Người đăng: Túy Vân Tử
Tốc độ làm việc của Tụ Bảo Các cũng rất nhanh, Chu Lệ xoay người rời đi chừng
nửa canh giờ thì quay lại cung kính đưa cho Trần Dương một cái túi trữ vật rồi
nói:
- Tiền bối, mời ngài xem thử!
Trần Dương tiếp nhận túi trữ vật rồi gật đầu hài lòng.
Chờ Chu Lệ nói ra một cái giá, Trần Dương liền phất tay thanh toán rồi dứt
khoát rời đi.
Thời gian sau đó, Trần Dương lại đi đến những nơi khác tìm mua những linh dược
cổ quái.
Dạo hết một vòng Vô Biên Thành, Trần Dương cũng chỉ có thể tìm hơn phân nửa số
linh dược cần thiết, còn lại thì đều là loại hiếm có, cho dù có người biết thì
cũng không cách nào lấy ra. Trần Dương cũng chỉ còn cách đổi bên trong Thương
Khố.
Bốn ngày sau, Trần Dương liền bước ra khỏi Vô Biên Thành, lần nữa tiến nhập
Yêu Uyên.
Lần này Trần Dương cũng không đi theo phương hướng lần trước mà là đi một vòng
rất xa.
Địa điểm mà Trần Dương lựa chọn là một khu vực hoang vu hẻo lánh, nằm rất xa
Vô Biên Thành.
Nơi này thường ngày rất ít Liệp Yêu Giả và tu sĩ lựa chọn lui tới.
Nguyên nhân chủ yếu là khu vực này rất ít có các yêu thú giá trị, hơn nữa mật
độ yêu thú cũng thưa thớt, nếu bọn họ đến nơi này, chắc chắn sẽ phải húp gió
tây bắc qua bữa.
Trần Dương một đường bay đi, đem Phi Thiên Ngân Chu hoá thành một đạo ngân
quang phá không lao tới.
Tốc độ của Phi Thiên Ngân Chu khi có Trung phẩm linh thạch kích hoạt thì dĩ
nhiên tốc độ cực kỳ kinh người. Thỉnh thoảng có vài tu sĩ cấp thấp bên dưới
cảm nhận được một luồng ngân quang xẹt qua bên trên, kinh nghi nhìn lại thì đã
thấy ngân quang bay đến chân trời, tức thì suy nghĩ cảm thán xen lẫn sợ hãi và
ganh tị nổi lên vô số.
Tuy vậy, địa phương mà Trần Dương chọn cũng không phải là gần. Cho dù có Phi
Thiên Ngân Chu chống đỡ thì theo Trần Dương dự tính cũng phải mất khoảng hơn
một tháng mới có thể đến nơi.
Trong khoảng thời gian phi hành buồn chán này, Trần Dương đem một tấm da đen
thui ra nhìn.
Đây là một đan phương thượng cổ mà Hồng Hưng tặng cho hắn.
Hồng Hưng khi trước bởi vì bệnh của Đường Liên, lăn lộn tìm kiếm khắp nơi,
luôn muốn sưu tầm những loại đan phương và đan dược cổ quái kỳ diệu. Cũng
không biết vì sao lại tìm được đan phương có chút kỳ lạ này.
Đan dược ghi trong đan phương này có tên gọi là ‘Tụ Yêu Đan’. Loại đan dược
này bao gồm nhiều loại linh dược cổ quái quý hiếm, cách luyện chế cũng độc
nhất vô nhị, mà công hiệu cũng độc nhất vô nhị không kém, đó chính là thu hút
yêu thú.
Tụ Yêu Đan này khi luyện thành, nhìn bề ngoài cũng rất bình thường, nhưng nếu
đem bóp nát thì chắc chắn sẽ toả ra một thứ khí tức cực kỳ khó chịu với nhân
loại, nhưng đối với yêu thú thì lại có sức hấp dẫn chí mạng.
Theo như bên trong đan phương giới thiệu, thì Tụ Yêu Đan phẩm chất càng cao,
càng có thể thu hút yêu thú cấp cao mò đến. Mà phẩm chất Tụ Yêu Đan cũng còn
phụ thuộc rất nhiều vào tài liệu luyện chế.
Mục đích của Trần Dương chỉ là thu hút nhiều yêu thú cấp thấp, không chế cấp
độ yêu thú tiến đến để phục vụ cho việc luyện kiếm thuật mà thôi, do đó hắn
cũng muốn đến một nơi hoang vắng, tránh thu hút tai mắt của kẻ khác là thuận
tiện nhất.
