Người đăng: Túy Vân Tử
Thi Dung nhìn thấy dáng vẻ của Trần Dương thật sự tức giận, liền cắn răng một
cái nói:
- Tiền bối, khoan đã, vãn bối nói hết!
Bên tai Trần Dương đột nhiên vang lên âm thanh truyền âm.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc mặt của Trần Dương càng ngày càng khó coi.
Cuối cùng hừ lạnh một tiếng nói:
- Làm càn! Loại chuyện tình thương thiên hại lý như vậy cũng dám làm ra. Mà
môn phái của các ngươi cũng không hiền lành gì, đến lúc cuối còn dùng loại
phương pháp nọ.
- Tiền bối, chuyện này lúc đó cũng là bất đắc dĩ, vãn bối sau đó mới biết sự
tình chân thực bên trong. Nếu như tiền bối giúp vãn bối báo thù, ta nhất định
tìm ra thứ kia mang đến dâng cho ngài, tuyệt không có nửa điểm giả dối. Chuyện
này ta có thể phát thệ!
Thi Dung cương liệt nói.
Trần Dương thấy vậy thì cười nhạt:
- Không cần phát thệ. Hơn nữa, ta có hứa sẽ giúp đạo hữu báo thù hay sao?
Thi Dung nghe câu này thì gương mặt tái mét, nhịn không được gương mặt tái
nhợt:
- Tiền bối, ngươi…ngươi chẳng phải đã đáp ứng…
Trần Dương nhăn trán cắt ngang:
- Không sai, ta đã hứa sẽ giúp ngươi tra xét chuyện này, những ai có liên
quan đều xử lý một lần, nếu ngươi có oan ức tự nhiên ta sẽ giúp ngươi đòi công
đạo. Bất quá, đó không phải gọi là báo thù, mà đơn giản chính là tìm công đạo!
Thi Dung nghe Trần Dương nói xong thì mới thở phào, tuy nàng không quá rõ ràng
ẩn ý bên trong câu nói của Trần Dương thế nhưng nàng nghe ra được Trần Dương
sẽ giúp đỡ tra xét và xử lý kẻ gây ra chuyện kia, vậy là tốt rồi. Còn chuyện
tìm công đạo gì đó thì nàng quả thật không hiểu ý Trần Dương ra sao.
Trần Dương cũng không giải thích nhiều với Thi Dung mà nhíu mài suy nghĩ, lát
sau hắn mới chậm rãi nói:
- Được rồi, trước hết phục chế cho ta một phần bản đồ và những thứ liên quan
đến sự tình kia. Ta sẽ tự mình đến đó tra xét. Đây là ngọc phù liên lạc với
ta, khi có phát hiện gì thêm thì nàng có thể dùng nó để truyền tin cho ta bất
kể khoảng cách hay thời gian nào. Nhớ kỹ chưa?
- Vãn bối đã nhớ, đa tạ tiền bối!
Thi Dung thi lễ nói xong liền phục chế cho Trần Dương một phần bản đồ.
Hai người lại nói chuyện một chút, khi đi đến gần cửa, Trần Dương mới như có
như không truyền âm cho Thi Dung một câu:
- Không có lần sau!
Nói xong, Trần Dương vung tay đem cấm chế xoá bỏ rồi nhẹ nhàng rời đi.
Mà Thi Dung sau khi nhìn bóng lưng Trần Dương rời đi mới thở ra một hơi, bàn
tay nàng lúc này đã đổ mồ hôi ướt đẫm. Bên trong lòng bàn tay là một viên châu
đỏ sẫm. Đây chính là Lôi Châu mà nàng có được từ lúc còn ở bên trong môn phái,
là bảo vật bảo mệnh của nàng, nghe sư phụ nàng trước lúc lâm chung thì Lôi
Châu này thậm chí có thể nổ chết một tu sĩ Kết Đan Kỳ nếu sử dụng hợp lý.
Cũng bởi vì trong tay có đòn sát thủ này cho nên Thi Dung mới tự tin nói
chuyện trao đổi với Trần Dương, chứ nếu không nàng chắc chắn cũng không đem
chuyện tình bí mật trong lòng ra nói với người xa lạ như vậy.
Mà chuyện tình của nàng vừa nói với Trần Dương cũng chưa hẳn là đã hoàn toàn
nói hết mà dĩ nhiên còn có một ẩn tình khác càng sâu hơn.
Nghĩ tới chuyện này, sắc mặt Thi Dung bỗng nở một nụ cười thần bí, ánh mắt
chớp động ngồi xuống tại chỗ.
Ngay lúc đó, Lan Nhi từ phía trong đi ra, đến gần chỗ Thi Dung mới thi lễ một
cái rồi nói:
- Sư phụ, người kia…
Thi Dung lập tức đánh gãy câu nói của nàng, sau đó truyền âm nói:
- Người kia thần thông quảng đại, chưa biết chừng có thể nghe thấy. Tốt nhất
đừng nên nói gì!
