- Trần Lão Bản Bế Quan


Người đăng: Túy Vân Tử

Chỉ thấy lão nhân này chỉ nhìn sơ qua người phụ nữ trước mặt liền ung dung
nói:

- Ta xem phu nhân đây trán hẹp lại thấp, tóc thô hơi ngả vàng, mắt sâu mài
đậm. Chắc hẳn là gặp nhiều khó khăn long đong trong sinh kế hàng ngày, hơn nữa
đường con cái sẽ gặp nhiều trắc trở. Có phải hay không?

Người phụ nữ trung niên kia nghe xong thì gương mặt xám ngoét, đột nhiên khóc
um lên nói:

- Sư phụ quả nhiên thần toán, xin cứu giúp cho ta! Cho dù hao tổn bao nhiêu
ta cũng cố gắng lo liệu.

- Ài, chuyện này vốn có thiên ý, nhân quả tuần hoàn rất là khó sửa. Tuy
nhiên, mấy năm nay hiển nhiên là phu nhân cũng chăm làm việc thiện, thường
thường tích đức, nói vậy ta cũng có thể vì vậy mà nương nhờ chút công đức này
mà giúp phu nhân.

Lão nhân này nói xong, liền cho tay vào cái giỏ bên hông lấy ra một tấm lá cây
khô, bên trên có viết mấy chữ ngoằn ngoèo chẳng khác gì gà bới, đưa cho người
phụ nữ nọ rồi nói:

- Phu nhân đem về đốt lên rồi hoà nước uống. Sau này nhớ chăm làm việc thiện
nhiều hơn. Sẽ có thể có trợ giúp cho đường con cái.

Người phụ nữ kia nghe vậy hết sức mừng rỡ, vội vàng lấy trong người ra hết số
tiền đang có đưa tới.

Lão nhân ánh mắt sáng lên, nhưng nghĩ tới gì đó liền nhíu mài tỏ vẻ giận dữ
nói:

- Bổn tiên cứu nhân độ thế, lại há cần đến tiền tài hay sao? Nhưng thôi, nể
tình ngươi có lòng, ta nhận một lượng vàng xem như tượng trưng, còn lại thì
ngươi thu lại hết đi.

Phụ nhân và những người bu xem chung quanh nghe vậy liền cảm phục không thôi,
nhất thời danh khí của lão nhân này theo đó lên đến đỉnh điểm.

Trần Dương thấy vậy thì cười cười.

Lão nhân này đúng là có chút môn đạo, mà cái lá khô vừa rồi cũng là một loại
thảo dược có tác dụng khơi thông huyết mạch tắc nghẽn, ích huyết thông khí, có
tác dụng rất tốt cho người phụ nữ trung niên kia. Lấy cái giá chỉ có một lượng
vàng xem như mua thêm chút danh tiếng. Lão nhân này đúng là một người cực kỳ
lão luyện.

Trần Dương thấy vậy thì cũng lắc nhẹ đầu, cười cười không xem nữa mà đi sang
một bên.

Đột nhiên, lão nhân nọ nghe cô bé ngồi bên cạnh thì thầm gì đó vào tai, ánh
mắt đột nhiên sáng lên nói:

- Hôm nay bổn tiên đến nơi đây tìm người hữu duyên, hiện giờ sẽ xem tướng cho
ba người nữa. Này, cậu thanh niên kia, mau đến đây để bổn tiên xem cho ngươi
một quẻ!

- Lão gọi ta?

Trần Dương ngạc nhiên nhìn quanh rồi chỉ vào mặt mình, hỏi.

- Chứ còn ai vào đây. Chính là cậu đó!

- Xin lỗi, ta không có nhu cầu, mời lão tìm người khác nhé!

Trần Dương lắc đầu cười rồi nhấc chân bước đi.

Lão nhân cũng không có quá níu kéo, ánh mắt loé lên một cái liền lắc đầu bĩu
môi rồi chỉ một người khác.

Người kia tất nhiên khuôn mặt vui sướng lâng lâng chú ý lắng nghe.

Trần Dương cũng không quan tâm đến chuyện này nữa mà cước bộ nhẹ nhàng đi dạo
chung quanh rồi trở về nơi ở.

Một đêm qua đi, ngày hôm sau Trần Dương lại như lệ cũ khoác túi vải đi đến chỗ
bán hàng.

Vừa đi đến, Trần Dương liền thấy chỗ kia không còn ai nữa, mà nơi đó đứng một
người mặc quan phục nha sai.

Người này cũng không phải gã nha sai hôm trước mà có gương mặt rất lạ.

Trần Dương sắc mặt như thường, đi đến trải một tấm vải cũ kỹ rồi bắt đầu lục
tục soạn hàng ra.

