Người đăng: Túy Vân Tử
Mà ngay khi Vương Giao hét lên, Hoa Vân đối diện cũng dường như bị thức tỉnh,
không nhịn được khó chịu nhìn sang Vương Giao.
Vương Giao lúc này thất thố, ho khan một tiếng, nhãn châu xoay chuyển nhìn
Trần Dương như muốn hỏi.
Trần Dương mỉm cười một cái, nhẹ nhàng nói:
- Không ngờ Vương huynh cũng là người biết hàng!
Vương Giao nghe vậy thì ánh mắt co rụt, nhìn chum đá đang có một cái lá hết
sức bình thường đang trôi nổi mà sáng ngời.
Trần Dương cũng cười cười, nói tiếp:
- Một lá này đủ pha thêm chín lần nữa. Chỉ cần nước sạch tinh khiết là được.
Luân Hồi Diệp vốn không cần hoa mỹ, phản phác quy chân mới là cách thưởng thức
tốt nhất. Nếu như Vương huynh đã thích như vậy thì cứ cầm lấy.
Nói rồi, tay Trần Dương lại đảo một cái xuất ra một lá khác đưa đến trước mặt
Hoa Vân nói:
- Chỗ ta còn một lá nữa, hôm nay mượn hoa hiến phật tặng cho đạo hữu. Tin
rằng có lá trà này, Hồn Độc của đạo hữu sẽ sớm ngày bình phục.
Hoa Vân thấy vậy thì vội vàng lấy ra một cái hộp cất kỹ lá trà rồi mới thi lễ
với Trần Dương nói:
- Đa tạ Trần đại sư tặng bảo!
Trần Dương khoát tay không cho là gì.
Thế nhưng Vương Giao và Hoa Vân lúc này đều có lời khó nói.
Trong lòng Hoa Vân lúc trước còn muốn đem một chút bảo vật ra để mượn sức Trần
Dương này giúp đỡ một lần, nhưng hiện giờ thấy ngay cả Luân Hồi Diệp, thứ đồ
vật nghe nói chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, có thể giúp con người ta thể
nghiệm nhân sinh, tiếp cận càng gần hơn với thiên địa đại đạo, thì lúc này
càng thêm khó xử.
Mà Vương Giao thì cũng không khá hơn, hắn cũng có mặt mũi của mình, lúc trước
còn có phát sinh qua va chạm với Trần Dương, sau đó hắn cũng treo thưởng Trần
Dương này, hơn nữa lúc nãy còn đắc tội qua Trần Dương. Lúc này mặt mũi không
biết để đâu.
Đột nhiên, Vương Giao vỗ túi trữ vật một cái, đem hai cái hộp một lớn một nhỏ
để lên bàn nói:
- Trần huynh, ta biết huynh đối với đồ vật bình thường có điểm chướng mắt.
Nhưng ta cũng không thể mặt dày lấy của huynh như vậy. Trong này có một gốc
Hải San Hô lúc trước ta đã treo thưởng, lát nữa ta sẽ tự mình đi thu hồi lại.
Còn thứ kia là một vật mà ta một lần đi du lịch thu được, tuy không biết là gì
nhưng có vẻ rất cứng rắn, chắc là một bảo vật không tệ. Mong Trần huynh nhận
lấy, xem như đó là chút tâm ý của ta.
- Vương huynh khách khí.
Trần Dương thấy Vương Giao nói vậy thì cười cười thu nhận, cũng không thèm
nhìn xem vật bên trong, giống như tiện tay mà thôi.
Hoa Vân lúc này thấy vậy mới thở dài nói:
- Trần đại sư, tiểu nữ biết bản thân không có bảo vật nào lọt vào pháp nhãn
của ngài. Ta cũng không dám mang ra bêu xấu. Hôm nay đã nhận của ngài một bảo
vật, nếu như còn đòi hỏi thì ta đúng là không biết điều, bất quá…bất quá ta
thật sự hết cách, chỉ mong đại sư chỉ cho một con đường sáng.
Nói xong, Hoa Vân như muốn thụp xuống hành đại lễ.
Trần Dương biết, Hoa Vân này nhìn nhu mì như vậy nhưng thực chất chính là bát
vĩ hồ ly, chỉ cần tu luyện tiến hoá thêm một cái đuôi nữa là thành Cửu vĩ hồ
ly, một trong mấy loại thần thú thời thượng cổ.
Mà Hoa Vân huyết mạch cũng không quá tinh thuần, hiển nhiên là kích hoạt huyết
mạch không lâu mà thôi, hơn nữa trong người còn mang thương tích cho nên khó
càng thêm khó.