Lan Nhi nghe vậy thì sắc mặt khó coi, sợ hãi nhìn chung quanh.
Mà lúc này, Trần Dương đang ngồi trong một quán trà, nét mặt nhàn nhã thong
dong. Vừa ra khỏi phủ viện kia thì Trần Dương đã đến nơi này ngồi xuống.
Ngồi một lát, Trần Dương đột nhiên nhoẻn miệng cười, tự thì thào:
- Xem ra ta đoán quả không sai. Thì ra là một cặp hát bè. Bất quá, câu chuyện
kia cũng có mấy phần là thật. Nói không chừng bên trong cũng thật sự có ẩn
tình…
Bỗng nhiên, Trần Dương bật cười, lúc trước Trần Dương cố ý để lại một tia thần
niệm bên trong cấm chế.
Mà hành động triệt thoái cấm chế trước khi đi cũng là Trần Dương cố ý làm ra
để mê hoặc Thi Dung. Quả nhiên hai người này liền rơi vào bẫy.
Đáng tiếc, nhìn dáng vẻ Thi Dung cũng cực kỳ cẩn thận, cho nên Trần Dương cũng
không nghe thêm được gì có ích nữa.
Tuy nhiên, vì để cẩn thận, Trần Dương cũng đã điều khiển một tia cấm chế cực
kỳ mờ nhạt đánh lên người nàng. Tin rằng ngày sau sẽ có tác dụng.
Nhấp một hớp trà vào bụng, Trần Dương liền có chút khó chịu. Uống linh trà đã
quen, hiện giờ cho dù uống thứ cực phẩm trà này thì Trần Dương vẫn cảm thấy
nhạt miệng bèn lãnh đạm đứng dậy chắp tay rời đi.
Trần Dương đi đến một con phố ít người qua lại, đưa mắt ngắm nhìn hoàn cảnh
chung quanh.
Đi tiếp một hồi, Trần Dương sau khi hỏi thăm vài người thì tìm được một cửa
hàng có chút rách nát.
Cửa hàng này bên trong bán một ít đồ tạp hoá mỹ nghệ như tranh vẽ, tượng sáp
và vài thứ đồ lặt vặt.
Trần Dương vừa đi đến liền thấy lão bản đang nằm ngáp ngắn ngáp dài trên một
cái ghế mây, thỉnh thoảng lão lại cầm quạt lông gà trong tay phe phẩy đuổi mấy
con ruồi bu lên mặt như muốn quấy phá giấc ngủ của lão.
Nhìn bộ dáng này của lão bản, lại thêm mấy miếng mạng nhện đóng trên viền mấy
bức tranh thì Trần Dương liền nắm rõ sinh ý của nơi này tệ hại đến mức nào.
Thấy mình đến đã một hồi nhưng hình như không ai phát giác, Trần Dương bèn cố
tình ho khan một tiếng.
Lúc này, ông lão trên ghế mây mới lười biếng mở mắt ra nhìn một cái rồi ngáp
một cái, trở mình nói:
- Mỗi thứ một lạng bạc, đồng giá. Mời ngài chọn lựa.
Nói xong, lão lại nhắm mắt lại, khuôn mặt đầy nếp nhăn lại tiếp tục bình thản
ngáy o o.
Trần Dương thấy vậy sờ sờ mũi, có chút hiểu rõ vì sao sinh ý nơi này lại tệ
hại như vậy, nói:
- Ta nghe nơi này muốn sang lại cửa hàng, cho nên…
Lão giả đang nằm ngáy o o, nghe lời này bỗng dưng chồm dậy, nhiệt tình cười ha
hả, ánh mắt sáng ngời như gặp người thân thất lạc lâu ngày mới về, bước mấy
bước liền đi tới trước mặt Trần Dương cười lớn:
- Ha hả, thì ra là khách quý. Thứ lỗi lúc nãy ta già yếu ngáy ngủ nên chậm
trễ tiếp đón, không biết tiên sinh gọi là…
- Ta họ Trần!
- Thì ra là Trần lão bản, ta là Đoạn Đức. Xin mời vào bên trong, vào làm chén
trà giải khát rồi chúng ta nói chuyện. Ha ha, thời gian gần đây thời tiết càng
ngày càng khó chịu a…
Lão giả cười làm lành, rất là nhiệt tình nói.
Nếu như Trần Dương không thấy dáng vẻ lười nhác của lão trước kia, mà chỉ nhìn
thấy bộ dáng này thôi thì chắc chắn sẽ bị lão đưa vào tròng ngay.
Phía sau cửa hàng là một khoảng sân khá yên tĩnh và một căn nhà.
Trần Dương sau khi đi vào nhìn thấy cảnh này thì khá hài lòng.
