Người đăng: Túy Vân Tử
Chuyển dời địa điểm, Trần Dương lần nữa mất hơn nửa tháng tìm đến một khu vực
hẻo lánh, sau đó cẩn thận bày trí một pháp trận còn mạnh mẽ hơn trước đó nhiều
lần.
Bày trí pháp trận này, ý đồ của Trần Dương chính là vây bắt yêu thú cao cấp
hơn.
Mà thỉnh thoảng, có một số Liệp Yêu Giả tình cờ đến chỗ này, sau khi phát hiện
phía trước có một đại trận lập loè dao động đang muốn hình thành thì một số
thì tránh đường vòng đi hướng khác, một số thì mang theo ánh mắt thèm thuồng
lao vào.
Chẳng qua, những người tránh đường vòng đi hướng khác thì đều hoàn hảo không
tổn hao gì.
Còn những người mang theo tâm tư ám muội lao vào thì liền từ đó biến mất trên
Tu Tiên Giới, không thấy tung tích.
Mà trong đại trận kia, cứ cách thời gian khoảng một hai tháng lại có âm thanh
gào thét truyền ra cùng vô số dao động linh lực ầm ầm vang vọng.
Sự việc này đã thu hút một số Liệp Yêu Giả gần đó, làm cho một vài người chú
ý, bất quá ai cũng nghi ngờ nơi đó đang có một nhóm Liệp Yêu Giả mạnh mẽ cho
nên cũng không ai tuỳ tiện bước vào.
Trong giới Liệp Yêu Giả cũng có một cái luật ngầm, đó chính là trừ phi là yêu
thú hoang dã thì ai cũng có quyền đến săn giết. Nếu như đã có Liệp Yêu Giả
đang đánh giết thì đa số đều lựa chọn tôn trọng lẫn nhau, việc này giống như
một cái luật ngầm giữa những người lấy nghề nghiệp này làm kế sinh nhai.
Sự việc này dần dần theo miệng các Liệp Yêu Giả mà truyền ra, từ từ khu vực
này trở thành một phiến cấm địa, thu hút sự chú ý của các Liệp Yêu Giả.
Mà trong Yêu Uyên này ngoài các Liệp Yêu Giả còn có các tu sĩ chuyên môn đi
đánh cướp người khác.
Những kẻ này đều là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cùng hợp tác với nhau gặp yêu
thú thì giết yêu thú, gặp tu sĩ thì giết tu sĩ đoạt bảo. Những kẻ này nhìn bên
ngoài đa số không ai nhận ra, bởi vì đã làm chuyện như vậy, bọn họ tất nhiên
muốn che giấu danh tính thật kỹ, không chút nào để lộ ra.
Mà Trần Dương không biết, ngay lúc này đã có rất nhiều nhóm cướp như vậy nghe
tới danh tiếng của hắn, đồng thời đang dần dần tạo thành mấy nhóm tiến đến khu
vực này.
Đối với bọn họ, nơi có dao động kịch liệt chỗ Trần Dương đang liệp sát yêu thú
chẳng khác nào một cái bánh thơm ngon béo bở mà bọn họ chỉ muốn một ngụm ăn
hết.
Hoàng Vạn là một tu sĩ có tu vi Kết Đan Sơ Kỳ, thế nhưng danh tiếng của gã
trong đám tu sĩ đồng giai cũng không phải là nhỏ. Gã không nổi tiếng vì thực
lực, mà là nổi tiếng vì ra tay máu lạnh và cực kỳ tàn nhẫn. Đa số tu sĩ nghe
đến tên Hoàng Vạn thì cũng chỉ biết tới danh hiệu Huyết Ma của gã chứ không rõ
thực hư chiêu số của gã gồm có những gì.
Bởi vì Hoàng Vạn tuy ác nhưng lại thông minh, là loại người khi yếu sợ mạnh,
một khi gặp địch thủ mạnh hơn thì ngay lập tức quay đầu bỏ chạy hoặc là nịnh
nọt. Còn khi gặp đối thủ nhỏ yếu hơn thì ra tay tàn ác, không chút nể nang.
Mà đó cũng chỉ là hung danh bên ngoài mà thôi, Hoàng Vạn thực ra còn là thủ
lĩnh một nhóm cướp chuyên sinh sống bên trong những điểm hẻo lánh, vắng người
qua lại của Yêu Uyên hòng cướp đoạt những tu sĩ khác.
