậu
tâm của Vương Triển, chỉ cần một nhịp thở sẽ ngay lập tức đem Vương Triển đánh
trọng thương thế nhưng hắn lại không hề tránh né mà lại vung tàn nhận chém tới
trước mặt.
Hành động này làm cho tất cả mọi người đều không hiểu ra sao.
Tuy nhiên, Trần Dương thấy vậy thì sắc mặt hiện lên vẻ cổ quái.
Quả nhiên, hư ảnh của Lăng Hạo sau lưng Vương Triển vừa tung chưởng tới thì
lập tức tan rã, rõ ràng chỉ là hư chiêu đánh lạc hướng mà thôi, mà chân chính
thân ảnh của Lăng Hạo thì giờ phút này bị quang nhận hết sức bất ngờ của Vương
Triển đánh tới, sắc mặt tái mét lui lại vài bước mới miễn cưỡng ổn định thân
hình.
Cũng không biết tàn nhận kia là cấp bậc pháp bảo gì, mà lúc này Lăng Hạo lại
có cảm giác nội thương dồn ép, trong lòng nhộn nhạo.
Vương Triển nhìn thấy Lăng Hạo trúng một kích như vậy mà vẫn có thể đứng vững
thì trong mắt loé lên một tia kỳ lạ, bất quá vẻ mặt cũng lạnh lùng muốn vỗ túi
trữ vật lấy ra thứ gì đó.
Lăng Hạo ánh mắt như do dự, cuối cùng qua một chút liền thở dài nói:
- Vương sư đệ, ngươi thắng!
Thực ra Lăng Hạo còn một đòn sát thủ nữa, thế nhưng đem nó ra sử dụng nơi đây
đúng là không khôn ngoan, chẳng những thi triển đòn sát thủ này sẽ làm cho vết
thương của gã càng thêm trầm trọng, mà khi Tứ Phái Đại Hội nổ ra cũng sẽ không
còn tính bất ngờ, chắc chắn sẽ bị những kẻ địch truyền kiếp kia tìm cách phá
giải.
Mà Vương Triển cũng đã đến cực hạn, đòn đánh vừa rồi chính là gã một mực áp
súc, nhân cơ hội đánh ra.
Hai người đều hiểu rõ thực lực của nhau không cách biệt là mấy, nếu muốn thật
sự đánh nhau sống chết thì là chuyện khác. Nhưng hiện giờ chỉ là một cuộc
thách đấu trong môn phái mà thôi, dù sao chừa cho nhau một con đường sau này
gặp nhau cũng là thượng sách.
Vậy cho nên Vương Triển thấy mục đích đã đạt được, cho nên lúc này cũng thu
lại động tác, chắp tay nói:
- Sư huynh, đa tạ!
Lúc này, một vị Đường chủ làm trọng tài mới bước ra tuyên bố Vương Triển chiến
thắng, sau đó làm các thủ tục còn lại. Còn đám đệ tử quan chiến thì lúc này
nhộn nhạo bàn tán, cũng có không ít thiếu nữ chạy lại chỗ Vương Triển mà tung
hô chúc mừng.
Mà đúng lúc này, Trần Dương đột nhiên nhìn thấy một người cũng đang nhìn hắn,
Pháp nhãn đảo qua nhìn thanh niên này một cái liền làm cho Trần Dương giật
mình, ánh mắt vội lảng đi chỗ khác.