Người đăng: Túy Vân Tử
Nửa ngày sau, trong Pháp Đường chỉ còn lại mình Trần Dương ngồi trầm tư.
Nhìn Quan Ấn vẫn còn đang huyền phù trước mặt, Trần Dương ánh mắt chớp động tự
định giá.
Theo lời khai của tất cả những người này thì trên cơ bản là những chuyện Thi
Dung nói với hắn đều đúng.
- Chẳng lẽ những gì người này nói trước đó chỉ là trùng hợp?
Trần Dương tự thì thào hỏi bản thân. Đột nhiên, ánh mắt hắn sáng lên nhớ lại
một chi tiết rất nhỏ.
Đó là theo như Điền Thông nói thì ban đầu có một người bí mật báo tin cho Điền
gia rằng bên trong môn phái kia có cất giấu bảo vật, vật cho nên Điền gia mới
có thể biết tin mà tới.
Chi tiết này Thi Dung không nói ra thì có vẻ hợp lý vì nàng là bên bị hại. Thế
nhưng, nếu suy nghĩ thật kỹ, nàng một khi từ đó đi ra, trải qua điều tra như
một người thật sự căm hận Điền gia thì chắc chắn sẽ tìm ra được thông tin
chuyện này. Thậm chí, không cần tìm hiểu quá mức, chỉ cần khi đó nàng tự mình
cân nhắc suy luận một chút thì cũng có thể suy luận ra trong nội bộ môn phái
chắc chắn có phản đồ.
Thế nhưng hình như Thi Dung lại không hề nhắc gì tới chuyện này, mà chỉ tập
trung miêu tả cảnh tượng hung ác ra sao, người chết oan ức thế nào, mối thù
của nàng căm phẫn đến mức nào…
Chi tiết này chính là một cái kẽ hở!
Trần Dương ánh mắt sáng lên, âm thầm quyết định tự mình đến Điền gia một phen.
Theo lời của Điền Thông thì Điền gia ngoài ba vị trưởng lão đạt đến cảnh giới
Giả Đan thì còn có một vị đại trưởng lão đạt đến Kết Đan Kỳ.
Đem kế hoạch định liệu một lần, Trần Dương liền nhẹ nhàng xuất hiện bên trên
đống loạn thạch rồi âm thầm theo phương hướng của Điền gia bay tới.
Điền Gia Thành là một ngôi thành trì có diện tích không quá lớn, nếu đặt bên
cạnh Thiên Phong Thành thì chẳng khác gì người khổng lồ và bé tí hon.
Thế nhưng, ở khu vực chung quanh đây thì Điền Gia Thành đã được xem là một
thành trì nổi danh rồi.
Bởi vì lý do bên trong Điền Gia Thành này có một lão tổ Kết Đan Kỳ của Điền
gia toạ trấn, cho nên hoạt động buôn bán giao thương của tất cả thôn trấn
chung quanh đều dần dần kéo đến, khiến cho nơi này một mảnh sinh ý dạt dào.
Trong thành này, ngoài bốn hướng Đông Nam Tây Bắc xây đủ loại nhà cửa trạch
viện cùng các loại cửa hàng thì ở giữa trung tâm thành có một toà đại viện của
Điền gia, toà đại viên này uy nghi to lớn như biểu tượng cho thân phận tuyệt
đối của Điền gia tại nơi này.
Bất quá, theo thông tin Trần Dương tra hỏi được thì rất lâu trước đó, thành
này cũng không phải là Điền Gia Thành mà là mang một cái tên khác, gọi là
Thường Gia Thành.
Khi đó, Thường gia nghe nói cũng tựa như mặt trời ban trưa, đại danh đỉnh đỉnh
không khác gì Điền gia hiện tại. Thế nhưng không biết nguyên do gì mà chỉ sau
một đêm đã thay đổi thành Điền gia thành.
Thế nhưng, đối với những người bình thường hoặc là tán tu mà nói thì Thường
Gia Thành hay Điền Gia Thành thì cũng không quá khác biệt, chỉ là thay đổi cái
tên và chủ nhân mà thôi, còn bọn họ là khách vãng lai đến đây buôn bán giao
thương thì cũng không quá biến động.
Chẳng những không biến động, mà qua mấy trăm năm hình thành và phát triển cho
đến hiện tại, việc sở hữu được một căn nhà bên trong Điền Gia Thành cũng là
đại biểu cho mặt mũi, cho thân phận cao cấp hơn người thường.
