- Phản Hồi Vô Biên Thành


Người đăng: Túy Vân Tử

Trần Dương thấy vậy thở dài, thản nhiên đưa tay ngăn lại, sau đó nói:

- Được rồi, Hoa Vân đạo hữu cũng nên đứng dậy. Một vái này ta không thể nhận.
Lúc đó cũng vì xuất phát thiện tâm, cũng không có ý đồ gì, đạo hữu không nên
đa lễ. Bất quá, nếu như đạo hữu muốn đến giới diện nơi đó mà nói…xem ra độ khó
không nhỏ a!

Trần Dương nói lời này là thật.

Trước không nói một vài toà Truyền Tống Trận cách giới đều nằm trong tay các
danh môn đại phái, mà những kẻ này tất nhiên giấu giếm như mèo giấu cứt, sao
có thể tuỳ tiện để người khác sử dụng. Hơn nữa, nhân yêu hai tộc trước nay
luôn tranh đấu không dứt, sao có thể để một đại yêu tiến vào Truyền Tống Trận
sang bên kia. Trước không nói là người có thực lực càng mạnh thì truyền tống
càng tiêu hao đại giới, mà khi yêu hồ này sang Hoang Địa bên kia, còn có ai có
thể cầm giữ nàng? Đến khi đó chẳng phải là nối giáo cho giặc hay sao?

Trần Dương cũng biết, với sự tình kia, kẻ đầu tiên mà Hoa Vân tìm tới chắc
chắn là Chu Gia nọ. Khi đó, nếu may mắn thì là diệt tộc Chu Gia, còn nếu bình
thường rất có khả năng nàng sẽ giận chó đánh mèo, tiện tay diệt sát một vài
thành phố hoặc quốc gia thì cũng không có gì lạ.

Trần Dương chắc chắn sẽ không để chuyện này xảy ra, cho nên hắn chắc chắn
không thể tiết lộ vị trí cụ thể được.

Khi Trần Dương còn đang suy nghĩ thì Hoa Vân cũng đã mở miệng:

- Trần đại sư, đại ân cứu giúp nữ nhi, ta xin khắc ghi trong lòng. Không biết
đại sư có thể cho ta xin vị trí giới diện kia hay không, ta muốn tự mình đi
đến tìm kiếm con gái!

- Chỗ kia…

Trần Dương lắc nhẹ đầu, trầm ngâm, sau đó thở dài nói:

- Mặc dù ta từng ở nơi đó một đoạn thời gian, bất qua sau đó dưới cơ duyên
liền truyền tống đến đây, hiện giờ giới diện kia ở nơi nào, ta cũng không có
cách xác định được. Mà cho dù xác định được, đạo hữu liệu có đủ tự tin phá vỡ
tường ngăn cách giới diện mà tiến đến đó không?

Hoa Vân nghe vậy thì lặng người, đôi mắt lặng yên suy tính.

Vương Giao lúc này mới thở dài nói:

- Vân muội, Trần đại sư nếu nói vậy chắc chắn có nguyên do bên trong. Muội
cũng nên an tâm, tin rằng tiểu Bạch sẽ bình an.

Trần Dương nghe vậy cũng gật đầu nói:

- Đúng vậy. Ta cho rằng lệnh ái chắc chắn bình an, khi ấy ta còn đích thân
cho nàng dùng qua Khai Linh Đan, chắc chắn sẽ an toàn mà tìm nơi bí mật tịnh
dưỡng.

Hoa Vân nghe vậy thì nhẹ giọng thở dài nói:

- Đại sư, tất cả nhờ ngài. Đứa nhỏ này…ài, mệnh thật khổ!

Nói xong, nàng chụp hai bàn tay lại bắt đầu trầm thấp niệm chú ngữ.

Theo chú ngữ từ miệng nàng truyền ra, giữa hai lòng bàn tay bỗng dưng truyền
ra dao động kịch liệt.

Chỉ trong chớp mắt, một đốm lửa màu xanh đậm to cỡ quả trứng gà lơ lửng nơi
đó. Đốm lửa này vừa hiện ra lập tức phiêu phù chớp động không ngừng.

Trần Dương thần sắc kinh ngạc, ánh mắt đảo qua một cái lập tức kinh hô:

- Hải Tâm Yêu Diễm!

- Đại sư quả nhiên ánh mắt sáng như đuốc, đây đúng là Hải Tâm Yêu Diễm mà ta
đoạt được từ một lần du ngoạn. Nay xin dâng tặng đại sư, xem như đa tạ ân cứu
mạng của nhi nữ!

