Người đăng: Túy Vân Tử
Trần Dương lúc này hạ xuống, nhẹ nhàng tiến vào bên trong thành.
Không khí bên trong thành tương đối quỷ dị, tất cả đều vội vội vàng vàng đi
tới đi lui, rất ít nói chuyện với nhau.
Trần Dương cũng không nhìn nhiều mà trực tiếp đi tới chỗ bảng treo thưởng.
Điều kỳ lạ là bảng treo thưởng lúc này cũng tương đối vắng vẻ, chỉ có vài
người đi tới đi lui. Mà dòng treo thưởng Hồi Hồn Mộc vẫn còn như cũ.
Trần Dương bước vào nhà đá bên cạnh bảng treo thưởng.
Lúc này bên trong có một lão giả gầy gò đang cầm một quyển sách có bề ngoài
rách nát chăm chú đọc.
Sau khi nghe tiếng có người bước vào, lão chỉ hơi ngẩng lên rồi tiếp tục đọc
sách, bộ dáng không quan tâm nói:
- Thông tin nhiệm vụ có bên kia.
Vừa nói, lão vừa chỉ tay trới một cái kệ, bên trên có để đủ loại ngọc giản,
mỗi cái ngọc giản bên trên lại có một hàng chữ nhỏ.
Trần Dương ánh mắt chỉ liếc qua rồi hờ hững nói:
- Đạo hữu, ta muốn nhận thưởng nhiệm vụ.
- Ồ…
Lão giả nghe vậy thì mới hơi chú ý, đặt quyển sách trong tay sang một bên,
đứng dậy đi tới nói:
- Không biết đạo hữu hoàn thành nhiệm vụ treo thưởng nào. Chỉ cần mang ra
bằng chứng chứng minh hoàn thành nhiệm vụ là được.
- Đạo hữu thông cảm, nhiệm vụ này có chút đặc thù. Ta muốn gặp người treo
thưởng để trực tiếp nói chuyện.
Trần Dương nhẹ giọng nói.
Lão giả cũng không phải người thô lỗ, nghe vậy thì híp mắt cẩn thận đánh giá
Trần Dương lần nữa rồi mới hỏi:
- Nhiệm vụ của đạo hữu cần hoàn thành là…
- Hồi Hồn Mộc!
Trần Dương mở miệng truyền âm.
Vừa nghe ba chữ này, lão giả liền giật mình nhìn Trần Dương, sau đó gương mặt
run rẩy rồi thái độ chuyển biến một trăm tám mươi độ nói:
- Mời đạo hữu ngồi chờ một lát, việc này cần cấp trên quản lý, lão hủ cũng
không dám tự tiện!
Nói xong, lão giả đi đến một bên cầm một lá phù truyền âm sau đó phóng đi.
Sau khi thông báo xong, lão giả bèn quay lại cười bồi, bắt chuyện với Trần
Dương. Trong giọng nói cố tình như có như không nhắc tới Hồi Hồn Mộc, thế
nhưng Trần Dương nữa chữ cũng không để lộ ra, khiến cho lão cười khổ không
thôi.
Mà ước chừng thời gian uống nửa chén trà nhỏ về sau, chợt có một người nhẹ
nhàng bước vào.
Trần Dương vốn đang nói chuyện cùng với lão giả thì cảm nhận có người đến bèn
vội vàng nhìn lại.
Chỉ thấy người đi vào là một trung niên thân mặc bạch y, tướng mạo bình phàm,
chính là vị Nguyên Anh Kỳ lần trước Trần Dương có dịp chứng kiến xa xa trên
bầu trời.
Trong lòng Trần Dương có chút giật mình, không ngờ người này lại tự mình chạy
đến. Theo Trần Dương suy nghĩ, phải là vị tiền bối lần trước xuất hiện mới
đúng.
Bất quá, Trần Dương cũng không tiện hỏi nhiều mà đứng dậy cung kính chắp tay
nói:
- Vãn bối Trường Dân ra mắt tiền bối!
- Tốt, ha hả, nghe nói Trường đạo hữu quả thật tìm được thứ kia, không biết
có thật hay không?
- Tiền bối, việc này…
Trần Dương nghe người này hỏi thì liền có chút khó xử nói.
Bạch Hùng là bực nào cơ trí, vừa nghe thì tròng mắt đảo một cái cười ha hả:
- Ha ha, là ta sơ suất. Trước mời Trường tiểu hữu cùng ta đến gặp Hồng huynh
rồi nói tiếp.
- Nếu như vậy thì vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh. Làm phiền tiền bối!
