- Đệ Nhất Giới


Người đăng: Túy Vân Tử

Nhìn bộ dáng của Tống Vạn Khang, Trần Dương thở dài, chậm rãi nói:

- Nếu như Tống đạo hữu đã không còn ý chí cầu sinh, vậy thì ta cũng không cần
phí công nữa. Bất quá, đã vào nơi này thì ngươi muốn chết cũng không chết được
đâu. Nếu đã vậy thì cứ nằm đây mà chậm rãi hưởng thụ vậy. Dù sao ta cũng không
thiếu linh thú, mà cũng không cần lão làm linh thú cho ta. Chẳng qua vì nể
tình một người bằng hữu cũ cho nên mới kéo lão vào đây mà thôi. Cáo từ!

Trần Dương nói xong liền xoay người đi. Nếu lão đầu này đã ngoan cố như vậy
thì Trần Dương hắn cũng không cần đem mặt nóng áp vào mông lạnh, phí công phí
sức.

Mà khi Trần Dương vừa đi một đoạn, bên tai bỗng nghe âm thanh của Tống Vạn
Khang mệt mỏi truyền đến:

- Bằng hữu của ngươi là ai?

- Một vị thất vĩ hồ ly!

Trần Dương nhẹ giọng nói, cũng không có dừng lại mà thân ảnh nhoáng lên liền
rời khỏi nơi này.

Cho đến khi thân ảnh Trần Dương biến mất, bên trong thế giới vừa lạnh vừa nóng
này, một tiếng thở dài chậm rãi sâu lắng truyền ra.

Trần Dương rời khỏi Thất Giới, thân ảnh liền xuất hiện bên trong sân, đi đến
bên mảnh dược viên nho nhỏ chắp tay đi chung quanh nhìn ngắm.

Những thứ này mặc dù không lọt vào mắt Trần Dương, thế nhưng cũng là loại có
giá trị. Vậy mà lại được trồng xen lẫn với những loài hoa đang đua nhau khoe
sắc, giống như muốn tương hỗ lẫn nhau làm cho mùi hương hoa trong sân nhỏ cộng
với dược hương hoà quyện vào nhau rất dễ chịu. Người thường nếu thường xuyên
hít loại không khí thanh mát này chắc chắn sẽ khoẻ mạnh hơn không ít.

Trần Dương ngắm nhìn một chút liền nghe có tiếng bước chân bên ngoài đang nhằm
hướng khoảng sân của hắn mà đi tới.

Trần Dương vừa liếc mắt nhìn lập tức thấy một thanh niên mặc áo xanh tương tự
như Trần Dương, thế nhưng người này hai mắt lấp lánh, gương mặt hơi có nét mệt
mỏi nhưng ẩn hàm vẻ kiêu ngạo, tu vi đã đến Luyện Khí Hậu Kỳ.

Thanh niên này vừa đi vào sân thì nhìn thấy Trần Dương, vội bước nhanh tới.

Chỉ có điều, không để cho thanh niên này lên tiếng, Trần Dương liền giành
trước tiến lên một bước nói:

- Sư đệ Trường Dân, ra mắt sư huynh. Không biết sư huynh đây là…

- Ha hả, thì ra là Trường sư đệ. Ta là Tăng Đức, là chuẩn Luyện Đan Sư của
Luyện Đan Đường chúng ta. Thường nghe Phương đường chủ có nhắc đến Trường sư
đệ chăm chỉ tu luyện, tiền đồ sáng lạn. Nay được gặp quả nhiên danh bất hư
truyền a!

Tăng Đức cũng mỉm cười đáp.

Mà Trần Dương nghe lời này thì trong lòng khẽ động. Phát hiện ra một tia địch
ý có trong lời nói của Tăng Đức, bèn vội vàng nói:

- Không dám, tiểu đệ mới nhập môn, chỉ là ngẫu nhiên được Phương sư bá nhắc
đến, nào dám tự xưng danh khí gì. Theo đệ thấy, sư huynh tuổi trẻ như vậy mà
đã là Chuẩn Luyện Đan Sư rồi, chắc chắn tương lai tiền đồ vô lượng. Sau này
xin sư huynh chiếu cố cho sư đệ một chút!

Tăng Đức nghe Trần Dương nói vậy thì địch ý hơi giảm, ngoài mặt không hề đổi
sắc nói:

- Ha hả, sư đệ khách khí. Bất quá, ngươi không học tập luyện dược, ra đứng
đây làm gì?

- Sư huynh, tiểu đệ sáng nay nghe chim khách hót vang, cho nên tự biết có
khách quý đến thăm cho nên mới ra đứng đón. Không ngờ quả là sự thật. Bất quá,
sư huynh đến đây chắc không chỉ để nhìn mặt đệ cho biết đó chứ?

