Lại Có Báo Án


Người đăng: Túy Vân Tử

Sau khi chờ đợi nửa ngày, cuối cùng Trần Dương cũng lấy được thân phận bài.

Mà cũng nhờ vậy, Trần Dương mới biết thì ra Toán Tiên lão nhân lấy nghề bói
toán làm nghề nghiệp đi lòng vòng trong Thiên Phong Thành suốt ba năm qua để
hành nghề này cũng nhằm mục đích lấy thân phận bài.

Mà sau khi Trần Dương lấy thân phận bài xong thì thở dài một hơi. Hắn có cảm
giác từ nay về sau trời cao biển rộng mặc sức bay lượn vậy, cũng có thể dành
thời gian tham ngộ Khống Thần Quyết, đỡ phải chạy tới chạy lui.

Hiện giờ, việc Trần Dương ưu tiên hàng đầu chính là trùng kích Kết Đan Trung
Kỳ, vì tu vi của hắn thông qua mấy chục năm bế quan đã sớm đến Kết Đan Sơ Kỳ
gần đỉnh phong, chỉ cần bế quan thêm một thời gian nữa thì sẽ có thể đạt tới
Kết Đan Sơ Kỳ đỉnh, khi đó chỉ cần tập họp đủ linh khí, tiến hành một lần
trùng kích là có cơ hội rất lớn tiến giai vào Kết Đan Trung Kỳ.

Bất quá, Trần Dương vừa đi ra khỏi Danh phủ thì phát hiện có người sớm đứng
bên ngoài chờ hắn.

- Thi Dung ra mắt đạo hữu. Chúc mừng đạo hữu có được thân phận bài!

- Ha hả, thì ra là Thi tiên tử. Đa tạ, có được thứ này cũng không dễ a. Bất
quá, hôm nay tiên tử tìm tới Trần mỗ chắc không chỉ để chúc mừng thôi đấy chứ?

- Đạo huynh tuệ nhãn như đuốc, không biết có thể dành cho ta chút thời gian
được hay không?

- Ừm, hiện tại ta đúng là đang có chút việc, chi bằng hẹn Thi đạo hữu khi
khác vậy!

Trần Dương trầm ngầm chút rồi nói, bộ dạng thật sự khó xử.

Thi Dung nghe vậy thì trên mặt có chút thất vọng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý đồ
nói:

- Đạo hữu, là hai đứa nhỏ kia muốn dâng trà tạ tội, nhưng biết ngươi sẽ từ
chối cho nên muốn nhờ thiếp thân đến mời. Mặc dù ta biết đạo huynh trăm công
nghìn việc, nhưng đệ tử đã có lời, sư phụ cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Mong đạo huynh cho ta giữ lại chút mặt mũi trước đệ tử.

- Nói thật, mặt mũi của tiên tử với đồ đệ ra sao thì không liên quan đến ta.
Bất quá, người trẻ thì tính tình nông nỗi, làm ra chút chuyện cũng không có gì
quá đáng. Nếu như tiên tử đã nói vậy thì ta cũng đến một lần xem như chấm dứt
chuyện này.

Trần Dương lại định từ chối, thế nhưng suy đi nghĩ lại, vẫn kìm không được thở
dài đồng ý.

Thi Dung thấy vậy thì mỉm cười nhẹ nhàng dẫn Trần Dương đi đến một đình viện
nhỏ. Dáng vẻ bên ngoài có chút vắng vẻ.

Nhưng khi bước vào bên trong, nhìn thấy cách trang trí và người hầu đi tới đi
lui thì Trần Dương liền biết đây có thể là biệt viện của một người quyền quý
nào đó.

Lúc này, có hai người ngay khi thấy thân ảnh Trần Dương bước đến liền tiến đến
cúi đầu nói:

- Hoan nghênh Trần tiền bối giá lâm. Lúc trước đường đệ của vãn bối có hành
động sai trái, kính mong tiền bối bỏ qua.

- Tiền bối, lúc trước vãn bối có mắt không thấy thái sơn, mong ngài đại nhân
đại lượng bỏ qua.

Hai người cùng lúc nói lời tạ lỗi, hơn nữa còn quỳ xuống mà nói.

Trần Dương thấy vậy nhẹ nhàng nói:

- Được rồi, ta cũng chỉ là người bình thường, không cần làm như vậy. Chuyện
lúc trước ta cũng không còn để trong lòng nữa, hà tất để ý.

- Đa tạ tiền bối tha thứ!

Hai người nghe lời Trần Dương nói thì mừng rỡ dập đầu nói, sau đó rất thức
thời đứng dậy lui qua một bên làm tư thế mời.

