Người đăng: Túy Vân Tử
Đoạn Đức cũng rất nhanh chóng thuê một cỗ xe dọn dẹp đồ đạc ngay hôm đó rời
đi.
Trần Dương chờ cho người này hoàn toàn rời đi thì mới chậm rãi đóng cửa lại,
đi vào trong sân nhà ngồi xuống.
Ánh mắt trầm tư, thân ảnh Trần Dương liền thoáng cái xuất hiện trong Phán Thần
Hệ Thống.
Lần này Trần Dương cũng không có đi đến thạch ốc nữa mà lơ lửng trên bầu trời,
nhìn từng hàng thảo dược xanh ngút tầm mắt mà mỉm cười hài lòng. Dù sao, trải
qua thời gian dài thúc giục, chẳng những những linh dược được gieo trồng phát
triển tốt mà còn có những cây con mọc lên được nhân giống ra chung quanh.
Mà Khí Linh cũng tuân theo thiết kế của Trần Dương lúc trước, phân chia thành
những khu vực được ngăn cách bằng những đoạn hàng rào, trông rất quy củ. Mặc
dù số lượng và chủng loại linh dược được gieo trồng đã rất nhiều nhưng không
hề có chút hỗn loạn nào.
Trần Dương đi đến chỗ đoạn rễ kỳ lạ Vô Danh Mộc kiểm tra nhưng sau khi thấy nó
vẫn chưa có biểu hiện gì kỳ lạ thì hắn liền thở dài một tiếng đi đến chỗ khác.
Ở một khu vực cách đó không xa là một gốc cây toàn bộ từ gốc rễ cho đến cành
lá đều đen thui. Cây này chính là Hồi Hồn Mộc, so với lúc mới thu hoạch, ngoại
trừ thiếu đi một cành bị Trần Dương cắt ra đem cho Hồng Hưng thì tất cả đều
hết sức bình thường, nếu không muốn nói là cây này từ khi vào đây còn phát
triển tốt hơn so với trước.
Mà chung quanh, cũng có mấy loại linh hoa linh thảo mà Trần Dương thu thập
được ở dược viên trong động phủ kỳ lạ lúc trước.
Nhìn những thứ này, Trần Dương lại nhớ đến Viên Tử Nguyệt, không biết nàng này
hiện giờ ra sao. Thế nhưng với cảnh tượng Trần Dương nhìn thấy trước lúc bị
truyền tống đi thì có lẽ nàng cũng chiếm được chỗ tốt không nhỏ, nói không
chừng còn giúp nàng tăng thực lực lên nhiều.
Viên Tử Nguyệt này cũng có nhiều ân oán với Trần Dương, nhất là dấu môi son
cùng mùi hương nhàn nhạt lúc trước Trần Dương khi tỉnh dậy cảm nhận được đã để
cho hắn có chút cảm giác khác thường.
Lắc lắc đầu, đem cảm giác này nhấm nháp thêm chút nữa Trần Dương liền đi tới
chỗ các phạm nhân bên trong Nông Trang đang tiến hành lao động cải tạo.
Nơi này hiện giờ rất đông, ngoài những yêu thú hoặc là Ngạ quỷ cùng với những
sinh vật kỳ lạ khác thì Trần Dương giam vào Phán Ngục. Còn lại, những âm hồn
nhân loại hoặc là những tội nhân khác thì Trần Dương đều cho đến Nông Trang
này làm việc.
Mà cái bảng của Trần Dương lúc trước để lại nhằm tìm ra những người tích cực
nhất cũng có sự thay đổi qua mỗi đoạn thời gian.
Cái bảng này, hầu như mỗi khi rãnh rỗi thì Trần Dương đều quan sát tới. Những
cái tên xuất hiện trên bảng đều được Khí Linh quan sát, đánh giá, cảm ứng từ
tâm linh của họ mới làm ra đánh giá này.
Trần Dương hôm nay đến đây, thân ảnh vừa động lập tức xuất hiện trên bầu trời.
Tâm niệm Trần Dương khẽ động, lập tức triệu hồi toàn bộ đám phạm nhân dù đang
làm bất cứ công việc gì trong Nông Trang cũng đều bị truyền tống trực tiếp đến
chỗ này.
Toàn bộ đám người đang làm việc, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt sáng lên liền
xuất hiện tại nơi này, liền cảm thấy hoảng sợ.
Một uy áp từ trên bầu trời ép xuống làm cho cả đám sợ hãi, cung kính quỳ xuống
mặt đất hô lớn:
- Tội nhân ra mắt Phán Quan Đại Nhân!
- Tốt, cho các ngươi bình thân!
Trần Dương lãnh đạm mở miệng.