Trần Dương cũng không biết, thậm chí, mấy năm gần đây rất nhiều hào môn khi
thách cưới đều nhắc đến một căn nhà bên trong Điền Gia Thành mới chịu gật đầu.
Điều này chứng tỏ Điền Gia Thành này có sức hút như thế nào.
Mà cũng không biết nguyên do gì, chắc có lẽ là toà thành này quá nhỏ, cho nên
Vương Triều cũng không có phái sứ giả đến nơi này làm Thành Vương, tất cả đều
do một tay Điền gia nắm giữ. Có thể nói, Điền gia ở nơi này giống như thổ
hoàng đế cũng không sai biệt lắm.
Cũng bởi quyền lực to lớn đến như thế, mà khi tổ chức diệt môn ở gần sát bên
như vậy nhưng cũng không ai dám ý kiến ý cò gì, thậm chí một cái rắm cũng phải
nín lại, sau đó càng thêm dựa sát vào gia tộc này.
Trần Dương sau khi phi hành được một ngày thì nhìn thấy một toà thành nhỏ phía
xa.
Với tu vi của hắn hiện tại, việc thu liễm khí tức đã đạt đến mức độ kinh
người. Nhất là từ khi tu luyện Khống Thần Quyết, Trần Dương đối với khả năng
ẩn giấu khí tức tu vi của bản thân càng thêm bất ngờ xen lẫn vui mừng.
Hiện giờ, nếu như Trần Dương không tình nguyện, thì một tu sĩ khác khi sử dụng
thần thức tra xét hắn sẽ thấy như trong suốt, không hề tồn tại vậy.
Rất dễ dàng đi vào trong thành, Trần Dương cũng không vội vàng đi đến Điền gia
kia thăm hỏi, mà là định bụng thăm dò các loại tin tức và hoàn cảnh chung
quanh rồi mới ra tay.
Bước chân Trần Dương chậm rãi đi dọc các con đường được lát gạch sạch sẽ, vừa
đi vừa dụng tâm quan sát.
Sau hơn nửa ngày, Trần Dương rốt cuộc cũng nhận biết được vài chuyện.
Thứ nhất, ngoài Điền Gia trang viên ở chính giữa đại diện cho quyền lực, cũng
có trọng binh đi ra đi vào canh gác sâm nghiêm thì ở bốn hướng cũng có sự phân
chia rõ rệt.
Ở phía Nam thành là những trạch viện to lớn khí thế, người hầu nha hoàn đi ra
đi vào như ong xây tổ. Hiển nhiên khu vực này toàn là những kẻ có thân phận
cao với hoặc là đại phú đại quý mới có thể có cảnh tượng như vậy.
Trái ngược với hình ảnh giàu sang phú quý ở Nam Thành là phía Bắc thành với
những căn nhà đơn sơ, nhà gỗ ọp ẹp cũ kỹ như được xây dựng từ rất lâu mà không
được sữa chữa hay bảo dưỡng, khiến cho rêu xanh bám lên từng mảng.
Trần Dương vừa đi đến khu này liền biết đây có thể là khu dân nghèo, dân làm
thuê hoặc lao động chân tay. Nơi này có thể là nơi trú ngụ của những người
mang thân phận thấp kém nhất bên trong Điền Gia Thành này.
Mà ở phía Đông thành lại là nơi những thương gia đặt các loại cửa hàng buôn
bán, cũng là nơi kiếm ăn của đủ hạng người từ thư sinh vẽ tranh viết chữ cho
đến bán hàng rong, hoặc là kéo xe, bốc vác…
Còn ở phía Tây thành là nơi có đặt những quán rượu, khách sạn với đủ loại kiến
trúc, thậm chí còn có thanh lâu kỹ viện, oanh oanh yến yến làm cho người ta
ngây ngẩn say mê.
Bất quá, theo Trần Dương quan sát thì nếu nói khu vực nào rộng lớn nhất thì
không khu vực nào so được với phủ trạch của Điền Gia.
Chỉ riêng tường bao chung quanh cũng đã rộng hơn mấy chục mẫu đất, bên trong
có cái gì không biết, chỉ riêng đám trọng binh đi qua đi lại canh gác thì mỗi
ngày cũng tốn không biết bao nhiêu tiền của.