Phía xa xa có một cái bàn đá, bên trên chất đầy món sơn hào hải vị.

Lúc này Thi Dung mỉm cười truyền âm giải thích:

- Đây cũng không phải món bình thường, đều là nguyên liệu đặc chế, rất thích
hợp với tu sĩ, ăn vào cũng khá ngon miệng. Mong rằng đạo huynh không chê.

Trần Dương từ đầu tới cuối vẫn không nói gì chỉ cười cười gật đầu. Đã đến cảnh
giới của hắn, thức ăn chẳng qua chỉ là một loại cảm giác thoả mãn khẩu vị thôi
chứ không còn ý nghĩa gì nhiều, cho nên thái độ Trần Dương rất lạnh nhạt.

Sở dĩ Trần Dương không có quay lưng đi là bởi vì hắn thấy rõ Thi Dung này có
lời muốn nói, cho nên mới liên tục nói ra lời ẩn ý như vậy.

Những thức ăn trên bàn đều là loại quý giá, có thể nói, Thi Dung này cũng xuất
ra đủ thành ý rồi.

Mà loại đãi ngộ này, dĩ nhiên chỉ có Trần Dương và Thi Dung mới có tư cách
ngồi vào, tất cả những người khác đều sớm đã rời đi.

Trần Dương cũng không khách sáo, qua một lượt rượu khai vị thì bắt đầu nếm
thử.

Thịt mềm rau tươi, canh ngon đậm đà, Trần Dương ăn vào cũng cảm giác thoải mái
không ít. Bất quá cũng chỉ là ăn qua một lượt rồi Trần Dương cũng không gắp
nữa.

Thi Dung thấy vậy truyền âm hỏi:

- Trần huynh, chẳng lẽ không ngon miệng hay sao?

Trần Dương cũng không có dùng truyền âm lại mà cười nói ra tiếng:

- Trần mỗ đã no, đa tạ Thi tiên tử khoản đãi.

Nói xong liền muốn đi.

Thi Dung này mấy lần gặp gỡ, lần nào cũng dùng thần thức dò xét mong nhìn ra
tu vi của Trần Dương nhưng không thành công. Sau đó thì liên tục truyền âm,
mặc dù nhìn qua có vẻ rất bình thường, nhưng thực tế là thăm dò sâu cạn của
Trần Dương.

Đối với chuyện này, Trần Dương cũng cảm thấy phản cảm. Nhất là, đối với một tu
sĩ một khi không muốn hiển lộ tu vi chắc chắn có lý do của riêng mình, kiêng
kị nhất là bị người khác liên tục dò xét.

Vốn dĩ Trần Dương định bụng sẽ xem Thi Dung này ra bài gì, nhưng hiện giờ thấy
nàng vẫn còn ngoan cố thăm dò thì liền đứng dậy rời đi.

- Trần đạo hữu, xin dừng bước. Ta có chuyện muốn nói!

Thi Dung cũng vội vàng đứng dậy ngăn cản.

Trần Dương nhíu mài, mắt ẩn hiện hàn quang:

- Thế nào? Chẳng lẽ tiên tử muốn sử dụng vũ lực để giữ ta lại?

- Đạo huynh hiểu lầm, chuyện kia…ta có chút chuyện muốn hỏi ý kiến đạo hữu,
chứ không có ý gì khác. Nếu như lúc trước có chỗ nào đắc tội cũng là chuyện
trong lúc vô ý, mong rằng đạo hữu bỏ qua mà nghe ta nói vài lời.

Thi Dung có chút khổ não nói.

Trần Dương nghe vậy suy nghĩ một chút, nói:

- Được, nếu vậy mong rằng tiên tử cũng không nên dài dòng. Có việc gì cứ nói
thẳng.

Nói xong, Trần Dương khoát tay đánh ra một cái cấm chế cực lớn bao phủ toàn bộ
khuôn viên trạch viện.

Hiển nhiên, Trần Dương làm hành động này cũng có ý tứ cảnh cáo, nếu như Thi
Dung còn có chiêu trò gì thì hôm nay ở đây một người cũng đừng mong rời khỏi.

Mà ý tứ cảnh cáo này, dĩ nhiên Thi Dung vừa thấy hành động của Trần Dương liền
nhận ra. Hơn nữa, khi nàng cảm nhận khí tức bên trên cấm chế này thì tròng mắt
càng co rụt lại, bởi vì đừng nhìn Trần Dương hời hợt khoát tay, trên thực tế
cấm chế này có uy lực cực lớn, Thi Dung chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ sao có thể
nhìn ra ảo diệu bên trong, nhất thời đối với ý tưởng trong lòng cũng có thêm
một chút không tự tin.