Gã nha sai liền tiến tới cười bồi nói:

- Chào Trần tiên sinh, hạ quan là Trương Kiều, là nha sai mới. Sau này nếu
như tiên sinh có yêu cầu gì cứ việc nói với ta. Hoặc nếu như bình thường tiên
sinh có việc thì có thể không cần đến nơi này cũng được, chỉ cần mười bữa nửa
tháng đến một chút xem như có mặt là được, mọi chuyện hạ quan sẽ sắp xếp.

- Vậy đa tạ Trương đại nhân trước!

Trần Dương mỉm cười nhẹ nhàng nói. Người ta đã có thái độ hữu hảo như vậy,
Trần Dương cũng không nhỏ nhen đến mức làm mặt lạnh, bèn cười ôn hoà nói.

Mà Trương Kiều thấy thái độ của Trần Dương như vậy thì cũng biết điều, nói
thêm vài câu khách sáo rồi liền cáo từ rời đi. Dù sao, thông qua vài con
đường, Trương Kiều cũng biết gã từ một binh sĩ gác thành được điều động đến vị
trí này cũng là do nha sai cũ bị người trước mắt này ban cho.

Bởi vậy cho nên thái độ của Trương Kiều đối với Trần Dương trước sau đều rất
khách khí.

Trần Dương vẫn như mọi ngày bày hàng xong thì im lìm nhắm mắt dưỡng thần, lấy
ra một pho tượng gỗ nhìn đến xuất thần.

Pho tượng gỗ này điêu khắc một con cá chép vượt long môn, phần đầu gần như đã
hoá rồng rồi nhưng phần đuôi vẫn còn là cá chép.

Pho tượng này điêu khắc rất bình thường, trình độ không cao, thế nhưng Trần
Dương lại rất yêu thích. Bởi vì đây là một pho tượng bên trên có những cỗ tổ
hợp cấm chế rất thú vị.

Cấm chế bên trên pho tượng này chỉ có một tác dụng đơn giản là phong ấn một
tia long khí cực kỳ mờ nhạt bên trong. Chính tia long khí này là thứ làm cho
pho tượng trở nên cực kỳ sinh động.

Tất nhiên, tia long khí này cực kỳ mờ nhạt, mờ nhạt đến gần như không có gì,
thế nhưng vẫn đủ để làm cho pho tượng có trở nên sinh động, mà tổ hợp cấm chế
này lại có thể giúp pho tượng này giữ được tình trạng như vậy, chứng tỏ bên
trong chắc chắn có nhiều điều thú vị rất đáng để học hỏi.

Trần Dương ngồi mấy canh giờ thì trời sụp tối, mặc dù mắt hắn nhìn xuyên đêm
cũng không vấn đề gì, thế nhưng trời tối mà ngồi chăm chăm nhìn vào pho tượng
thì chắc chắn sẽ thu hút nhiều ánh mắt nhìn ngó, cho nên Trần Dương cũng thu
pho tượng vào, nhắm mắt dưỡng thần.

- Ồ, xin hỏi thanh kiếm này giá bao nhiêu?

Một trung niên gương mặt có chút thanh tú dừng lại rồi ngồi xuống trước quầy
hàng của Trần Dương hỏi.

- Thạch kiếm giá mười lượng vàng!

Trần Dương cũng không mở mắt ra, nhàn nhạt trả lời. Thông qua cảm nhận, hắn
biết rõ thanh niên này chỉ là một tu sĩ Luyện Khí Trung Kỳ mà thôi. Bất quá,
tuổi còn nhỏ mà có tu vi như vậy thì đúng là cũng đáng khen.

- Được, kiếm này ta mua. Xin gửi lão bản!

Nói xong, thanh niên lấy ra mười lượng vàng đưa tới.

Trần Dương tiếp nhận mười lượng vàng rồi nói:

- Cảm ơn khách quan, kiếm là của ngươi! Mời lần sau lại đến!

Nói xong, đem mười lượng vàng tuỳ tiện ném vào trong túi vải.

Thanh niên kia cầm lên thanh kiếm thì mừng rỡ, ánh mắt liếc qua những thứ còn
lại, đột nhiên hỏi:

- Lão bản, những thứ này giá cả ra sao?

- Mỗi ngày chỉ bán một món. Nếu muốn mua mời ngày mai lại đến!

Trần Dương lãnh đạm nói.

Cũng không phải hắn ra vẻ, mà đơn giản, những thứ này Trần Dương cũng không
muốn bán ra quá nhiều, chỉ là muốn ngồi cho có. Hơn nữa, Trần Dương cũng không
thiếu tài phú. Đến khi bị người để ý thì hắn sẽ không còn yên ổn như vậy nữa.