Bên trong đám người này không thiếu những kẻ cùng hung cực ác, thậm chí vào
đây đều mỗi ngày bị sét trên cao giáng xuống nhưng vẫn không xoá đi hoàn toàn
hung tính, cho nên thái độ của Trần Dương cũng hết sức lãnh đạm nói:
- Mười người đứng trong bảng công sẽ được ban thưởng, theo ta ra ngoài làm
việc, từ nay xoá bỏ thân phận phạm nhân. Đệ nhất bảng Cao Thiết nghe phong!
Một người trung niên có sắc mặt vàng vọt, hai tay chai sần giống như do lao
động quá nhiều làm ra vết chai, nghe vậy liền sợ hãi chạy lên gần chỗ Trần
Dương quỳ xuống dập đầu:
- Có tội nhân!
- Từ nay ban cho ngươi làm đội trưởng binh vệ, bảo kiếm một thanh, ngân giáp
một bộ, hạ phẩm linh thạch mười viên, trung giai kiếm pháp một bộ, Trúc Cơ Đan
ba viên, nhẫn trữ vật một cái.
Trần Dương nhàn nhạt nói, đồng thời đưa tay điểm xuống, ngay lập tức thân hình
Cao Thiết loé lên quang mang mãnh liệt bao phủ. Một khắc qua đi, quang mang
chìm xuống, một trung niên mang theo dáng vẻ oai vệ, mình mặc quang giáp, lưng
đeo bội kiếm sáng loáng, tay lấp loé nhẫn trữ vật, khí thế bức nhân.
Cao Thiết cảm nhận tất cả, tròng mắt đỏ lên, không chút dập đầu nói:
- Thuộc hạ đa tạ đại nhân sắc phong!
Cao Thiết này khi xưa vốn là một kẻ tầm thường, là tay sai của một tổ chức tại
Trái Đất. Lúc ấy gã vì chén cơm manh áo đã làm ra rất nhiều việc trái lương
tâm, càng dấn thân càng chìm sâu. Cuối cùng bị Trần Dương bắt đến rồi bắt lao
động trong Nông Trang. Khi ấy Cao Thiết gần như tuyệt vọng, thế nhưng từ ngày
Trần Dương làm ra cái bảng kia đã cho hắn một thứ ánh sáng cuối đường hầm.
Mà cái bảng kia cũng là thứ duy nhất làm cho Cao Thiết có cảm giác mình tồn
tại, cho nên cắm đầu cắm cổ mà làm, hết sức chuyên tâm chăm chú phấn đấu. Hầu
như mọi việc được giao hắn đều hoàn thành trước thời hạn, thậm chí còn tự mình
nghĩ ra nhiều sáng kiến giúp cho việc lao động càng thêm đạt năng suất cao.
Hơn nữa, Cao Thiết trời sinh có khả năng thuyết phục người khác bằng vẻ trầm
ổn chững chạc, cho nên có tính cân bằng giữa đạm phạm nhân rất tốt. Nhờ vậy
mới được Khí Linh đánh giá hạng đầu.
Giờ phút này, cảm nhận được những gì mình được ban, Cao Thiết có cảm giác như
nằm mơ, cứ như mình vừa được tái sinh lần nữa. Trong lòng hung hăng thề nguyền
dù có chết cũng không thể làm cho đại nhân phụ lòng cất nhắc hắn lên, cho hắn
cơ hội.
Trần Dương nhìn Cao Thiết, để cho gã đi qua một bên rồi nói tiếp:
- Chín người còn lại nay ta sắc phong làm binh vệ, binh đao một thanh, binh
giáp một bộ, Hạ phẩm linh thạch năm viên, hạ giai đao pháp một bộ, Trúc Cơ Đan
một viên, nhẫn trữ vật một cái.
Chín người trong bảng nghe đến tên mình, vội vàng nước mắt lưng tròng nhao
nhao nhào lên tạ ơn.
Sự khổ công của bọn họ cũng không thua kém Cao Thiết bao nhiêu. Cho nên giờ
phút này nghe đến tên mình, liền cảm thấy hết thảy cố gắng đều đáng giá.
Mà tất cả những phạm nhân sau khi được Trần Dương đưa đến nơi này thì toàn bộ
đều bị phế bỏ tu vi. Hiện giờ nghe Trần Dương ban cho cơ hội lần nữa làm lại
từ đầu, lại ban cho Trúc Cơ Đan quý giá cũng với công pháp các loại thì nhất
thời máu huyết dâng trào. Tất cả đều âm thầm thề nguyền hết sức cố gắng làm
việc.
