Người đăng: Túy Vân Tử
Nam An đại lục chỉ có một vương triều thống trị tất cả. Bên dưới được chia
thành nhiều Quận.
Mà Thiên Phong Thành nằm trên Quận trung tâm Nam An đại lục, được mệnh danh là
Thiên Phong Quận.
Thiên Phong Quận đối với phàm nhân thì cực kỳ rộng lớn, đa số cả đời cũng chưa
có đi ra khỏi quận này.
Thế nhưng, đối với những người tu tiên thì Thiên Phong Quận còn có một ý nghĩa
khác. Nơi này là một vùng ranh giới giữa các môn phái được phân chia với nhau.
Phải biết, đối với những người tu tiên, nhất là những môn phái lớn thì tài
nguyên và linh mạch là hai thứ cực kỳ quan trọng nhất, cũng là thứ mà các tông
môn tranh giành, phấn đấu đạt được.
Mà ở Thiên Phong Quận, bởi vì vị thế trung tâm, nơi đây cũng được xem là nơi
có tài nguyên sung túc hàng đầu trên Nam An đại lục.
Bởi vậy, sự cạnh tranh giữa các môn phái nơi này rất kịch liệt.
Nếu dựa trên lý thuyết, tình hình Tu Tiên Giới Thiên Phong Quận chủ yếu nằm
trong tay sáu môn phái lớn chia làm ba phe tự xưng là Chính Đạo – Trung Lập và
Ma Đạo.
Phe Chính đạo bao gồm Vạn Kiếm Sơn Trang và Thanh Đạo Môn.
Phe Trung lập bao gồm Bách Hoa Môn và Phiên Thiên Tông.
Phe Ma đạo thì gồm có Hợp Giao Môn và Ma Âm Tông.
Đây là đối ngoại nhìn thấy được. Thế nhưng, mặc dù là chính đạo hay trung lập
hoặc ma đạo thì đều tồn tại sự tranh đấu và cạnh tranh lẫn nhau đến ngươi sống
ta chết.
Mà cũng bởi vì cạnh tranh nhau, cho nên mỗi một môn phái chẳng những tranh
giành với nhau từng chút tài nguyên mà đối với việc chiêu mộ và phát triển thế
hệ kế thừa cũng hết sức xem trọng.
Mỗi một môn phái, dù có là chính đạo hay ma đạo hoặc là trung lập thì đều có
mối liên hệ cả trong tối lẫn ngoài sáng với những gia tộc.
Thông thường, những đệ tử có tư chất không cao, cả đời vô vọng tiến xa thì
thường được các môn phái đưa về thế tục, thành lập các gia tộc tu tiên, từ đó
tạo ra một lớp thế hệ kế thừa, cung cấp nguồn đệ tử dồi dào cho môn phái. Mà
các môn phái thì lại cung cấp cho những gia tộc như vậy sự bảo hộ, che chắn,
hình thành nên vòng tuần hoàn cùng nhau phát triển không ngừng.
Mà ngoài nguồn đệ tử từ những gia tộc tu tiên, ngoại trừ vài môn phái khắt khe
đặc thù thì phần lớn đều mở rộng cửa chào đón những kẻ có tư chất tiến vào
tông môn để được đặt chân lên tiên lộ.
Ở Thiên Phong Quận nói riêng, Nam An đại lục nói chung, việc một tu sĩ bay tới
bay lui hay là phát ra đủ loại pháp quyết thần thông đã trở thành chuyện không
có gì bí mật. Những phàm nhân thế tục mặc dù không biết quá chi tiết, thế
nhưng đối với sự tồn tại của những tu sĩ hoặc là những tu tiên môn phái thì
không có gì quá sợ hãi.
Những phàm nhân đối với tu sĩ và những môn phái tu tiên đa số đều mang theo
tâm truy cầu và ngưỡng mộ.
Sở dĩ có chuyện này, cũng chính là ý đồ của những siêu cấp môn phái giật dây,
thậm chí có đôi khi bọn họ còn cố tình hiển lộ một ít thần thông vô hại như
bay lượn trên bầu trời hoặc là biến ảo hình dáng…chủ yếu mục đích của việc này
chính là làm cho những phàm nhân càng thêm say mê, càng thêm mang lòng truy
cầu, dốc hết tài nguyên và khả năng cũng muốn tiến vào những môn phái tu tiên.
Làm như vậy, chẳng những là không bỏ sót nhân tài, mà càng được thêm danh
tiếng tốt đẹp trong mắt thế nhân.
Mà cũng vì chuyện này, sự cạnh tranh môn nhân đệ tử giữa các danh môn đại phái
hầu như cũng chẳng khác nào một cuộc chiến thầm lặng.