Trần Dương mỉm cười, nhẹ nhàng đáp.

- Sư đệ đúng là khéo nói chuyện. Hôm nay ta mang một số dược tài đến cho đệ
tinh luyện. Số dược tài này đệ cứ theo thứ tự mà tinh luyện, trong túi trữ vật
này cũng có cả bình chứa, chỉ cần đệ tinh luyện xong mang đến chỗ ta là được.
Chỗ của ta ở ngay phía trên đệ một tầng, là căn lầu các thứ ba. Nên nhớ, thời
hạn là trong vòng một tháng. Nếu như sư đệ làm xong sớm thì thời gian sau đó
có thể tự do tu luyện. Một tháng sau ta lại mang đến những dược tài khác cho
đệ.

Tăng Đức mỉm cười đưa cho Trần Dương một cái túi trữ vật rồi cười nói.

Trần Dương mỉm cười tiếp nhận túi trữ vật rồi chắp tay nói:

- Sư huynh vất vả, sư đệ nhất định cố gắng hết sức hoàn thành. Sư huynh hay
là vào trong uống chén trà nhạt rồi chúng ta cùng tâm sự có được hay không?

Tăng Đức thấy thái độ Trần Dương hết sức khách khí hoà nhã, liền có chút xấu
hổ ban đầu có thái độ ghen tức với vị sư đệ biết điều này, liền ho nhẹ một
tiếng nói:

- Được rồi, cảm ơn sư đệ. Hôm nay sư huynh còn phải đi vài nơi nữa, hẹn đệ
dịp khác vậy!

- Nếu vậy thì sư huynh đi thong thả!

Trần Dương khách khí cười đưa tiễn.

Tăng Đức khi đến ra cổng thì không biết suy nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên
quay đầu lại nói với Trần Dương:

- Sư đệ, bên trong có vài loại dược tài tương đối khó luyện, nếu như có điểm
nào không hiểu, sư đệ có thể tuỳ thời tìm ta, ta sẽ hướng dẫn cho.

Trần Dương có chút bất ngờ, bất quá sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng, chắp tay nói:

- Nếu vậy tiểu đệ xin đa tạ sư huynh trước!

Tăng Đức cười hắc hắc một cái rồi rời đi.

Trần Dương có chút thâm ý nhìn theo phương hướng Tăng Đức rời đi. Thầm nghĩ
người này cũng biết co biết duỗi, không phải loại tiểu nhân thâm hiểm.

Tiện tay đem túi trữ vật nhìn xem, Trần Dương liền thấy bên trong có hơn chục
bình lớn nhỏ, mà dược tài bên trong cũng có một đống.

Nhìn đống tài liệu này, Trần Dương cũng không nhịn được mà cười khổ, thầm nghĩ
nếu như một đệ tử mới nhập môn mà nhìn thấy đống linh dược này, phải tinh
luyện tất cả trong vòng một tháng thì không biết có ngất tại chỗ hay không….

Việc tinh luyện dược tài không phải là thứ quá phức tạp, thế nhưng đối với
việc khống chế hoả diễm thì cần phải tập trung hết sức, hơn nữa số dược tài có
trong túi trữ vật này cũng không ít, nếu là một đệ tử bình thường dĩ nhiên
phải không ăn không ngủ mới có thể tạm kịp thời gian.

Tất nhiên, đối với Trần Dương thì những thứ này hoàn toàn là việc nhỏ không
đáng nhắc tới.

Trần Dương quay vào trong, tiến vào Phán Thần Hệ Thống dành hai ngày để tinh
luyện toàn bộ số dược tài được giao, sau đó chuyện sang nghiên cứu cấm chế.

Từ lúc ở bên trong Thất Giới, ở Đệ Nhất Tầng, Trần Dương đã có một tia cảm
ngộ.

Đó chính là cảm ngộ về Sinh Tử Cấm.

Trần Dương vốn đã lựa chọn Sinh cấm học trước, thậm chí đã bố trí rất nhiều
tượng gỗ để cho Cao Thiết bán ra, trên đó có chứa Sinh Cấm của Trần Dương
chính tay bố trí.

Tuy vậy, hiện giờ dù có cố gắng thì Trần Dương cũng chỉ có thể bày trí một đạo
Sinh Cấm mà thôi, nếu như đánh ra hai đạo Sinh cấm thì hoàn toàn không thể
được.

Lúc này, Trần Dương xuất hiện bên ngoài thạch ốc, cầm một khối gỗ nhanh chóng
điêu khắc thành một cái mặt nạ.