Trần Dương sau khi phân phó xong thì nhìn tất cả đám người còn lại nói:
- Tất cả các ngươi chưa hết cơ hội, chỉ cần cố gắng, đều có hồi báo xứng
đáng. Đừng tưởng thường ngày ta không xuất hiện là không biết các ngươi làm
gì. Ta nói cho các ngươi biết, đã tiến đến đây, chịu sự thẩm án của ta, thì
tất cả dù là một ý nghĩ hay một ánh mắt của các ngươi ta cũng có thể biết
được. Ta không tại chỗ xử lý, là vì muốn cho tất cả các ngươi cơ hội cố gắng,
cơ hội sửa đổi, cơ hội để từ bỏ con đường sai lầm để bước lên đại đạo mênh
mông.
- Ta không hứa sẽ cho các người được tuyệt đỉnh tu vi hay công pháp hay là
địa vị cao vời, tất cả đều cần các ngươi tự bản thân chứng tỏ mình, tự mình
giành lấy vinh quang. Mười người các ngươi cũng vậy, dù hiện tại được sắc
phong cũng không được lấy đó làm tự mãn, mà phải càng thêm cố gắng, càng thêm
dặn dò bản thân không được ngựa quen đường cũ, hành sự bên ngoài phải hết sức
khiêm tốn cẩn thận, nhưng cũng không được quá nhún nhường yếu đuối. Nên nhớ,
ta cho các ngươi được thì cũng có thể lấy lại được. Mà những gì các ngươi đáng
được hưởng thì đều sẽ được hưởng!
- Tốt! Hôm nay nói đến đây là đủ. Bảng này hiện tại xoá sạch, tính lại từ
đầu. Ta mong các ngươi thành tâm lao động, thành tâm chiêm nghiệm bản tâm,
hướng về đại đạo mà truy cầu. Giải tán!
Trần Dương nói xong thì không để bất cứ ai có phản ứng gì, phất tay một cái
lập tức đem tất cả trả về vị trí cũ. Còn mười người kia thì cung kính đứng nơi
đó.
Trần Dương nhìn mười người này, ánh mắt lãnh đạm nhoáng lên một cái lập tức
xuất hiện bên trong khoảng sân nhỏ phía sau cửa hàng.
Mà sau khi thân ảnh Trần Dương hiện ra thì cũng có mười thân ảnh nhoáng lên
đứng nghiêm chỉnh nơi đó.
Mười người này vừa hiện ra, lập tức nghiêm chỉnh chắp tay cung kính hô:
- Đa tạ đại nhân tài bồi!
- Được rồi, sau này những lời như vậy các ngươi không cần nói ra nữa. Đây là
Thân phận bài của mười người. Ở nơi này nếu như muốn đi lại thì cần phải có
thứ này. Ngoài ra, một khi ra ngoài làm việc thì tuyệt đối không mang theo bộ
dáng này mà cần phải cải trang bình thường, chỉ trừ trường hợp khẩn cấp hoặc
thi hành công vụ mới được sử dụng. Tại đây có một trăm lượng vàng, mỗi người
mười lượng sau đó tản ra, hàng ngày tản ra toàn thành tìm cách thu thập tin
tức về các vụ án hoặc chuyện tình oan ức của người dân nơi này rồi về báo cáo
lại cho ta.
Trần Dương lãnh đạm nói xong vung tay đem vàng phân phát ra, đồng thời căn dặn
nhiệm vụ của chín binh vệ.
Những Thân phận bài này là Trần Dương dựa vào thân phận bài của bản thân mà
sao chép ra, bên trong chỉ có một cái cấm chế đơn giản, Trần Dương chỉ cần tốn
chút sức đã tự sao chép ra được. Mặc dù còn chưa hoàn mỹ, thế nhưng nếu người
kiểm tra có tu vi cấm chế thấp thì sẽ không phát hiện ra được gì bất thường.
Riêng Cao Thiết thì Trần Dương giữ lại rồi nói:
- Cao đội trưởng không cần ra ngoài, hàng ngày ở lại đây chịu trách nhiệm
tổng hợp tin tức thu thập được, lọc lại những thứ hữu ích báo cáo lại cho ta.
Hiện giờ, tạm thời ngươi đóng vai người bán hàng nơi này, tên họ vẫn giữ như
cũ. Hiện giờ ngươi cầm tiền này đi chuẩn bị sửa soạn một chút các loại đồ vật
cần thiết để mở cửa hàng, ta sẽ chuẩn bị hàng hoá, ngay ngày mai sẽ bắt đầu mở
cửa buôn bán.
Trần Dương phân phó một câu, sau đó nhìn bóng dáng Cao Thiết rời đi rồi chậm
lãi nhắm mắt lại.