- Diễn Quá Đạt


Người đăng: Túy Vân Tử

Hai mươi dặm đối với bọn họ thì cũng không quá xa, sau khi đi một hồi thì cũng
nhìn thấy một bãi loạn thạch phía xa đang có hai người như hai con trâu húc
vào nhau. Đủ thứ ánh sáng do phù lục và pháp khí hiện lên.

So với trận đấu giữa hai người mà Trần Dương xem lúc trước, thì trận đấu này
thú vị hơn nhiều. Hai người đang chiến đấu này đều có phong cách chiến đấu
giống nhau, chủ yếu là dựa vào linh lực cùng tu vi để điều khiển pháp khí
chiến đấu với nhau.

Trần Dương đứng một mình quan sát, còn Huỳnh Lập thì chạy đi đặt cược để gỡ
gạc gì đó.

Chỉ chốc lát, Huỳnh Lập đã hớn hở quay trở lại, nhìn Trần Dương hỏi:

- Trường sư huynh, ngươi không đặt cược sao?

- Chút linh thạch ấy ta không có hứng thú.

Trần Dương cười cười đáp.

Huỳnh Lập nghe cười cười ha ha nói:

- Khẩu khí của huynh không nhỏ. Bất quá, theo như đệ được biết, chỉ cần huynh
đặt thì bao nhiêu họ cũng nhận, hơn nữa đây là cộng đồng các đệ tử có thân gia
rất dày tổ chức, chắc chắn không quỵt tiền huynh đâu.

Nói xong, Huỳnh Lập đột nhiên ghé sát tai Trần Dương thì thầm:

- Nghe nói, phía sau những người này là một vị sư huynh bên trong Long Bảng
đó!

Trần Dương nghe vậy thì ồ một tiếng, nhìn một chút đến hai người đang chiến
đấu trước mặt, sau khi nhìn kỹ lại một cái rồi mới gật đầu nói:

- Được rồi. Đệ dẫn ta đến chỗ cá cược được không?

- Được được, sư huynh theo ta.

Huỳnh Lập dường như rất hứng thú với lựa chọn của Trần Dương, cho nên gật đầu
như gà mổ thóc dẫn Trần Dương đi.

Người nhận cược là một thiếu niên có bộ dáng nhanh nhạy, tu vi cũng đã Luyện
Khí Trung Kỳ đỉnh phong rồi.

Người này đúng là một kẻ kinh doanh trời sinh, miệng mồm nhanh nhạy mà lại rất
ôn hoà, thường nói hoà khí sinh tài, chính là dùng để chỉ kẻ này.

Sau khi thấy Trần Dương bước đến, mà Huỳnh Lập ở một bên nháy mắt, thanh niên
nọ nụ cười càng đậm hơn, bước tới cười nói:

- Thì ra là sư huynh của Luyện Đan Đường, hạnh ngộ hạnh ngộ. Không biết ta có
thể giúp gì cho huynh đây?

- Ha ha, chào Phùng sư đệ, nghe Huỳnh sư đệ nói sư đệ chỗ này có nhận cược
với bất cứ giá nào. Không biết có phải như vậy hay không?

Trần Dương cười hỏi.

Mà gã họ Phùng này cười nói:

- Yên tâm, yên tâm. Chỉ cần sư huynh đặt cược thì ở đây sư đệ có thể cam đoan
chung chi đầy đủ, không tin huynh cứ hỏi Huỳnh sư huynh mà xem!

Người này gặp ai cũng một câu sư huynh, hai câu sư huynh, tuyệt không có lời
nào làm cho người khác khó chịu.

Trần Dương cười cười thâm ý nhìn Huỳnh Lập, làm cho gã hơi chột dạ thụt đầu
lại cười cười xấu hổ ho khan thì Trần Dương mới xoay sang nhìn gã thanh niên
họ Phùng nói:

- Ta cược mười vạn Hạ phẩm linh thạch Đoàn sư huynh chiến thắng!

- Ha hả, được được, ta nhận được, sư huynh cược mười…ủa…mười vạn?

Thanh niên họ Phùng theo bản năng tiếp nhận túi trữ vật trên tay Trần Dương,
miệng định nói mấy lời tốt đẹp thì đột nhiên nhận ra có gì đó sai sai, bèn hỏi
lại:

- Sư huynh, huynh đặt cược...

- Sao, hay là số tiền quá nhỏ? Nếu vậy thì ta tăng lên hai mươi vạn Hạ phẩm
linh thạch cho Đoàn sư huynh chiến thắng!

Trần Dương cười nói.

