Người đăng: Túy Vân Tử
Bạch Khôn vừa đi đến trước nơi này liền chỉnh sửa lại y phục cho chỉnh tề một
chút rồi mới mang theo gương mặt kính cẩn đi vào.
Khi đến cách chỗ Bạch Bất Nhị chừng hai trượng, gã liền nửa quỳ xuống nói:
- Bạch Khôn bái kiến lão tổ!
- Ngươi không ở bên ngoài sắp xếp mọi chuyện, chạy đến nơi đây làm gì?
Bạch Bất Nhị cũng không quay đầu lại, mở miệng hỏi.
- Bẩm lão tổ, chất nhi có chuyện quan trọng muốn báo!
- Chuyện gì?
Bạch Bất Nhị lại hỏi, trong tay vẫn cầm một cây kéo nhỏ, nhẹ nhàng tỉa lá cho
một cây cảnh mà lão rất ưa thích.
Bạch Khôn nghe vậy thì nhúc nhích môi truyền âm, chỉ trong chốc lát đã đem đầu
đuôi và khúc giữa câu chuyện kể lại cho Bạch Bất Nhị nghe.
Thế nhưng, động tác của Bạch Bất Nhị trên tay vẫn không có dừng lại, vẫn nhẹ
nhàng tỉa cành lá.
Bạch Khôn thấy vậy thì âm thầm bội phục định lực của lão tổ, bản thân hắn đúng
là xốc nổi, cần rèn luyện nhiều.
Chừng nửa nén nhang sau, Bạch Bất Nhị mới chậm rãi nói:
- Chuyện này tuyệt đối giữ kín, trước phải tăng tốc độ tiếp quản nơi này. Tin
rằng chuyện xấu hổ như vậy bên Phiên Thiên Tông cũng sẽ không tình nguyện đem
tiết lộ, bất quá chắc chắn cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, ngươi nên
mau chóng xử lý cho tốt. Dù sao, có hay không có Phiên Thiên Tông thì chúng ta
cũng đã chính thức tiếp quản nơi này, cũng không nên quá mức sợ hãi. Hiện giờ
ngươi đã có địa vị khác xưa, cũng nên trầm ổn một chút, không nên chuyện gì
cũng chạy đến đây xin ý kiến.
Bạch Khôn nghe vậy vâng dạ rồi chậm rãi lui ra.
Đã nửa canh giờ sau khi Bạch Khôn rời đi, Bạch Bất Nhị vẫn đứng yên nơi đó.
Đột nhiên ‘cạch’ một tiếng, cây kéo trong tay lão bỗng nhiên hoá thành bột
phấn lã chã rơi xuống mặt đất, trên mặt xuất hiện một tầng sương lạnh
Cúi đầu ngẫm nghĩ một chút, trong tay Bạch Bất Nhị đột nhiên xuất hiện một cây
nhang có màu máu. Lão đảo tay một cái liền đem cây nhang đốt lên, toả ra từng
làn khói cũng có màu máu toả lên không trung.
Bạch Bất Nhị chờ mấy hơi thở qua đi, mới mở miệng nói:
- Vệ lão!
Theo tiếng nói này, phía sau lưng Bạch Bất Nhị chợt xuất hiện một thân ảnh mơ
hồ, chậm rãi nói:
- Đại nhân gọi ta có gì cần sai bảo?
- Ngươi đi điều tra rốt cuộc tại sao Bạch Nhãn lại bị trục xuất khỏi sư môn
cho ta!
- Cần bao nhiêu thời gian?
- Càng nhanh càng tốt.
Bạch Bất Nhị nghiến răng nói.
- Giá cả như cũ!
Vệ lão âm thanh phiêu hốt nói.
Bạch Bất Nhị không chút do dự gật đầu đáp:
- Được, thành giao!
Vệ lão nghe lời này thì thân ảnh loé lên rồi mơ hồ biến mất ngay tại chỗ.
Bạch Bất Nhị lúc này mới thở ra một hơi, đem cây nhang đã cháy mất hơn phân
nửa cẩn thận cất vào, sau đó xoay người đi vào nhà. Xảy ra chuyện như vậy, lão
cũng không còn tâm tư gì mà tỉa cây cắt cảnh nữa.
…
Trong khi Bạch Gia Thành sóng gió chập chùng, đủ loại sóng ngầm đánh tới đánh
lui thì ở một hướng khác, một người mang bộ dáng tóc tai bù xù đứng đối diện
với một con mãnh hổ.
Con hổ này chỉ là thú vật bình thường, còn chưa đạt tới cấp bậc linh thú, thế
nhưng một phàm nhân bị phế hết kinh mạch chắc chắn không thể nào địch lại.