Tuy vậy, thực lực của nàng vẫn rất kinh khủng.
Đừng nhìn Trần Dương từ đầu tới cuối đều ung dung thoải mái, nhưng thực chất
mỗi một cử chỉ đều chịu sức ép, chỉ cần lộ chút sơ hở sẽ bị nhìn thấu ngay.
Thậm chí, Trần Dương cũng không tiếc hiển lộ một chút tài lực của mình để làm
cho hai lão quái vật này càng thêm u mê, cho dù nghi ngờ trong lòng có lớn thì
cũng phải e dè một chút.
Lúc này nhìn thấy Hoa Vân muốn hành đại lễ, Trần Dương liền hết hồn nói:
- Đạo hữu, ngươi cần gì phải hành đại lễ? Mau đứng dậy, ngồi đi rồi nói!
- Trần đại sư, nếu ngài đã như vậy thì ta cũng không dám giấu giếm. Ta có một
đứa con lưu lạc bên ngoài…
Hoa Vân vừa nói, vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của Trần Dương.
Khi nghe đến đoạn nàng muốn hắn thử ra sức giùm, tính toán xem vị trí con nàng
hiện đang ở đâu thì thấy sắc mặt Trần Dương trầm xuống. Trong lòng nàng liền
có chút thất vọng.
Chờ cho Hoa Vân nói xong, Trần Dương mới gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, hỏi:
- Hoa tiên tử, ngươi cũng biết, có một số việc thuộc về quan hệ nhân quả.
Ngươi cũng biết, những chuyện này nếu như chen vào là cấm kỵ của thiên địa đại
đạo. Ngươi dù sao cũng là tu đạo mà thành, chẳng lẽ không hiểu chuyện này?
- Trần đại sư, chuyện này ta biết, nhưng mà…
Hoa Vân đang muốn nói gì thêm, Trần Dương liền chặn lại nói:
- Chuyện này mong rằng đạo hữu cho ta thời gian để suy xét.
Trong lòng Trần Dương quả thật là đang suy nghĩ.
Hôm nay bị truyền tống đến đây, Trần Dương cho rằng bên trong thiên đạo chắc
chắn cũng có ý sắp xếp hắn đến đây, mà hai người này chắc chắn cũng có quan hệ
nhân quả với hắn. Chỉ có điều, việc thi pháp Đoán Mệnh, Trần Dương mặc dù
không phải là Ám Chú Sư nhưng vẫn có thể dùng Pháp Nhãn làm được, chỉ có điều
tiêu hao không nhỏ mà thôi. Lần trước đoán mệnh của Khắc Nhu, sau đó ở bên
cạnh thủ hộ bồi tiếp nàng mấy năm đã làm cho Trần Dương cảm nhận được việc thi
pháp Đoán Mệnh là cực kỳ mệt mỏi.
Lúc đó Trần Dương chỉ đoán mệnh cho người thường mà đã mệt mỏi như vậy, huống
chi đây là Bát vĩ yêu hồ, cực kỳ mạnh mẽ.
Nếu như chưa nhận đồ tốt của Trần Dương, Vương Giao và Hoa Vân còn có thể dùng
sức mạnh uy hiếp Trần Dương, thế nhưng lúc này đồ tốt vừa nhận xong, cũng
không tiện trở mặt.
Nghe lời Trần Dương nói, Hoa Vân rất là xoắn xuýt, sau một hồi liền cắn răng
nói:
- Trần đại sư, chỉ cầu ngài giúp ta. Nếu như có thể tính ra vị trí của con
gái tiểu nữ, xin nguyện vì đại sư ra sức!
Vương Giao nghe vậy thì miệng mấp máy muốn nói gì, nhưng cuối cùng thở dài một
hơi, không có ý kiến gì mà im lặng nhìn Trần Dương.
- Hai vị đạo hữu, không phải ta không muốn giúp, và chuyện tình can thiệp
thăm dò thiên mệnh sẽ cực kỳ tổn hao sức lực, thậm chí là hao phí thọ nguyên
nữa…
Trần Dương nói đến đây thì ngừng. Thật ra hắn còn lo lắng chuyện khác, đó là
sau khi thi pháp xong, hắn có một thời gian suy yếu, Pháp nhãn cũng không thể
dùng, do đó Trần Dương mới trở nên do dự.
Mà Vương Giao và Hoa Vân nghe vậy thì trong mắt loé lên vẻ vui mừng.