Trần Dương đánh ra cấm chế xong, cũng không để ý đến sắc mặt đang hoảng hốt
xen lẫn do dự của Thi Dung mà ngồi xuống ghế đá rồi nói:

- Tiên tử, bây giờ có chuyện gì thì cũng có thể nói được rồi chứ?

Thi Dung cắn răng một cái, đột nhiên quỳ thụp xuống trước mặt Trần Dương nói:

- Tiền bối, xin ngài giúp chúng ta!

- Giúp các ngươi? Là sao? Có chuyện gì từ từ kể lại, nếu để như người khác
nhìn thấy cảnh này thì còn ra thể thống gì? Mau đứng lên.

Trần Dương thấy Thi Dung quỳ sụp xuống lạy như cầu mưa, nhất thời đem Cầm Long
Thủ trong tay hoá thành một bàn tay vô hình nâng nàng này dậy rồi nhăn mặt
nói.

Thi Dung cảm ứng được luồng cự lực nọ thì trong lòng thêm vững tin, bắt đầu
nói:

- Tiền bối, vãn bối vốn xuất thân từ một môn phái nhỏ…

Trần Dương khép hờ hai mắt lắng nghe câu chuyện.

Chuyện này nếu nói ra cũng là chuyện tình tranh đấu mạnh thắng yếu thua trong
Tu Tiên Giới mà thôi.

Theo lời của Thi Dung thì nàng là trưởng lão một môn phái nhỏ. Nhưng khi trước
vì sao đột nhiên xuất hiện tin đồn môn phái các nàng nắm giữ trọng bảo, ngay
lập tức bị vô số kẻ thèm muốn tiến đến, thậm chí cuối cùng dẫn đến kết cục
toàn môn bị diệt, ngay cả sơn môn cũng bị người ta đào lên ba thước đất.

Thi Dung mai danh ẩn tích, trốn thoát ra ngoài lưu lạc tránh né ở đây. Sau đó
nhận cô gái tên Lan Nhi này làm đồ đệ. Lan Nhi này là con gái của một vị quan
chức trong Nội Thành, cho nên cũng rất có khả năng, đem sư phụ che giấu và hỗ
trợ tìm kiếm các kỳ nhân dị sĩ.

Mục đích của Thi Dung chỉ có một, đó chính là trả thù kẻ đã gây ra thảm hoạ
diệt môn của nàng khi trước.

Tu Tiên Giới luôn là như vậy, chỉ cần một chút sơ suất cũng bị người khác đồ
gia diệt tộc, cũng là chuyện thường như cơm bữa.

Thế nhưng, hiện giờ Thi Dung đem chuyện này nói với Trần Dương chính là bất
đồng.

Trần Dương thân là Phán Quan, Thi Dung trong vô tình đã đem chuyện này tố cáo
lên thì Trần Dương nhất định phải tiến hành thẩm án phán xử.

Cũng vì vậy, Trần Dương hầu như chỉ sau chốc lát liền gật đầu nói:

- Được, chuyện này ta sẽ thay ngươi xử lý. Bất quá, ta cần ngươi đem những
tình tiết che giấu trong lòng ra nói cặn kẽ, Trần mỗ mặc dù tài hèn sức mọn
nhưng tuyệt đối đem hết sức mình ra giúp ngươi.

Trần Dương nói xong, thấy sắc mặt Thi Dung nửa muốn nói, nửa không muốn nói,
dường như đang do dự thật nhiều thì Trần Dương liền thở dài một tiếng:

- Nếu như ngươi đã không tin tưởng ta, những lời vừa rồi xem như ta chưa từng
nghe được. Mà chuyện của ngươi, cũng nên tìm cao nhân khác. Bản thân ta cũng
không muốn vì một người không tin tưởng mình, giấu giấu giếm giếm đến nói ra
một câu chuyện mơ hồ rồi muốn ta ra tay giải quyết. Trần mỗ còn nhiều sự tình
khác muốn làm, không rãnh ở đây chơi trò tâm cơ với ngươi!

Nói xong, gương mặt Trần Dương có chút tức giận muốn bỏ đi.

Đúng là trong lòng Trần Dương hiện giờ có chút nổi giận. Có người kiện cáo
nhưng còn cố ý giấu giếm, không nói chuyện tình chân thực bên trong thì làm
sao hắn điều tra, làm sao hắn xét xử đúng người đúng tội cho được.

Trường hợp này, cho dù Trần Dương không nhận án thì Phán Thần Hệ Thống cũng
không làm gì được hắn, đơn giản là người tố cáo cũng không thật lòng a!


Phán Thần Hệ Thống - Chương #240