Người đàn ông này mặt mày xám ngoét nhìn con hổ, nếu là trước kia, chỉ cần hắn
xuất hiện thì những động vật như con hổ này chỉ nghe hơi đã trốn xa mấy vạn
dặm, sao có thể giương nanh múa vuốt như thế này?
Nghĩ lại chuyện trước kia, người này liền nghiến răng nghiến lợi. Người này
chính là Bạch Nhãn!
Cảm nhận bản thân phế vật, lại thêm bị đả kích trục xuất sư môn, Bạch Nhãn lúc
này xem như triệt để hết hi vọng. Giờ phút này đang trên đường tìm về gia tộc
thì lại gặp phải con hổ này, xem như ông trời trả báo, nhân quả tuần hoàn
không chút nào sai.
Bất quá, gã dù là phế nhân thì vẫn có tâm cầu sinh, liền muốn chạy đến một gốc
cây bên cạnh leo lên, tạm thời tránh né. Bởi vì nếu như bỏ chạy đi chắc chắn
tốc độ của gã hiện giờ không thể nào so sánh với con hổ này được, cái danh
hiệu chúa tể sơn lâm của hổ cũng không phải tự nhiên mà có.
Tuy nhiên, Bạch Nhãn không động thì thôi, thân thể vừa động đậy lập tức kích
phát hung tính của con hổ, nó nhào tới tát qua một phát, nhe nhanh nhào tới
cắn vào cổ Bạch Nhãn, chỉ trong chớp mắt, một dòng máu nóng trào ra, Bạch Nhãn
đầu ngoẻo sang một bên.
Ngay lúc này, thần hồn của Bạch Nhãn đột nhiên bị một sức mạnh vô hình hút
lấy, biến mất tại chỗ, hiện ra bên trong Nông Trang.
Một lão nhân uy nghiêm liền xuất hiện, bắt đầu sắp xếp cho Bạch Nhãn một chút,
đem hắn triệt để đồng hoá cùng đám phạm nhân nơi này.
Mà Trần Dương lúc này cũng nhận biết chuyện này, hơi liếc mắt nhìn về một
phương hướng mà Bạch Nhãn vừa xuất hiện rồi lắc lắc đầu tiếp tục điêu khắc gỗ.
Lúc này bên cạnh Trần Dương cũng đã xuất hiện rất nhiều tượng gỗ, lớn có nhỏ
có, đẹp có xấu có, tuy nhiên, có một điều có thể nói đó chính là so với lúc
trước thì tay nghề của Trần Dương đã tiến bộ hơn rất nhiều.
Những tượng thành phẩm được Trần Dương để qua một bên nhìn rất có thần, mặc dù
chưa được tinh xảo nhưng bên trong toát ra một cỗ ý vị khó nói nên lời, khiến
cho người nhìn vào liền cảm thấy bị thu hút.
- Hô~~
Trần Dương thở dài một tiếng, đem khối tượng gỗ trong tay để qua một bên.
Nếu nhìn kỹ thì đây chính là một pho tượng của một thanh niên mặc cẩm bào, ánh
mắt sợ hãi đang chỉ tay nhìn tới như thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ vậy.
Đây chính là thanh niên Kết Đan Kỳ ‘khai trương’ thanh Ác Vận lần đầu tiên mà
Trần Dương gặp ở mỏ Thanh Mặc Thạch.
Tuy nhiên, pho tượng này cũng chỉ mới khắc được một nửa mà thôi, còn một số
chi tiết mà Trần Dương vẫn chưa đủ sức để hoàn thiện.
- Khống Thần Quyết này quả nhiên kỳ diệu, trải qua thời gian lâu như vậy cũng
chỉ có thể đem nó luyện được tiếp cận tiểu thành tầng thứ nhất. Tuy vậy, thần
thức của mình hiện tại chắc chắn cũng không kém tu sĩ Kết Đan Hậu Kỳ là mấy
đi. Nếu như vậy, cũng nên tiếp tục nghiên cứu cấm chế một chút. Ngày ta có thể
khắc cấm chế lên toàn bộ số tượng này, cũng là ngày ta tiến giai Kết Đan Trung
Kỳ!
Trần Dương trong lòng tự có dự cảm, ánh mắt lấp loé nhìn số tượng gỗ bên cạnh
mà thì thào tính toán.
Vung tay thu toàn bộ số tượng gỗ, Trần Dương nhoáng một cái liền xuất hiện bên
trong thạch ốc, bắt đầu chậm rãi điều tức một chút.