Hoa Vân thấy Trần Dương nhanh chóng nhận ra loại hoả diễm này thì thần sắc có
chút ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng nói.

Trần Dương nghe vậy thì tim đập rộn, bất quá cũng không vội vàng thu lại mà
nói:

- Hoa đạo hữu, ngươi thật sự muốn tặng thứ này cho ta? Giá trị của nó, ngươi
thực sự rõ ràng chứ?

- Đại sư, giá trị của thứ này ta biết, chẳng những có diệu dụng trong đối
địch mà còn có một số năng lực khác rất mạnh mẽ, thậm chí có thể dùng phụ trợ
luyện đan. Tiểu nữ vừa rồi nhìn thấy ngài đối với luyện đan có yêu thích như
vậy, chắc chắn đối với Luyện đan chi đạo cũng có nghiên cứu. Vì vậy nên ta
muốn mượn hoa hiến phật, xin đại sư nhận lấy!

Hoa Vân ánh mắt trong suốt nói.

Trần Dương biết, lời nói này của Hoa Vân đúng là như suy nghĩ của nàng, bất
quá một khi Trần Dương nhận thứ này, ngày sau nếu có cơ hội trở lại nơi kia,
dù muốn dù không cũng phải chiếu cố con gái của nàng một hai. Ẩn ý trong này,
tất nhiên không ai nói ra.

Mà Trần Dương cũng chỉ do dự một chút, liền gật đầu nói:

- Nếu Hoa đạo hữu đã có lòng thì ta cũng không phụ lòng đạo hữu. Ngươi an
tâm, đối với chuyện tình con gái nàng, chỉ cần một khi có cơ hội ta chắc chắn
chiếu cố đến nàng.

Nói xong, Trần Dương há mồm hút một cái, lập tức hút đoá Hải Tâm Yêu Diễm này
vào bụng.

Hoa Vân và Vương Giao thấy cảnh này thì cả kinh. Hải Tâm Yêu Diễm này lúc
trước được Hoa Vân thu thập phải vô cùng cẩn thận, tốn hao sức chín trâu hai
hổ mới có thể đồng hoá được một tia, thu vào thể nội dùng tu vi bản thân từ từ
đồng hoá.

Vậy mà hiện tại Trần Dương chỉ há mồm hút một cái liền thu Hải Tâm Yêu Diễm
vào bụng, cảnh này làm cho cả hai người khoé mắt đều giật giật.

Tuy vậy, Hoa Vân thấy Trần Dương đồng ý nhận thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm,
nhoẻn miệng cười:

- Vậy thì đa tạ đại sư. Tuy nhiên, lúc trước ta có hứa ba chuyện với ngài,
không biết đại sư có yêu cầu gì?

- Chuyện này…trước mắt ta cũng chưa nghĩ ra điều gì. Bất quá, ba cái điều
kiện này, lúc ấy cũng là thuận miệng nói, đạo hữu cũng không cần quá xem
trọng. Tới cấp độ chúng ta rồi, mọi việc vẫn nên tuỳ duyên thì hơn, ta cũng
không muốn đạo hữu trên đạo lộ lại vướng phải một chút vướng mắc nhỏ này mà
làm ảnh hưởng đến đạo tâm.

Trần Dương nhẹ nhàng nói.

Vừa rồi đã nhận được Hải Tâm Yêu Diễm, đây đã là niềm vui lớn bất ngờ, Trần
Dương cũng không keo kiệt cắn mãi không buông, nhẹ nhàng nói.

Bất quá Hoa Vân nghe vậy thì lắc đầu, sau đó vung tay lấy ra một vật như ngọc
bội màu đỏ nhạt, bên trên có lưu chuyển quang mang óng ánh, đưa cho Trần Dương
nói:

- Trần đại sư, đây là tín vật của ta. Ngày sau nếu ngài cần điều gì chỉ cần
thông qua Ngọc bội này truyền tin cho tiểu nữ, ta nhất định tận lực đi làm!

Trần Dương thấy tâm ý Hoa Vân đã quyết thì cũng không tiện từ chối, bèn thu
lại ngọc bội.

Tiếp sau, ba người cùng nhau nói tiếp chuyện tình tu luyện.

Hai đại yêu này kiến thức cực kỳ bao la quảng đại, Trần Dương nghe qua thì cảm
giác cũng học hỏi được nhiều. Nhất là đối với công pháp tu luyện yêu tộc rất
có nhiều điểm đặc biệt, mặc dù hai người Vương Giao và Hoa Vân không nói quá
sâu sắc, nhưng Trần Dương vẫn được hưởng lợi không nhỏ.