Đừng thấy hiện tại một con ruồi cũng không thèm ghé qua chỗ Trần Dương, nhưng
chỉ cần lọt ra tiếng gió thì nhất định phiền phức sẽ kéo đến không ngừng, đây
là chuyện mà Trần Dương không chút nào muốn.

Thanh niên kia nghe vậy thì gương mặt thoáng thất vọng, bất quá cũng không có
quá lâu mà chắp tay nói:

- Vậy ngày mai ta lại đến, xin cáo từ!

Trần Dương nhìn bóng dáng thanh niên đi xa rồi chậm rãi thu dọn đồ đạc.

Trước khi mỗi ngày Trần Dương đến nơi này hít gió bụi có một phần là vì quan
sát nhân sinh, một phần khác là vì nha sai nọ mỗi ngày đều đi đến quan sát
điểm danh điểm mặt. Hiện giờ đã có nha sai mới đến, lại mở lời như vậy thì
Trần Dương cũng không ngại mà dành thời gian cho việc tìm hiểu cấm chế thì hay
hơn.

Để tiện cho việc bế quan, Trần Dương dự định sẽ quay về nơi ở, sau đó thu xếp
rồi tìm chỗ nào đó vắng vẻ rồi tiến vào Phán Thần Hệ Thống bắt đầu bế quan.

Sáng hôm sau, Trần Dương từ tờ mờ sáng đã rời đi khỏi nơi ở.

Đi đến một vực hoang vắng ít người qua lại, đầu vai Trần Dương nhoáng một cái
lập tức cả người tiến vào bên trong Phán Thần Hệ Thống.

Theo dự tính, Trần Dương mỗi tháng sẽ đến nơi kia một lần, coi như điểm danh.
Dù sao, mặc dù người nha sai kia đã mở lời như vậy thì cho dù từ nay đến hết
thời gian ba năm, Trần Dương có đến hay không đến thì chắc chắn cũng không
thành vấn đề. Thế nhưng cách làm người của Trần Dương chính là người kính ta
một thước, ta kính người một trượng. Thái độ của người nha sai kia tốt như
vậy, Trần Dương cũng không tiện làm cho gã khó xử, cho nên Trần Dương quyết
định sau khi vào bên trong Phán Thần Hệ Thống bế quan mười tháng sẽ đi ra
ngoài một lần.

Hiện giờ đến thời gian hoàn thành ba năm thử thách còn đến hai năm rưỡi, nghĩa
là Trần Dương có hai mươi lăm năm để học tập cấm chế.

Mà sau khi tiến vào Phán Thần Hệ Thống, Trần Dương ngay lập tức điều chỉnh tâm
tình rồi chậm rãi nghiên cứu những cấm chế có trong các loại đồ vật mà hắn đổi
được.

Trần Dương dự định sau khi nắm một số cấm chế cơ bản sẽ bắt đầu đổi một quyển
bí pháp tu luyện thần thức, giúp tôi luyện và cô đọng thần thức càng mạnh mẽ
hơn.

Đã có kế hoạch, Trần Dương ngay lập tức tiến hành.

Trần Dương cũng không biết rằng, ngay khi hắn tiến vào trong Phán Thần Hệ
Thống thì ở nơi mà thường ngày Trần Dương bày hàng buôn bán, hôm nay có năm
người đi đến chờ sẵn. Một trong đó chính là thanh niên ngày hôm qua mua thạch
kiếm.

- Tứ sư đệ, ngươi nói thật chứ? Thanh kiếm đó là ngươi dùng mười lượng vàng
mua được ở đây?

Một người hơn ba mươi tuổi, ánh mắt mang theo không thể tin nổi vuốt râu hỏi
người thanh niên nọ.

- Nhị sư huynh, đúng là như vậy. Hơn nữa vị kia còn nói mỗi ngày chỉ bán một
món, món thứ hai thì phải chờ hôm sau mới mua được!

- Hắc, khẩu khí lớn như vậy thì chắc chắn là một cao thủ luyện khí đang ẩn
giấu thân phận, hơn phân nửa là muốn lịch duyệt rèn luyện tâm tính!

Một người lớn tuổi nhất trong đám người ánh mắt sáng ngời nói.

- Đại sư huynh phân tích rất đúng, nếu vậy thì chúng ta cũng không nên làm
quá mức, tránh việc bị hắn phật ý. Tốt nhất là mỗi ngày mỗi người mua một
món….

Năm người bắt đầu bàn bạc kế hoạch, không hề biết rằng Trần lão bản lúc này đã
chìm đắm vào bế quan rồi.


Phán Thần Hệ Thống - Chương #237