Cái mặt nạ này có hình đơn giản, hoàn toàn chỉ là ngẫu nhiên Trần Dương khắc
ra.

Ngay sau khi khắc ra mặt nạ đơn giản này, Trần Dương ngay lập tức vung mười
đầu ngón tay liên tục đánh ra cấm chế, chỉ trong chốc lát, vô số đạo cấm chế
được đánh ra, áp lên mặt nạ làm cho bề mặt của mặt nạ toát ra làn khí mờ mờ
sau đó dung nhập vào bên trong không thấy bóng dáng.

Hai mắt Trần Dương lúc này đột nhiên nổi lên phù văn dày đặc, nhìn thật sâu
vào mặt nạ, hắn cắn chặt răng đem mười đầu ngón tay rung lên, lấy tốc độ nhanh
hơn ban đầu gấp nhiều lần tiếp tục đánh ra liên tục vô số đạo ký hiệu dung hợp
vào mặt nạ.

Qua thời gian, ánh mắt Trần Dương càng thêm sáng…

- Thành!

Ngón tay trỏ của Trần Dương điểm tới một cái, đem ký hiệu cuối cùng đánh
xuống, hoàn thành hai đạo Sinh Cấm cùng một chỗ.

Bất quá ngay lúc này, Trần Dương lại như có cảm ngộ, bàn tay bên kia lại tiếp
tục đánh xuống cấm chế…

Chỉ trong chốc lát, Trần Dương lại tiếp tục lâm vào trạng thái nhập tâm, đem
toàn bộ tâm thần chìm vào trong đó.

Mãi cho đến ba tháng say, ngón tay của Trần Dương mới ngừng lại.

Lúc này, chiếc mặt nạ gỗ đã trở nên cực kỳ sinh động, chẳng những không còn
thô ráp mà bên trên như có từng làn sóng lưu chuyển, vô cùng sống động.

Chỉ trong ba tháng, Trần Dương trước sau đã bố trí hơn trăm đạo cấm chế lên
bên trên bề mặt của chiếc mặt nạ này, làm cho nó từ một cái mặt nạ gỗ bình
thường, hiện giờ cũng đã trở thành một pháp bảo nguỵ trang có phẩm cấp trung
đẳng.

Trần Dương thử ướm chiếc mặt nạ lên mặt, chỉ cảm thấy một cảm giác mát mẹ và
êm ái.

Ngay khi Trần Dương đeo nó lên, lập tức những cấm chế bên trên mặt nạ khẽ nhúc
nhích, chiếc mặt nạ liền áp sát vào da mặt của Trần Dương, làm cho toàn bộ
chiếc mặt nạ áp sát hoàn toàn hợp với mặt của Trần Dương giống như thành một
thể.

Trần Dương cầm chiếc mặt nạ, nhìn tới nhìn lui một chút, có chút thích thú. Dù
sao đây cũng là tác phẩm đầu tiên của hắn tự tay dùng trình độ hiểu biết cấm
chế của mình luyện ra, cho nên liền cất vào rồi đi dạo chung quanh Nông Trang
xem xét mọi người làm việc.

Khi đi đến chỗ Điền Thiên, Trần Dương nhìn thấy Điền Thi Dung và Điền Thiên
đang cuốc đất và nói chuyện gì đó, thỉnh thoảng lại mỉm cười.

Mặc dù nói cười, nhưng động tác trong tay hai người cũng không có ngưng lại,
bởi vì bên trong Nông Trang này, việc lao động sẽ do Khí Linh giám sát, người
nào ngừng tay hoặc lười biếng thì ngay lập tức bị trừng phạt. Đây cũng là lý
do mà bên trong Nông Trang này, tất cả phạm nhân đều chăm chỉ lao động, không
có bất cứ ý nghĩ lười biếng nào.

Mà Trần Dương nhìn thấy Điền Thi Dung và Điền Thiên như vậy thì trong lòng có
cảm giác ấm áp. Nếu so ra, Thi Dung này còn hạnh phúc hơn Trần Dương nhiều,
còn có người thân bên cạnh.

Còn Trần Dương hắn, hiện giờ đã cách xa gia đình rất xa rồi. Bất quá, Trần
Dương cũng không quá đau buồn, bởi vì Trần Dương đã có chuẩn bị sẵn rồi, sự xa
cách kia cũng chỉ là tạm thời mà thôi.

Nghĩ đến gia đình, tâm trạng Trần Dương lại trở nên nhẹ nhõm thoải mái lạ
thường, thân ảnh nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Điền Thi Dung.


Phán Thần Hệ Thống - Chương #270