Dù sao, nếu đã biết gốc gác và chỗ dựa của những người này thì Trần Dương cũng
không ngại làm thịt bọn họ một chút. Dù gì, với nhãn lực của Trần Dương, nhìn
qua đã biết ai chiếm thượng phong, ai còn giữ sức, tỉ lệ thắng có thể nói đến
tám phần.

Trong tình huống này, nếu như còn không dám đặt cược thì đúng là không còn gì
để nói.

Mà gã thanh niên họ Phùng sau giây phút giật mình thì liền nở nụ cười rạng rỡ
chưa từng thấy, tiếp nhận túi linh thạch của Trần Dương kiểm tra rồi nói:

- Trường sư huynh, đúng là đủ linh thạch. Đây là lệnh bài đặt cược, bên trong
có xác nhận của ta là đã nhận cược của huynh, chỉ cần huynh giữ thứ này là sau
khi thắng cược có thể lãnh linh thạch.

Trần Dương cầm lấy lệnh bài, cười nói:

- Được, ta tin tưởng Phùng sư đệ!

Nói xong liền xoay người nhìn vào trận đấu.

Chỉ thấy hai người này đang chiến đấu đến lúc cao trào.

Thanh niên mặc bạch y chính là vị Đoàn sư huynh mà Trần Dương vừa đặt cược.
Chỉ thấy người mặc áo vàng ở đối diện đột nhiên niệm chú, sau đó vỗ một chưởng
xuống mặt đất.

Mặt đất đột nhiên như có vật gì chuyển động, chạy tới chỗ hai chân của Đoàn sư
huynh rồi nhào lên thành hai sợi dây mang theo màu vàng đất trói chặt lấy chân
của y.

Người mặc áo vàng thấy một kích đắc thủ thì đắc ý nở nụ cười, hai tay đột
nhiên đặt về trước mặt, loé lên một cây tiểu đao lập loè hoả quang, mà nếu
nhìn kỹ thì thực ra đây lại là hư ảnh do một tấm phù lục có chút sứt mẻ tạo
thành.

- Phù bảo? Tôn Cường, ngươi muốn liều mạng sao?

Đoàn sư huynh thấy cảnh này thì sắc mặt đại biến, quát lớn.

Tôn Cường thấy bộ dáng của Đoàn sư huynh thì nụ cười càng âm trầm:

- Lần trước ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của ta thì sớm nên nghĩ đến ngày
này đi!

Lời vừa nói ra, lập tức phù bảo hư ảnh tiểu đao trong tay Tôn Cường liền rục
rịch muốn động, miệng hắn thì lẩm bẩm niệm chú.

Đoàn sư huynh thấy vậy thì sắc mặt khó coi, đột nhiên cắn răng thu lại trường
kiếm, tay trái cầm lấy cổ tay phải bắt một thủ ấn kỳ lạ, sắc mặt lúc đỏ lúc
trắng, gương mặt tỏ vẻ đau đớn vặn vẹo.

Đúng lúc này, tiểu đao trong tay Tôn Cường rốt cục cũng hoàn toàn kích phát,
tựa như một luồng hoả quang lao thẳng đến, muốn nhất kích tất sát xuyên thẳng
vào trong lồng ngực của Đoàn sư huynh.

Đoàn sư huynh dường như cũng thấy được điều này, hai chân dụng lực, đột nhiên
khớp xương răng rắc một trận, cổ chân đột nhiên như kéo dài ra kéo qua một
bên, cả người theo đó tựa như một cái bóng loé lên rồi xuất hiện cách đó mấy
thước, sắc mặt khó coi nhìn lại, đồng thời lấy một lá phù lục dán lên mình.

Chỉ thấy ngay khi phù này bị kích phát, phía sau lưng Đoàn sư huynh đột nhiên
loé lên một hư ảnh mãng xà cao chừng mấy chục trượng, hai mắt mơ hồ.

Tôn Cường đang muốn tấn công, thấy cảnh này thì sắc mặt đại biến, thất thanh
hô lên:

- Phụ Linh Phù!

- Hắc hắc, là ngươi ép ta!

Đoàn sư huynh lúc này được một cỗ lực lượng kỳ lạ nâng đỡ, nếu nhìn kỹ thì
thấy vị trí của y lúc này ngay vị trí bụng của mãng xà, sắc mặt âm trầm.

Bất quá, Tôn Cường cũng không có nhận thua mà sắc mặt hung ác đem linh lực
toàn thân dồn vào tiểu đao, hiển nhiên đối vợi lực công kích của tiểu đao này
vô cùng tin tưởng.

Mà Đoàn sư huynh vừa nói xong, gần như lập tức vung tay điểm tới một chỉ.

Mãng xà đang hai mắt mơ hồ, đột nhiên há mồm phun ra một đạo quang trụ bắn
thẳng tới chỗ Tôn Cường.