Riêng Trần Dương thì công pháp hiện giờ tu luyện lại rất đặc biệt, nhất là từ
ngày có được công pháp kỳ lạ kia, Trần Dương tu luyện càng đi theo một hướng
đặc biệt, cho nên lời nói ra hai người Vương Giao và Hoa Vân cũng có điểm ngộ
ra, càng thêm tín phục vị đại sư này.

Mấy ngày tiếp theo, Vương Giao và Hoa Vân lại cùng Trần Dương đi dạo một số
nơi có cảnh sắc đặc biệt trong Yêu Uyên, khiến cho Trần Dương càng thêm cảm
thán sự rộng rãi của nơi này.

Mà Vương Giao cũng có ý muốn giới thiệu Trần Dương với một số vị hảo hữu của
gã, nhưng Trần Dương cũng nhẹ nhàng từ chối.

Phải đến hơn một tháng sau Trần Dương mới được Vương Giao và Hoa Vân tự mình
đưa tiễn đến khu vực vòng ngoài Yêu Uyên rồi mới chia tay.

Trần Dương nhìn bóng dáng hai đại yêu khuất xa tầm mắt thì mới thở ra.

Thông qua hơn một tháng trò chuyện, Trần Dương mới biết một số quan niệm trước
kia của hắn đúng là sai lầm.

Trước đây, Trần Dương cho rằng nhân loại mới là chủng tộc tranh đấu ác liệt
nhất, thế nhưng qua thời gian tiếp xúc trao đổi với Vương Giao và Hoa Vân thì
hắn mới biết, bên trong yêu tộc tình hình cũng không khác hơn là mấy.

Mặc dù nhìn bề ngoài, một khi xảy ra nguy hiểm đại nạn hoặc là hoạ diệt tộc,
thì cả tộc đều đoàn kết lại, thế nhưng bên trong yêu thú hải tộc này cũng
tranh đấu không ngừng, thậm chí còn ác liệt hơn nhiều so với bên phe nhân tộc.

Chính bản thân Vương Giao cũng thừa nhận, dù là hắn và Hoa Vân hiện nay, cũng
có không ít kẻ thù không đội trời chung bên trong yêu tộc. Chỉ cần có một cơ
hội, kẻ thù của bọn hắn nhất định kéo đến cuồn cuộn, một ngụm đem bọn hắn nuốt
sạch.

Trần Dương nghe vậy thì thở dài, đồng thời càng thêm nhận thức, ở Tu Tiên Giới
này, bất cứ ai, bất cứ thế lực nào cũng đều không có hảo hữu tuyệt đối, cũng
không có ai là kẻ địch vĩnh viễn. Chỉ cần có thực lực, có đủ lợi ích, đủ giá
trị, thì chắc chắn người ta sẽ coi hắn là thượng khách, là minh hữu. Thế nhưng
nếu như một khi không có giá trị, không có lợi ích, không có giá trị lợi dụng,
Trần Dương hắn cái gì cũng không phải.

Lăn lộn được đến tu vi hiện tại, Trần Dương cũng trải qua không ít may mắn và
cơ duyên, thế nhưng cũng trải qua không ít gian khổ. Những chuyện đó, tất
nhiên chỉ có chính bản thân hắn là cảm nhận rõ ràng nhất.

Trần Dương thả ra Phi Thiên Ngân Chu, bình tĩnh bay đi.

Phương hướng chính là Vô Biên Thành.

Hiện giờ Trần Dương lại trở về bộ dáng đại hán mặt sẹo lúc trước, sắc diện
lạnh lùng bay đi.

Nửa tháng sau, thân ảnh Trần Dương đã xuất hiện cách Vô Biên Thành chừng mấy
chục dặm. Chỉ nhìn bằng mắt thường, bóng dáng Vô Biên Thành cũng đã xuất hiện
trong mắt hắn.

Bất quá, Trần Dương sau khi liếc nhìn chung quanh thì cảm giác có chút khác
lạ. Các tu sĩ hình như có cảm giác vội vã và thận trọng hơn thường ngày.

Nếu là bình thường, một số tu sĩ mặc dù không quen biết nhau nhưng nếu ngẫu
nhiên chạm mặt cũng sẽ chào hỏi một hai câu, hay ít nhất là cũng gật đầu xem
như trao đổi nhân khí.

Thế nhưng, lúc này các tu sĩ khi thấy nhau đều mang theo vẻ cẩn thận và đề
phòng.

Điều này khiến cho Trần Dương trong lòng âm thầm khó hiểu.


Phán Thần Hệ Thống - Chương #214