Những môn phái ma đạo thì không nói, bọn họ tuyển trạch môn hạ đệ tử thông
thường đều âm thầm và dùng một chút thủ đoạn không lên mặt bàn.
Còn lại, ở Thiên Phong Quận này, bốn môn phái phe Chính đạo và Trung lập sớm
đã đạt thành thoả thuận với nhau, cùng nhau tuyển hạ môn nhân, tuyệt đối không
tranh giành hoặc vì đó mà gây ra xung đột lẫn nhau.
Cũng bởi vì thoả thuận này, cho nên, bốn đại phái này đã làm một thoả ước, đem
nơi tuyền môn nhân dời vào một ngọn núi ở ngoại vị Thiên Phong Thành, ngọn núi
này được gọi là Tuyển Trạch Sơn.
Tuyển Trạch Sơn là một ngọn núi nhỏ được công khai cho toàn thể mọi người cùng
biết, cũng vì vậy mà thường ngày đều có rất nhiều người tới lui chỗ này mong
tìm tiên duyên của chính mình.
Tất nhiên, ở chỗ này cũng có những tu sĩ cấp cao ngồi thủ hộ ở một nơi bí mật.
Những tu sĩ thủ hộ này là do tứ đại môn phái cùng nhau cử ra tiến đến, một
phần vì giữ trị an, một phần là muốn phòng ngừa có ma đạo trà trộn vào làm
gian tế.
Ngọn núi nhỏ có một con đường nhỏ, được chia thành vô số bậc thang dẫn lên
phía trên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi là một khoảng sân rộng và bốn căn nhà nhỏ được xây dựng chuyên
môn cho các tu sĩ ở lại. Những tu sĩ này thuộc bốn đại môn phái cử ra, thường
được mọi người gọi là Tuyển Trạch quan.
Tất nhiên, đây chỉ là cách gọi của đám phàm nhân mà thôi, còn thực sự bọn họ
là những chấp sự bên trong mỗi một môn phái được sử đến đây để phụ trách công
việc khảo sát tư chất cũng như đánh giá tiềm năng của mỗi một người muốn gia
nhập vào môn phái.
Như vậy, Tuyển Trạch Sơn nhìn thì đơn giản, nhưng thực ra có đến ba cánh cửa
quan trọng mà một người muốn gia nhập cần phải vượt qua.
Cửa ải đầu tiên chính là những tu sĩ canh gác, những người này nếu phát hiện
ai đó bất thường thì dĩ nhiên ra tay ngăn lại, hoặc thậm chí bắt đến tra hỏi.
Cửa ải thứ hai, đó chính là con đường dẫn lên đỉnh núi.
Con đường này mặc dù nhìn thì bình thường, nhưng bên trên thực tế được bố trí
một ít trận pháp gia trì, việc leo lên chẳng những yêu cầu sức lực mà tâm trí
kiên định trầm ổn cũng là một thứ không thể thiếu.
Nếu như may mắn vượt qua được hai cửa ải đầu tiên thì mới có thể gặp được
Tuyển Trạch Quan, bắt đầu khảo hạch tư chất cũng như tiềm năng.
Bởi vì giao ước, cho nên phía bên trên, bốn môn phái đều chia ra những khu vực
riêng, người muốn gia nhập có toàn quyền chọn lựa môn phái mình muốn gia nhập,
cũng không ai được bắt ép hoặc tranh giành lẫn nhau. Thứ mà bọn họ làm được,
chính là tận lực chào mời, thể hiện ra đại khí đại phách, tiềm lực tông môn
làm cho những thiên tài chú ý tới.
Mà Tuyển Trạch Sơn này, nghe nói khi mới mở ra, đã tạo thành một đợt Nhân
triều, vô số người tiến đến nơi này mong tìm được cơ hội trở thành tiên nhân.
Thế nhưng chuyện tu tiên học đạo đâu phải dễ dàng như vậy.
Mặc dù trên lý thuyết, chúng sinh vạn vật đều có thể tầm tiên học đạo, ngay cả
những cái cây ngọn cỏ, nếu cho đủ thời gian thì cũng có thể ngộ đạo chứ đừng
nói chi con người. Cái thứ gọi là linh căn, cũng chỉ là một chiêu trò để các
môn phái có thể loại những kẻ có tư chất thấp kém ngay từ đầu mà thôi.
Bởi tu tiên cần đến hai chữ ‘cơ duyên’ và ‘ngộ tính’. Hai chữ này, một chữ
cũng không thể thiếu. Thế nhưng, tài nguyên và tiềm lực của một môn phái là có
hạn, bọn họ cũng không phải nhà tế bần, gặp ai cũng ban phát tiên duyên, tiếp
nhận cả thế giới.