Hôm nay Hoàng Vạn dẫn theo ba người khác, trong đó có hai người là Kết Đan Sơ
Kỳ, một người là Trúc Cơ Hậu Kỳ, cùng nhau đi đến một khu vực gần đây nghe đồn
có một nhóm Liệp Yêu Giả đang điên cuồng săn giết yêu thú.
Nghe nói nhóm này trước sau thường hay liệp sát yêu thú cao giai, nhưng Hoàng
Vạn lại có suy nghĩ khác với người thường. Sau một phen suy luận, gã cho rằng
mặc dù nhóm Liệp Yêu Giả này rất có thể có thực lực mạnh mẽ, nhưng trải qua
chiến đấu liên tục chắc chắn thực lực hao tổn, hơn nữa còn có thể có đại thu
hoạch bên người.
Đánh hơi thấy mùi linh thạch và bảo vật, Hoàng Vạn ngay lập tức dẫn theo nhóm
người của mình chạy đến.
Vất vả lắm mới tìm được vị trí, Hoàng Vạn ngày hôm nay cùng với ba thủ hạ lơ
lửng đứng trên bầu trời cách trận pháp trong tin tức khoảng chừng mấy trăm
trượng, ánh mắt chăm chú nhìn tới.
Chỉ thấy bên trong trận pháp xa xa truyền ra từng cỗ dao động kịch liệt, dấu
hiệu đấu pháp đến hồi căng thẳng.
Hoàng Vạn cảm nhận tất cả thì liền lộ ra sắc mặt vui mừng, theo hắn suy đoán,
dao động như vậy thì bên kia chắc chắn đang đấu đến cao trào, lát nữa nhóm của
gã chỉ cần ngư ông đắc lợi, đúng lúc lao vào ăn hôi là được.
Mà ba người bên cạnh Hoàng Vạn cũng đều có chung cái ý tưởng này, ai nấy ánh
mắt lập loè thèm thuồng.
Dĩ nhiên, đám người này đã từng ăn qua nhiều phi vụ ngon lành, cho nên cũng có
chút kinh nghiệm, nhìn thấy tình cảnh phía trước liền biết rất có thể đây là
một kèo thơm đang chờ đợi.
Đã có kinh nghiệm giết người đoạt bảo, cả nhóm không ai lộ ra chút nôn nóng
nào, ngược lại rất bình tĩnh chăm chú quan sát chờ đợi cơ hội.
Đúng lúc này, đột nhiên phía trước truyền đến âm thanh nổ lớn, một cột sáng
cao chừng mấy chục trượng lao thẳng lên bầu trời, xung kích truyền ra chung
quanh.
Đúng lúc này, đám người Hoàng Vạn nhìn tới liền thấy một người tóc tai bù xù,
quần áo đôi chỗ rách rưới đang nhanh như chớp lao ra, sắc mặt tái mét.
Hoàng Vạn ánh mắt rất nhanh nhẹn, thầm nghĩ người này rất có khả năng là Liệp
Yêu Giả bên trong muốn đào thoát, cho nên liền muốn chặn lại.
Chỉ thấy người kia lao đến, giơ tay cầm một thanh kiếm màu vàng chém ra, quát:
- Cút!
Kiếm quang hình bán nguyệt ầm ầm lao ra quét tới, cộng thêm dáng vẻ như muốn
liều mạng của người vừa lao ra làm cho đám người Hoàng Vạn nhất thời không
khỏi kinh nghi, vội vàng lùi sang bên.
Mà người kia dường như sau khi chém xong một kiếm liền không chút nào dây dưa,
trực tiếp cắn đầu lưỡi phun ra một đám sương máu.
Bên trong màn sương máu liền truyền ra từng tiếng ầm ầm, tu sĩ nọ liền không
chút do dự bước vào.
‘Phanh’ một tiếng, đám sương máu nọ ngay lập tức quỷ dị bao quanh lấy người nọ
rồi chớp loé lên một cái liền biến mất tại chỗ, sau đó hiện ra ở cách đó mấy
chục dặm, rồi chớp cái nữa thì đã thành một đốm đen ở phía chân trời.
Sắc mặt đám người Hoàng Vạn liền khó coi.
Bất quá Hoàng Vạn liền đưa tay ngăn lại hoang mang của mọi người, nói:
- Người này phỏng chừng cũng là ôm mục đích giống chúng ta mà đến cho nên mới
một mình tháo chạy như vậy. Nếu như vậy, bây giờ chúng ta mới chân chính là
ngư ông đắc lợi!