Mỗi người trong Điền Gia Thành khi nhắc tới độ giàu có sang chảnh của Điền Gia
thì ai nấy đều có những biểu hiện khác nhau, nào là than thở, nào là ánh mắt
ghen tỵ xen lẫn hâm mộ, nào là đấm ngực giậm chân, nào là trợn mắt cứng lưỡi
nửa ngày chưa nói chuyện lại được.
Mà Điền Gia đại phú đại quý như vậy, hiển nhiên những người bên trong đi ra
cũng đều rất hãnh diện.
Trần Dương lúc này đang ngồi ở một quán rượu cách không xa lối ra vào Điền Gia
ở phía Tây thành.
Bất quá, Trần Dương cũng không có để ý đến cửa thành mà là đang lạnh nhạt xem
một tên quản gia mặc thanh y oang oang đắc ý.
Người này mặc dù tự nhận là quản gia, thế nhưng theo Trần Dương quan sát thì
chỉ là một người hầu chạy việc, nếu không, gã cũng sẽ không để ý đến thái độ
nịnh nọt trơ trẽn của bốn người tầm thường như vậy.
Mà Trần Dương đoán cũng không có sai biệt lắm, người mặc thanh y kia đúng là
một người tạp vụ giữ cửa của Điền gia tên là Đinh Hướng.
Mặc dù chỉ là một người giữ cửa, thế nhưng Đinh Hướng mỗi khi đi ra ngoài làm
việc đều cảm giác khí thế đầy mình, mặt mài đầy hồng quang.
Nguyên do rất đơn giản, mỗi ngày đứng giữ cửa ở phía Tây thành, mỗi khi có
người muốn ra vào đều phải nhờ Đinh Hướng mang bái thiếp đi vào báo cáo rồi
mới được gặp. Vô luận là người có chức tước hay thân phận thế nào, từ thiếu
gia công tử hay thậm chí là một số trưởng bối các gia tộc phụ thuộc khi muốn
đi vào Điền gia đều phải thông qua Đinh Hướng này, khách khí cười nói với hắn,
thậm chí còn phải đưa ít đồ tốt nữa.
Lâu ngày như vậy, làm cho Đinh Hướng dần dần cảm thấy gã thật sự đã trở thành
đại nhân vật rồi. Dần dần thành một quy củ nhìn sắc mặt mà làm việc.
Những người có vai vế hoặc địa vị hơi thấp một chút thì khi đến đưa bái thiếp
đều phải có chút lễ vật, nếu không thì tâm tình của Đinh Hướng sẽ không tốt,
sau đó là sắc mặt khó coi rồi ừ hử qua loa vất bái thiếp qua một bên vài ngày.
Mà Đinh Hướng này cũng không ngu, đối với những kẻ có thân phận một chút thì
gã đều không chút ngần ngại bày ra bộ dáng tận tâm tận lực, dốc hết sức mình
hoàn thành thật tốt công việc được giao. Thậm chí có lần Đinh Hướng nhìn thấy
trưởng lão một gia tộc lớn từ xa đến bái kiến thì liền cẩn thận mời người đó
vào trong rồi ba giò bốn cẳng chạy đi, mồ hôi đầy đầu, thở hồng hộc cũng không
chút than vãn.
Cao tầng Điền gia dĩ nhiên là cũng đều biết rõ tất cả những chuyện này, thế
nhưng bọn họ cũng có sĩ diện của mình, mặc dù Đinh Hướng có chút quá đáng,
nhưng trên tổng thể cũng làm cho đám thường dân càng thêm kính sợ uy thế Điền
gia cho nên bọn họ cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, làm cho Đinh Hướng ngày càng đắc
ý.
Sự đắc ý này đã giúp cho Đinh Hướng sống trong tiêu dao khoái hoạt được một
thời gian rồi, khiến cho gã bình thường đều làm việc tuỳ ý, không có kiêng kị
gì quá lớn, cho nên bình thường ra ngoài vẫn hay nói chuyện không có ngại
ngùng, đối với một ít sự tình trong Điền gia cũng thường hay vô tình nói ra.
Miếng mồi ngon như vậy, hiển nhiên cũng có vô số thế lực khác cử người đến
nịnh nọt Đinh Hướng nhằm moi thêm tin tức. Điều này hôm nay lại tiện nghi cho
Trần Dương.
Ngồi một bên nhắm rượu, một bên nghe Đinh Hướng kể những chuyện tình của Điền
gia mà gã biết được, Trần Dương ánh mắt ngày càng sáng lên.