Nửa ngày sau, Trần Dương mới vung tay một cái, lấy một pho tượng khắc một con
thỏ. Con thỏ này chính là con thỏ lúc mới vào Thiên Sơn Trần Dương đã ra tay
cứu giúp. Thỏ con khi đó bị một con mãng xà cắn vào chân, bị thương rất nặng,
nhưng sau đó được Trần Dương chính tay dùng thủ pháp Dương Châm bên trong Âm
Dương Truy Hồn Châm cứu giúp nên đã mạnh khoẻ nhảy nhót.
Với nhãn lực của Trần Dương, mọi thứ hắn nhìn qua dĩ nhiên đều khó có thể quên
được, lúc này đem con thỏ khắc ra cũng rất giống. Bất quá vẫn còn thiếu một
tia thần thái.
Trần Dương cầm tượng con thỏ, hai mắt nhắm hờ sau đó đột ngột mở ra.
Bên trong mắt Trần Dương lúc này có vô số ký hiệu kỳ lạ lấp loé đan xen, mà
bàn tay của hắn lúc này nếu nhìn kỹ cũng đang liên tục đánh ra vô số đạo quang
mang từ mười đầu ngón tay bắn nhanh ra rồi dung hợp vào bên trong con thỏ.
Với trình độ cấm chế của Trần Dương hiện giờ, ở một vật, hắn chỉ có thể bày
trí hai cái cấm chế mà thôi, nếu như bày trí ba cái cấm chế trở lên thì chắc
chắn xuất hiện dấu hiệu bất ổn làm cho pho tượng có thể nổ tung ra.
Lúc này, Trần Dương hết sức chăm chú liên tục đánh cấm chế lên con thỏ này.
Sở dĩ Trần Dương chăm chú như vậy, chính là vì một cái cấm chế mang tính phòng
ngự giống như Trần Dương đang bố trí lên con thỏ này rất là phức tạp, cần phải
chăm chú. Nó khác xa so với loại cấm chế ngăn cản thần thức đơn giản mà lần
trước Trần Dương bố trí lúc gặp Thi Dung.
Mà qua khoảng thời gian uống cạn một chén trà nhỏ, thủ pháp trong tay Trần
Dương cũng dừng lại.
Trần Dương lau một giọt mồ hôi trên trán, ngắm nhìn con thỏ.
Thủ pháp cấm chế mà Trần Dương vừa bố trí là một cấm đơn giản nhất thuộc phần
‘Sinh Cấm’ bên trong pháp quyết Sinh Tử Cấm. Một trong tứ đại cấm thuật truyền
từ thượng cổ.
Sinh Tử Cấm này chỉ gồm hai loại, một loại là Sinh Cấm, có thể mang lại sức
sống cho vật chết, bao hàm ý tứ sinh mệnh chi lực bên trong, rất là huyền
diệu. Mà một loại khác là Tử Cấm, bên trong bao hàm ý tứ thu hồi sinh mệnh,
rút lấy thọ nguyên.
Từ ngày tiếp xúc với Sinh Tử Cấm, Trần Dương càng cảm thấy thế giới chung
quanh mười phần kỳ lạ.
Thậm chí, có đôi khi Trần Dương còn có cảm giác, một chiếc lá nhỏ nhoi bên
trong thiên địa cũng không đơn giản từ bên ngoài mà chính là được vô số Sinh
Cấm tạo thành. Cảm giác này theo trình độ cấm chế dần tăng lên của Trần Dương
thì càng ngày càng xuất hiện mãnh liệt hơn.
Trần Dương cảm giác được, nếu như một ngày nào đó, hắn có thể đạt tới một
trình độ cấm chế siêu việt thì chắc chắn có thể tiện tay đánh ra cấm chế tạo
thành một cái lá hoặc là một cái cây nào đó theo ý muốn.
Mà theo cái ý nghĩ này, Trần Dương cũng nảy lên ý nghĩ, có khi nào, bản thân
tất cả sinh linh trong thiên địa này đều là một cái cấm chế thật lớn hay
không? Sinh Cấm hiện thì sinh linh hiện, Tử Cấm ra thì sinh linh tử vong, có
phải là như vậy hay không?
Thậm chí, có lúc, Trần Dương còn nảy sinh một ý nghĩ lớn mật, có khi nào cả
cái thiên địa này cũng là một cái cấm chế khổng lồ, còn những sinh linh được
tạo thành bên trong từ những cấm chế này thì cũng đơn giản là con rối, là thứ
đồ chơi trong tay một đại năng nào đó?
Nếu như những điều này là sự thật, vậy thì thực lực của người sáng tạo ra hết
thảy này cần đạt tới mức độ khủng bố như thế nào?
Trần Dương vừa nghĩ đến đây liền rùng mình, đem ý tưởng này chôn sâu vào tận
đáy lòng.