Ba người kia nghe xong thì cảm thấy lời này quá đúng.
Căn bản bọn chúng không hề nghĩ đến trường hợp chỉ có một mình người kia lại
dám đến nơi này ngang nhiên bày đại trận săn giết yêu thú, mà cho dù phải thì
sớm đã bị người khác diệt sát cướp bóc rồi mới đúng.
Nhất thời tinh thần cả bọn lần nữa phấn chấn, cùng nhau định đi vào chỗ đại
trận xơ múi.
Nhưng đột nhiên, Hoàng Vạn ánh mắt có rút.
Trước mắt hắn là ba bóng đen khổng lồ đang cấp tốc lao tới, mà ba bóng đen này
còn chưa nói, ở giữa còn có một kẻ nửa người nửa rắn đang hầm hầm lao tới.
- Bát…bát cấp yêu thú…mau chạy!
Hoàng Vạn trong miệng kinh hoảng la lớn, cũng không nói gì liền vỗ túi trữ vật
lấy ra pháp bảo hộ thân đồng thời sử dụng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy.
Bất quá, gã còn chưa kịp sử dụng bất cứ thứ gì liền bị một đạo tử sắc quang
nhận xoẹt ngang một cái, cả người lập tức tứ chi phân liệt, ngay cả nguyên
thần vừa loé lên sợ hãi cũng bị một con yêu thú hấp một cái liền liếm mép ra
vẻ ngon lành.
Mà ba người bên cạnh Hoàng Vạn ở ngay phía sau thì mặt cũng không còn chút
huyết sắc nào, mạnh ai nấy chạy như ong vỡ tổ.
Thế nhưng dĩ nhiên là những con bát cấp yêu thú đang lao đến này không thể nào
bỏ qua cho đám nhân loại có mối thù với bọn chúng, hầu như chỉ trong chớp mắt
liền đem cả bọn diệt sát sạch sẽ.
Sau khi diệt sát đám người Hoàng Vạn, bốn con Bát cấp yêu thú nhìn nhau như
muốn trao đổi gì đó. Đột nhiên yêu thú bát cấp nửa người nửa rắn há mồm phun
ra một vật hình tròn như la bàn màu xanh biếc.
La bàn này vừa ra lập tức cuồng trướng, mà ba yêu thú lúc này cũng thu nhỏ
thân hình lại sau đó đứng lên bên trên.
La Bàn chớp loé một cái, bên trên lập tức hiện ra vô số phù văn màu xanh biếc.
‘Bùm!’
Một tiếng nổ truyền ra, la bàn nhanh như chớp hoá thành một đạo ánh sáng xanh
cấp tốc bay đi. Mà nhìn phương hướng thì đúng là phương hướng mà người khi nãy
lao ra từ pháp trận sử dụng bí thuật chạy đi.
Tốc độ của la bàn màu xanh này còn nhanh hơn một chút so với độn tốc của người
chạy đi.
Mà người vừa chạy đi, đúng là Trần Dương!
Trần Dương lúc này không tiếc linh lực thi triển bí pháp chạy đi, hầu như chỉ
trong chớp mắt liền chạy đi rất xa. Bất quá, gương mặt của hắn thuỷ chung
không có lúc nào thư giãn, mà càng chạy càng trở nên thâm trầm.
Nhìn vết thương trên đùi, hầu như chỉ dịch lên trên chút nữa chắc chắn đánh
vào ngay đan điền thì Trần Dương gương mặt liền có chút co giật.
Trần Dương mặc dù tinh thông y thuật, linh lực trong cơ thể lại cực kỳ tinh
thuần, thế nhưng đối với một thứ chất dịch màu xanh biếc bên trên miệng vết
thương thì vẫn không có cách nào khu trừ, chỉ có thể đem Hải Tâm Yêu Diễm yêu
diễm đến bao bọc rồi chậm rãi luyện hoá lục dịch nọ.
Bất quá, Trần Dương chạy qua hơn nữa ngày, ngay khi vừa đem một viên linh đan
trắng như sữa cho vào miệng, hai tay lại lấy ra hai khối linh thạch đang định
hấp thu thì bỗng nhiên ánh mắt nhìn về xa xăm, cảm nhận gì đó thì sắc mặt hắn
liền đại biến.