Vả lại, Trần Dương biết rõ, trong thế gian luôn có nhân quả quấn quanh, Trần
Dương muốn thu thập yêu thú thì cũng muốn cho chúng nó một cái công đạo. Do
vậy, chẳng những muốn luyện kiếm, thu tài liệu yêu thú, mà Trần Dương còn muốn
thu hồn phách yêu thú giết được vào bên trong Thất Giới.
Sở hữu chiếc nhẫn này đã lâu, Trần Dương trước sau vẫn chưa có cơ hội tìm hiểu
về nó, cho nên nhân cơ hội này muốn thử xem nếu như thu thập được nhiều yêu
thú thì Thất Giới sẽ có thay đổi như thế nào.
Đã có suy nghĩ một công đôi ba việc như vậy, Trần Dương một bên nghiên cứu đan
phương, một bên bay đi.
Hơn một tháng sau, thân ảnh Trần Dương lơ lửng trên một hoang đảo.
Hoang đảo này chẳng những điều kiện sinh sống rất khắc khổ, về mặt toàn đá mà
chung quanh bốn bề mà biển, không hề có dấu vết bất cứ sinh vật nào bên trên.
Bất quá, Trần Dương sở dĩ dừng lại ở nơi này không phải là vì điều kiện của nó
mà là vì đảo này có dấu vết của hoạt động phun trào núi lửa.
Trên đường, Trần Dương đã bay qua vô số đảo lớn nhỏ, trong đó cũng không thiếu
những đảo có địa hoả tồn tại, thế nhưng bên trên cũng có linh khí nhất định.
Thông thường, những tiểu đảo có linh khí nhất định thì thỉnh thoảng sẽ thu hút
một số tu sĩ bay tới thăm dò. Ngược lại, những nơi hoang vu như thế này thì
cho dù chim bay ngang cũng không thèm ỉa lấy một cái chứ đừng nói chi là tu sĩ
quan tâm đến dò xét.
Trần Dương không do dự nheo mắt nhìn xuống, sau đó ‘ùm’ một tiếng lặn xuống
bên dưới, mở vòng linh khí hộ thân rồi dùng kiếm khoét vào một thông đạo, sau
đó bố trí một màn chắn ngăn cách không cho nước biển tràn vào rồi đào sâu vào
chính giữa đảo, sau đó đào thẳng xuống dưới.
Cảm nhận địa hoả mạch chậm rãi chuyển động phía dưới, Trần Dương liền gật đầu
hài lòng.
Những ngày sau đó, Trần Dương bận rộn hết mức.
Vừa bố trí trận pháp che mắt bên ngoài cùng một số cấm chế phòng ngự, vừa bận
rộn bố trí trận pháp dẫn dắt địa hoả mạch.
Cũng không phải Trần Dương không thể tự mình đem hoả diễm ra luyện chế, nhưng
Tụ Yêu Đan dù cho có khả năng kỳ diệu, thế nhưng cũng chỉ là một loại đan được
cấp thấp. Mà loại đan dược này, Trần Dương cũng không phải muốn luyện chế một
hai viên, mà muốn luyện chế số lượng lớn, đủ các loại cấp độ.
Thà không làm, nhưng khi làm thì làm một lần cả đời nhàn nhã mới là vương đạo.
Vì vậy mà Trần Dương cũng không đem Hải Tâm Yêu Diễm hay là đan hoả bản thân
ra luyện đan, làm như vậy chẳng khác gì lấy dao mổ trâu đi giết chim cút. Do
vậy, Trần Dương mới phải vất vả tìm nơi có địa hoả mạch, và thiết trí riêng
cho mình một chỗ có địa hoả mạch thuận lợi cho việc luyện đan lâu dài.
Những công việc bố trí này tốn hao của Trần Dương kha khá thời gian, tuy
nhiên, đối với Trần Dương mà nói, thà tốn hao chút đỉnh còn hơn là gặp phiền
phức.
Ví dụ như địa hoả mạch nếu không chú ý bố trí, chẳng những ảnh hưởng đến chất
lượng luyện đan mà còn có thể kích phát địa hoả phun trào, khi đó thì chẳng
khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Hoặc là những trận pháp che giấu ba động bên ngoài, nếu như không bố trí cẩn
thận, một khi để tu sĩ vô tình đi ngang phát hiện hoặc là yêu thú kéo đến phá
đám thì đúng là sẽ tốn hao thêm nhiều công sức của Trần Dương.
Hơn mười ngày sau, Trần Dương ngồi trước địa hoả mạch, cầm tấm da có ghi đan
phương Tụ Yêu Đan, lần nữa nghiên cứu lại từng bước thật kỹ.