Trần Dương rất lễ độ nói.
Bạch Hùng nhìn thấy Trần Dương trước sau khiêm tốn, không kiêu ngạo không xiểm
nịnh, thái độ bình tĩnh chuẩn mực thì gật đầu vui vẻ, vội vàng xoay người đi
ra.
Trần Dương thấy vậy cũng đi theo.
Ngay khi bước ra ngoài, Bạch Hùng liền cười ha ha nói:
- Hồng huynh cách nơi bổn thành khá xa. Để ta mang Trường tiểu hữu đi cho
nhanh!
Nói xong, bắt quyết thả ra một cái hồ lô đỏ rực, nhìn Trần Dương cười cười.
Trần Dương thấy vậy thì nhoáng một cái liền nhẹ nhàng đứng phía sau Bạch Hùng
một khoảng cách.
Bạch Hùng cũng không nói gì mà linh lực khẽ động, hồ lô lập tức hoá thành một
đảo hoả quang chớp mắt một cái liền lao ra khỏi Vô Biên Thành rồi biến mất xa
xa nơi chân trời.
Vô số tu sĩ đang đi canh gác, chỉ cảm giác được một luồng hoả quang loé lên
rồi biến mất xa xa thì thần sắc cung kính quỳ xuống, trong ánh mắt loé lên
thần sắc cuồng nhiệt.
Mà danh khí của Bạch Hùng trong tam đại tu sĩ hộ pháp Vô Biên Thành, có thể
nói là có danh khí lớn nhất. Bởi vì thông thường có chuyện gì đều do Bạch Hùng
ra mặt giải quyết, thế nên những tu sĩ trong thành mặc dù hiếm thấy nhưng cũng
thỉnh thoảng nhìn thấy Bạch lão tổ của bọn họ xuất hành.
Ở Tu Tiên Giới, ngoại trừ những tu sĩ Hoá Thần Kỳ sớm đã trở thành truyền
thuyết, thì tu sĩ Nguyên Anh Kỳ chính là tồn tại đỉnh cao.
Cũng chỉ có ở nơi loạn lạc và nguy cơ trùng trùng như Vô Biên Hải này thì ở
một toà đại thành mới có thể có ba gã Nguyên Anh Kỳ thường trú.
Mà ba tu sĩ Nguyên Anh Kỳ của Vô Biên Thành này cũng không thuộc bất cứ thế
lực nào, ba người bọn họ đều là tu sĩ tán tu, cho nên mới có thể hợp tác trấn
trụ nơi này, đồng thời thu hút rất nhiều tu sĩ tán tu đến đây săn giết yêu thú
hoặc là tìm chốn dung thân tu luyện.
Cũng từng có lời đồn, Vô Biên Thành còn có tu sĩ Nguyên Anh Kỳ thứ tư. Tuy
nhiên, không ai chứng minh được chuyện này.
Bất quá, ngoại trừ tam đại tu sĩ Nguyên Anh Kỳ thường trú, Vô Biên Thành còn
có lực hiệu triệu không ngờ. Trải qua thời gian dài, bọn họ cũng đã thông qua
các con đường từ lợi ích, nhân tình cho đến quan hệ giao dịch trao đổi, bằng
nhiều cách mà cũng chiêu mời được một số tu sĩ Nguyên Anh Kỳ khác khi xảy ra
chuyện sẽ ra tay trợ giúp cho Vô Biên Thành.
Những người này có một tên gọi là mỹ là Khách khanh trưởng lão.
Khách khanh trưởng lão địa vị chẳng khác gì tam đại tu sĩ, thế nhưng bọn họ
bình thường cũng không ở lại trong Vô Biên Thành mà ngao du khắp nơi. Những vị
khách khanh trưởng lão này cũng không nhất thiết xuất thủ vì Vô Biên Thành,
tất cả tuỳ hứng. Mà đổi lại, mỗi khi ra tay, Vô Biên Thành đồng dạng cũng sẽ
trả cho bọn họ một số lượng linh thạch nhất định.
Bằng cách này hay cách khác, những trưởng lão khách khanh của Vô Biên Thành
ngày càng nhiều, dần dần khiến cho ngay cả đám yêu thú bên trong Vô Biên Hải
mặc dù có sức mạnh kinh thiên cũng phải đạt thành một cái hiệp nghị không xâm
phạm lẫn nhau, bình thường những tu sĩ bên ngoài có thể săn giết yêu thú hoặc
là bị yêu thú săn giết lại, thì tam đại tu sĩ của Vô Biên Thành và những khách
khanh trưởng lão của thành này cũng không được tham gia hoặc nhúng tay vào
tranh đấu trong đó. Nếu không, cộng đồng yêu thú Vô Biên Hải sẽ hợp lực lại
đồng thời bạo động. Dĩ nhiên khi đó ở Vô Biên Hải này, sau này còn có Vô Biên
Thành nữa hay không cũng khó mà nói trước.