Vương Giao nhép nhép miệng truyền âm cho Hoa Vân:
‘Người này đã nói như vậy thì xem ra hắn thật sự có cách. Bất quá chúng ta
cũng cần xác nhận lại một chút, nếu như y làm được thì cũng không nên quá uỷ
khuất y.’
Hoa Vân khẽ gật nhẹ đầu xem như đồng ý.
Mà Trần Dương thì biết hai người đang bàn bạc thảo luận, nhưng vẫn ung dung
như trước.
Hoa Vân là người đầu tiên nói với Trần Dương:
- Trần đại sư, nếu như ngài giúp ta tính ra vị trí con gái, ta xin vì đại sư
làm ba việc. Chỉ cần là chuyện tình trong khả năng, xin nguyện hết sức đi làm,
tuyệt không để ngài thất vọng. Hơn nữa, ta Hoa Vân xin tại đây phát thệ, chỉ
cần Trần đại sư chịu ra tay giúp đỡ, ngày sau Hoa Vân tuyệt không lấy oán báo
ân, nếu như có sẽ chịu thiên kiếp giáng xuống, tu vi mất hết.
- Trần đại sư, ngài yên tâm, ta cũng sẽ trợ giúp Hoa Vân thực hiện lời hứa
với ngài, hơn nữa ta cũng hứa sẽ bảo vệ ngươi trở về nhân tộc an toàn, không
bị tổn thương mảy may. Ta Vương Giao hứa được làm được!
Trần Dương thở dài:
- Hai vị đạo hữu, nếu đã đến mức này thì ta cũng không từ chối được nữa. Tuy
nhiên ta vừa trải qua vài chuyện, linh lực trong cơ thể có điểm bất ổn, cần
điều dưỡng mấy ngày mới có thể thi pháp.
- Ha hả, chuyện này xin Trần huynh an tâm.
Vương Giao cười ha hả, sau đó hướng về một bên truyền âm.
Lát sau, có một thị nữ nhìn giống như nhân loại tiến đến, dẫn Trần Dương đi về
phòng riêng.
Trần Dương liếc mắt qua liền phát hiện thị nữ này chỉ là một cỗ khôi lỗi Luyện
Khí Kỳ thì không có quá nhiều chú ý, đứng dậy đi theo.
Chờ cho bóng dáng Trần Dương đi khuất, Vương Giao mới bình tĩnh truyền âm cho
Hoa Vân:
- Vân muội, muội suy nghĩ kỹ rồi chứ, nếu như hắn yêu cầu…chuyện kia…
Hoa Vân nghe vậy thì gương mặt đỏ bừng trông vô cùng kiều diễm nói:
- Hứ, huynh sao có thể nghĩ chuyện đó. Trần đại sư chắc chắn không phải người
như vậy. Huynh không phát hiện sao, ánh mắt của y khi nhìn chúng ta ban đầu
thì có chút giật mình, nhưng tuyệt không sợ hãi, cứ như là có cách cầm giữ
chúng ta vậy. Người này, chắc chắn có đại bí mật!
- Muội nói ta mới để ý, lúc ta lao đến, người này có ánh mắt rất lạ, giống
như có cách thu thập ta vậy. Hắc hắc, bổn vương lăn lộn mấy nghìn năm, còn
chưa gặp nhân loại nào có loại ánh mắt này a.
- Hừ, huynh bớt nói những lời bất kính đi. Nghe nói Ám Chú Sư thuật pháp kỳ
lạ, nói không chừng còn có thể nghe chúng ta truyền âm nữa. À, lần trước huynh
gặp Trần đại sư là tình huống như thế nào, có thể kể cho muội nghe chút ít
không?
Hoa Vân tròng mắt xoay chuyển, liền khẽ cười mà nói.
Vương Giao nghe vậy thì ho khan mấy tiếng, sắp xếp từ ngữ một chút liền kể:
- Ngày ấy ta đang đi dạo quanh…
Nghe Vương Giao kể, ánh mắt Hoa Vân thỉnh thoảng sáng lên.
Mà Vương Giao thì tất nhiên lược bỏ những cảnh xấu hổ kia, mà thay đổi một
chút kết quả như hắn đánh cho Trần Dương chạy toé khói gì đó. Bất quá nội dung
câu chuyện thì đều là sự thật.
Hoa Vân nhìn vẻ mặt Vương Giao có chút không đúng thì như nghĩ tới cảnh gì đó,
cố nén cười, cũng rất phối hợp không hỏi thêm nhiều.
Mà Trần Dương sau khi được dẫn đến một căn phòng thì liền ngồi lên giường, ánh
mắt trầm ngâm.