Mà những môn phái này, cần phải sàng lọc ra những đối tượng có tiềm năng phát
triển, ít nhất cũng đạt mức tương đối thì mới tiếp nhận.
Do vậy, không biết bao nhiêu người mang theo hi vọng lẫn dã tâm bừng bừng tiến
đến nhưng cuối cùng cũng mang theo sầu não quay về.
Trải qua nhiều năm, Tuyển Trạch Sơn sớm đã không còn chen chân không lọt như
ngày đầu, thế nhưng hàng ngày cũng có một số người tìm đến đây.
Trong số đó cũng có một số ít là tán tu.
Đối với những tán tu này, tứ đại môn phái cũng không quá khắc nghiệt, sau khi
thông qua một số biện pháp tra xét, chỉ cần bản thân tu sĩ đó trong sạch,
không có mang theo ý đồ xấu thì đều được bọn họ thu nhận.
Dù sao, đã là tán tu thì những người này đều đã có một phần căn cơ từ trước.
Hơn nữa, những tu sĩ là tán tu, từ khi đặt chân lên tiên lộ là đã phải tự mình
bươn chải, kiến thức lịch duyệt hơn xa những đệ tử chỉ biết ru rú bên trong
tông môn suốt ngày đả toạ.
Mà những tán tu, một khi được thu nhận, nhờ sự quyết tâm và biết trân quý, tận
dụng tối đa những tài nguyên mà môn phái cung cấp, tốc độ phát triển và tiến
giai thành tài cũng tỏ ra vượt trội hơn những tu sĩ phàm nhân bên trong môn
phái đi lên.
Bời vì những lý do này, những tán tu đi đến nơi này, thông thường càng được
chào đón hơn những phàm nhân một ít.
Ngày hôm nay, có một thanh niên ăn vận bạch y, tóc buộc gọn sau lưng, nhìn qua
cực kỳ tiêu sái xuất hiện.
Thanh niên này ngũ quan đoan chính, hai mắt có thần, nhìn con đường dẫn lên
Tuyển Trạch Sơn một cái rồi nhẹ nhàng bước lên.
Bước chân của hắn hết sức phiêu nhiên đạm mạc đi được một đoạn, lập tức có mấy
ngọn gió vô tình thổi mái tóc bay qua một bên, khí chất phiêu dật bất phàm
trên người thanh niên này lập tức toả ra, thu hút những ánh mắt xung quanh.
Phía sau có mấy thiếu nữ đang đi, thấy cảnh này ngay lập tức ánh mắt si mê,
không nhịn được thốt lên:
- Oa, thật là đẹp trai. Đêm qua ta nằm mơ đã nhận được điềm báo, chắc hẳn là
thượng thiên muốn hôm nay gặp được chàng ở đây rồi…
- Tiểu Hi, ngươi cũng không được giành. Chẳng phải ngươi đã nói là có ý trung
nhân rồi hay sao?
- Hừ, ý trung nhân mà ta nói đến chính là gặp được trong mộng, hôm nay nhìn
lại, quả thật là chàng đây chứ không ai khác…
…
Nhất thời, vô số tiếng tranh luận thậm chí là giành giật nhau diễn ra. Còn
nhân vật chính là thanh niên soái ca nọ thì đều như không nghe không thấy, nhẹ
bước đi lên.
Bất quá, gương mặt hắn cũng lộ ra vẻ cười khồ, dường như cũng vì việc bản thân
bị mấy cô nương tranh giành nhau mà tỏ ra buồn bực.
Mà giờ phút này, không ai để ý đến một thanh niên mặc áo vải thô, chân đi giày
cỏ, bộ dáng như một thanh niên lấm lem đầu tóc bù xù cũng đang buồn bực đi
lên.
Tất nhiên, đối với loại thanh niên quê mùa kia thì làm sao có ai thèm để ý tới
gã. Nhưng nếu nghe kỹ, có thể thấy người này lầm bầm:
- Hừ, bổn Phán quan đây còn có khí chất lợi hại hơn nhiều lần. Chẳng qua vì
hoàn cảnh phải che giấu mà thôi. Ài, nếu như tuỳ tiện để lộ khí chất của ta,
nhất định sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông, gái đẹp sẽ lâm vào cảnh lầm
than…Ài, cũng là ta biết tiết chế, biết thu liễm a!
Người này chính là Trần Dương. Mà sau khi tự luyến một câu, Trần Dương liền
nhẹ bước đi lên trên.