Mà nói đến khách khanh trưởng lão của Vô Biên Thành, Hồng Hưng cũng là một
trong số đó.
Người này cũng có danh khí không nhỏ trong giới tán tu.
Nghe nói ban đầu Hồng Hưng không phải là tán tu, mà là một đệ tử cực kỳ có
tiềm năng được một Phật tu đại phái trọng dụng, ưu ái tài bồi. Người này chỉ
mới mười hai tuổi đã vào Luyện Khí Trung Kỳ, mười tám tuổi Trúc Cơ Kỳ, bốn
mươi bảy tuổi Kết Đan Kỳ, chính là một thiên tài được người người kính ngưỡng.
Nghe nói khi ấy, một vị cao tăng còn tuyên bố sẽ chọn hắn làm người kế tục.
Tin tức này lúc đó đã gây nên sóng gió một thời gian.
Bất quá, ông trời vốn luôn trêu người.
Lúc ấy trong một lần ra ngoài trừ ma vệ đạo, không hiểu sao Hồng Hưng này lại
nảy sinh với một cô gái phàm nhân, không có linh căn, hơn nữa còn là một cô
gái có nhan sắc cực kỳ bình thường.
Khi trở về, Hồng Hưng tất nhiên bị nhốt lại, sau đó đại phái nọ còn âm thầm
đến thuyết phục cô gái kia xuống tóc đi tu. Bất quá cô gái này đương trường
không chịu, nghe tin Hồng Hưng vì nàng mà mang tiếng xấu, tại chỗ muốn tự
tuyệt sinh cơ để không liên luỵ tới người yêu. Đám phật môn đại phái nọ thấy
thế hoảng hồn, vội vàng bỏ đi, còn cô gái thì hết sức yếu ớt, gần như bán thân
bất toại, nằm liệt một chỗ, thoi thóp sắp chết.
Hồng Hưng không biết vì sao được ai đó mật báo tin này, thế là đùng đùng nổi
giận, đoạn tuyệt quan hệ, không tiếc phản phái sau đó bị trọng thương chạy đi,
mang theo cô gái nọ mai danh ẩn tích.
Đại phái nọ mất hết mặt mũi, lúc ấy còn tuyên bố trục xuất Hồng Hưng khỏi sư
môn, đồng thời từ nay xem người này là tội đồ, gặp đâu bắt đó.
Bất quá, Hồng Hưng vốn là một cao thủ, lại thêm nhiều năm hành tẩu trong môn
phái, đối với các loại phương pháp truy tung của môn phái mình hết sức rõ
ràng, cho nên lặn sâu không thấy sủi bọt.
Mãi cho đến trăm năm sau, đột nhiên Hồng Hưng ngang trời xuất thế, mạnh mẽ
xuất đầu lộ diện, hơn nữa còn dẫn ra một vị thê tử cực kỳ xinh đẹp, tu vi cũng
đã đến Trúc Cơ Kỳ.
Lúc ấy một số người tin tức linh thông mới truyền ra, thì ra Hồng Hưng này
trốn chạy trăm năm, chẳng những đem tu vi bản thân nâng đến Nguyên Anh Kỳ, còn
cho cô gái nọ phục dụng vô số thiên tài địa bảo, đem nhan sắc trùng tu trở
thành một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cực kỳ xinh đẹp.
Phật môn đại phái cũ của Hồng Hưng nghe tin này thì cử ngay mấy vị cao tăng
đến gặp Hồng Hưng. Nhưng không ai biết cuộc nói chuyện bảy ngày bảy đêm sau đó
có nội dung gì mà đám cao tăng này sau đó liền xám xịt rời đi.
Mà Hồng Hưng cũng đi đến Vô Biên Thành làm khách khanh trưởng lão, sau đó ẩn
cư cùng với người vợ của mình.
Trần Dương trên đường nghe qua Bạch Hùng kể lại giai thoại của vị Hồng Hưng
này thì trong lòng kính nể. Một vị nam tử hán dám yêu dám hận, không tiếc tất
cả, điều này Trần Dương nghe xong cũng cảm thán thật lâu, một cỗ bội phục tận
sâu trong đáy lòng dâng lên.