Sau khi xem xét lần nữa, đem tất cả các bước luyện chế ghi nhớ vào trong đầu,
Trần Dương liền nhấc tay đánh một đạo pháp quyết về cái đan lô trước mặt.
Đan lô này là Trần Dương được Hồng Hưng tặng cho sau khi Trần Dương để lại ba
lá Luân Hồi Diệp dùng để pha trà. Nhớ đến vẻ mặt mừng như điên của Hồng Hưng
khi đó, Trần Dương liền khẽ nở nụ cười.
Trần Dương hắn đến Tu Tiên Giới này đã lâu, bình thường đều một mình lăn lộn,
không có cảm nhận qua thứ tình cảm quan tâm từ người khác. Mà từ thái độ và
ánh mắt của cả nhà Hồng Hưng, Trần Dương cảm giác được bọn họ đối với hắn mặc
dù chưa đến mức sinh tử chi giao, nhưng tình cảm quan tâm chân thành thì đúng
là thật sự.
Mà vốn Hồng Hưng cũng đã rất tinh ý, biết Trần Dương là Luyện Đan Sư cho nên
cố ý chuẩn bị cho hắn cái đan lô này từ trước đó. Trần Dương thì lại cố ý để
dành ba lá Luân Hồi Diệp đến lúc chia tay mới đưa ra cũng là vì sợ Hồng Hưng
sẽ phải mang gánh nặng trong lòng, tìm cách tặng lễ cho hắn.
Hai huynh đệ lúc đó sau khi phát hiện ý nghĩ của nhau thì cùng nhau cười ha hả
một trận.
Trần Dương mỉm cười một chút thì thu liễm tâm tình, lần nữa đem sự chú ý tới
đan lô.
Cảm nhận nhiệt độ trong đan lô, đôi tay Trần Dương huy động đem từng loại dược
tài bắt đầu luyện chế.
Căn cứ theo đan phương, Tụ Yêu Đan này cần có một loại thủ pháp đặc biệt để
luyện chế. Cho nên ban đầu Trần Dương cũng khá lập cập, cũng làm hỏng lô đan
dược đầu tiên.
Thế nhưng qua thời gian, càng ngày động tác của Trần Dương ngày càng thuần
thục.
Mà một cỗ mùi vị khó ngửi cũng dần dần truyền ra.
Trần Dương ban đầu không để ý đến cỗ dược hương này, nhưng qua thời gian tích
tụ, mùi hương khó chịu này ngày càng nhiều.
Cũng may, Trần Dương sớm đã chuẩn bị, bố trí cấm chế ngăn cản khí tức lọt ra
ngoài, cho nên nhất thời liền bố trí một cái tụ khí trận, đem tất cả những khí
tức này chậm rãi thu thập lại.
Thời gian trôi qua như thoi đưa, Trần Dương dường như không để ý đến thời gian
bên ngoài, một mực chú tâm luyện đan.
Chỉ thỉnh thoảng khi thần thức tiêu hao một mức nhất định, Trần Dương liền
ngừng lại sau đó điều tức cho cơ thể lần nữa đạt đến trạng thái tốt nhất mới
tiến hành luyện chế tiếp.
Trải qua hơn hai tháng, Trần Dương rốt cuộc đem toàn bộ tài liệu tiêu hao hết,
cũng luyện ra được một số lượng Tụ Yêu Đan tương đối khá. Trong đó nhiều nhất
là hạ phẩm Tụ Yêu Đan có đến gần trăm viên, tiếp theo là Tụ Yêu Đan trung phẩm
khoảng hai mươi viên, còn Tụ Yêu Đan thượng phẩm cũng có được ba viên.
Đặc biệt, trong một lần cuối cùng, Trần Dương gần như đạt đến cảnh giới nhập
tâm vô ngã, trong lúc vô tình lại luyện chế ra một viên Tụ Yêu Đan cực phẩm.
Phải biết, Tụ Yêu Đan thượng phẩm đã có thể thu hút được Lục cấp hoặc thất cấp
yêu thú, nếu sử dụng Tụ Yêu Đan cực phẩm sẽ dẫn dắt yêu thú Bát cấp đến.
Mà yêu thú bát cấp cũng không phải con nào cũng có thể hoá thành nhân hình, mà
còn phải trải qua thiên kiếp thử thách nữa. Do đó, một số yêu thú bát cấp chưa
hoá thành nhân hình, một khi tìm đến thì chắc chắn sẽ không chút khách khí
đánh Trần Dương hắn ra bã.
Trần Dương sau khi nhìn thấy viên Tụ Yêu Đan cực phẩm này thì cũng hết hồn,
vội vàng cất nó thật kỹ.