Công kích chưa tới mà kình khí đã dồn tới làm cho Tôn Cương phải lùi về sau
mấy bước.

Mà những người vây xem chung quanh cũng bị thủ đoạn của hai người làm cho ngất
ngây.

- Cơm mẹ nấu, không ngờ Đoàn sư huynh lại có thể sở hữu Phụ Linh Phù trân quý
như vậy! Hèn chi ung dung chấp nhận khiêu chiến, trận đấu này xem như có kết
quả rồi!

Một vị đệ tử ánh mắt loé lên nói.

Người bên cạnh nghe vậy thì nhíu mài phản bác:

- Chưa hẳn, ta thấy phù bảo của Tôn sư huynh mới chân chính lợi hại. Ngươi
nhìn đi, Phụ Linh Phù này đã có bộ dáng tổn hao, chắc là đã bị sử dụng qua
rồi, yêu lực phong ấn bên trong không còn bao nhiêu nữa. Trận đấu này chưa ngã
ngũ đâu!

Nhất thời tiếng nghị luận bốn phía nổi lên, ai cũng có cái nhìn của riêng
mình, không ai phục ai.

Chỉ có Trần Dương là từ đầu đến cuối sắc mặt bình tĩnh, thậm chí còn đưa tay
sờ sờ cằm, bộ dáng rất hờ hững.

Thanh niên họ Phùng đối với Trần Dương cũng có sự tò mò đặc biệt, nhất là vung
tay đã đem hai mươi vạn Hạ phẩm linh thạch đem ra cá cược. Nhìn dáng dấp của
Trần Dương hờ hững khi đó, gã tất nhiên có thể đoán được hai mươi vạn Hạ phẩm
linh thạch đối với Trần Dương thực sự chỉ là tiện tay đem ra, ngay cả cái rắm
cũng không bằng.

Thế nhưng ý nghĩ này vừa ra thì đã bị gã mạnh mẽ áp chế xoá bỏ, đối với một tu
sĩ Luyện Khí Kỳ mà nói, con số này đơn thuần là nằm mơ. Mà ánh mắt thanh niên
họ Phùng nhìn Trần Dương càng thêm lập loè, cũng không biết trong lòng đang
thật sự suy tính điều gì.

Trần Dương mặc dù dáng vẻ hờ hững, thế nhưng nhãn lực của hắn mạnh mẽ cỡ nào,
dĩ nhiên nhìn thấy có vài người đang âm thầm quan sát mình, trong lòng cười
lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn tập trung nhìn xem trận đấu.

Chỉ thấy lúc này Tôn Cường vừa phải tránh né những đạo quang trụ do Mãng xà
công kích, vừa phải điều khiển tiểu đao công kích tới chỗ Đoàn sư huynh. Thế
nhưng không biết Mãng Xà này là loại yêu thú biến dị nào mà mặc dù chỉ là hư
ảnh nhưng phòng ngự cũng vô cùng cứng cáp, chẳng những tiểu đao chỉ có thể đâm
lên lớp vỏ ngoài của nó mà cũng không có cách nào gây thương tổn cho Đoàn sư
huynh bên trong.

Ngược lại, Đoàn sư huynh ở bên trong nhưng sắc mặt có chút tái nhợt, hiển
nhiên việc duy trì hư ảnh mãng xà này cũng là gánh nặng không nhỏ.

Nhất thời cuộc chiến này trở thành cuộc chiến tiêu hao.

Ai cũng nghĩ như vậy, ngoại trừ Trần Dương!

Trần Dương nhìn Đoàn sư huynh sắc mặt tái xanh, điều khiển Mãng xà phun ra
từng đợt công kích với bộ dạng cố sức thì trong lòng cười thầm.

‘Xem ra nên trao giải Oscar cho người này. Diễn quá đạt!’

Ý nghĩ này của Trần Dương vừa hiện lên thì trận chiến trước mắt đột nhiên có
dị biến.

Chỉ thấy ngay khi Tôn Cường vì tránh né quang trụ công kích mà nhảy sang một
bên thì bỗng nhiên một cái đuôi từ một phía tạt ngang tới, đem thân ảnh Tôn
Cường bất ngờ đập mạnh một cái.

‘Rầm!’

Một âm thanh vang dội, Tôn Cường cả người lập tức bị đánh bay sang một bên đập
vào một thân cây gần đó, miệng phun máu tươi, mất sức chiến đấu.

Đoàn sư huynh thắng!!!

Cũng không biết ai la lên, làm cho đám đông một số thì chạy lại xem xét Tôn
Cường, một số thì chạy lại chỗ Đoàn sư huynh hoan hô chúc mừng. Còn thanh niên
họ Phùng thì sắc mặt tái lại.


Phán Thần Hệ Thống - Chương #276