Đi đến bên bộ bàn ghế gần đó ngồi xuống, Trần Dương liền bắt đầu nghe lão giả
thao thao bất tuyệt nào là vị trí cửa hàng này tốt ra sao, danh tiếng trong
khu này tốt đến mức nào, rồi có bao nhiêu là khách quen thường đến, rồi đủ thứ
chuyện trên trời dưới đất khác nữa.
Trần Dương nghe một hồi cũng cảm thấy lỗ tai nổi sải, bèn cười nói:
- Đoạn lão bản, vốn ta định đến sang lại cửa hàng này, nhưng thấy sinh ý và
danh tiếng của cửa hàng này tốt như vậy. Coi như hôm nay tại hạ không công một
chuyến rồi, cửa hàng này thôi thì cứ để cho ông chủ Đoạn đây tiếp tục kinh
doanh đi. Xin cáo từ!
Đoạn Đức nghe vậy thì méo miệng, lời trong miệng lên đến yết hầu chợt bị nghẹn
lại, âm thanh phát ra như có hai mươi chiếc xe đua cùng thắng gấp, vội xua tay
nói:
- Ấy ấy, khoan đã, Trần tiên sinh cũng thấy, ta tuổi già sức yếu rồi, cũng
không biết còn tại thế được mấy năm nữa cho nên mới muốn sang lại cửa hàng
này, từ nay nhàn vân dã hạc, tìm vui nơi hoang sơn cùng cốc, thoã ước nguyện
phiêu bồng của bản thân từ thời trai trẻ…
Đoạn Đức một lần nữa thi triển hết công lực miệng lưỡi, ánh mắt đăm chiêu nhìn
ra xa xa như tiếc hận quãng thời gian đã qua.
Nhìn dáng vẻ tang thương tịch mịch của lão, Trần Dương cười hắc hắc:
- Đoạn lão bản, chí nguyện bao la rộng lớn của ngài quả là làm cho tại hạ
khâm phục không thôi. Nếu vậy không biết ngài muốn sang lại cửa hàng này với
giá bao nhiêu?
Đoạn Đức thấy nãy giờ khua môi múa mép cũng có chút mệt mỏi, đưa tay lau một
vệt nước miệng còn vương trên mép do chém gió mà ra, vội đưa hai ngón tay nói:
- Hai mươi lượng vàng!
Đoạn Đức cái gì cũng tệ, nhưng chém gió và quan sát sắc mặt người khác thì
luôn tự phụ bản thân đã luyện đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần. Giờ phút này
nhìn thấy Trần Dương hơi nhíu mài liền nhanh mồm chữa lại:
- Ta cũng tiên sinh vừa gặp như đã quen, thôi thì chỉ cần mười lăm lượng
vàng…à không, mười lượng vàng thôi! Chắc giá mười lượng, nếu thấp hơn cái giá
này thì ta sẽ lỗ đến nhà bà ngoại a!
Đoạn Đức liên tục nói ra hai cái giá rồi cắn răng nói.
Trần Dương đảo mắt suy nghĩ một chút, ngược lại không trả giá mà trầm tư.
Đoạn Đức thấy sắc mặt Trần Dương ra vẻ suy nghĩ mông lung thì liền cố gắng nói
thêm:
- Trần tiên sinh, nói thực cái giá này đã là cực hạn, nếu như thấp nữa thì ta
cũng không thể bán được. Tiên sinh…
- Được rồi. Đây là tiền của ngài, mời kiểm tra lại.
Trần Dương cắt lời, hắn cũng không muốn một lão nhân gần đất xa trời như thế
này cứ hạ giọng năn nỉ ỉ ôi mãi. Dù sao chút tiền đó Trần Dương cũng không coi
ra gì. Cái hắn suy nghĩ là điều kiện của nơi này.
Mà Đoạn Đức lúc này lại dồn sự chú ý vào mười thỏi vàng sáng lấp lánh trên
bàn, nở nụ cười mãn nguyện, đồng thời trong lòng có chút hối hận vừa rồi hạ
giá quá nhanh. Nếu không thì chẳng phải là kiếm lớn rồi sao.
Bất quá, lão cũng biết bây giờ nếu như trở mặt thì chắc chắn trộm gà không
được mà có thể còn mất thêm nắm thóc, vì vậy mà liền lấy giấy tờ khế ước nhà
đất ra toàn bộ chuyển giao lại cho Trần Dương rồi điểm chỉ vào.
Thủ tục xong xuôi, Đoạn Đức liền nói:
- Ta nơi này cũng có chút đồ, mong tiên sinh cho chút thời gian dọn dẹp.
- Được, Đoạn lão bản cứ tự nhiên mang tất cả đi. Ta cũng không có thói quen
dùng đồ người khác. Hơn nữa, những vật phẩm đang bày bán trong cửa hàng cũng
mang hết đi luôn!
Trần Dương mỉm cười nói. Bản thân hắn đã có dự định của mình, cho nên không
chút do dự nói ra.