- Luân Hồi Diệp


Người đăng: Túy Vân Tử

Cô gái ngồi đối diện nghe Vương Giao nói, hai mắt sáng lên, liền đứng dậy thi
lễ với Trần Dương nói:

- Tiểu nữ Hoa Vân ra mắt đại sư!

Trần Dương thấy vậy lúc này Pháp nhãn lại lần nữa nhìn kỹ, cuối cùng gật đầu
một cái nói:

- Đạo hữu dù sao cũng là đồng đạo tu luyện, không nên khách sáo. Ta họ Trần,
sau này mọi người cứ ngang hàng tương giao là được!

Vương Giao nghe lời này thì ánh mắt loé lên chút ánh sáng mạc danh kỳ diệu.

Mặc dù lúc trước Vương Giao nói muốn ngang hàng tương giao, nhưng gã cho rằng
Trần Dương sẽ biết tiến thối, sẽ chủ động biết điều một chút, không ngờ Trần
Dương lại tự nhiên như vậy.

Tuy nhiên, Hoa Vân thì hình như không có chút nào ý kiến, ngược lại rất nhẹ
nhàng ôn nhu nói:

- Trần đại sư thân là Ám Chú Sư, đáng lẽ thiếp thân phải tự mình tìm kiếm bái
phỏng mới đúng, nơi này chỉ là nơi hoang dã đơn sơ thiếu thốn, chỉ có chút
rượu xin kính đại sư một ly.

Trần Dương thấy vậy, hai mắt hơi khép lại, thần thức đảo qua ly rượu thì thần
sắc như thường chép miệng nói:

- Đa tạ đạo hữu. Bất quá rượu này thỉnh thoảng uống một chút thì được, nếu
uống nhiều, phỏng chừng thần hồn của tiên tử sẽ không áp chế nổi nữa đâu a!

Nói xong, Trần Dương nhẹ nhàng cầm ly rượu lên nhấp một chút.

Vừa uống vào, lập tức như có một luồng nhiệt khí lan toả toàn thân, ngay cả tu
vi cũng có chút rục rịch. Uống một hớp rượu nhỏ này, Trần Dương cảm giác được
linh khí ẩn chứa bên trong bằng mấy ngày khổ tu, hơn nữa mùi hương trong miệng
quanh quẩn không tan, đúng là rượu ngon.

Mà Hoa Vân sau khi nghe Trần Dương nói xong thì bờ vai run rẩy, há hốc mồm
nhìn hắn như nhìn quái vật.

Còn Vương Giao thì càng không thể tin tưởng, nhào tới nói:

- Bừa bãi. Là ai, là ai nói với ngươi chuyện này?

Lúc này khí tức của Vương Giao ào ào phát ra, làm cho cái ghế hắn đang ngồi
lập tức biến thành bột phấn, có thể thấy dao động trong lòng hắn lúc này kịch
liệt như thế nào.

Trần Dương bị khí tức của Vương Giao chấn đến sắc mặt trắng bệch, ngay cả ly
rượu trong tay cũng vỡ nát, rượu văng tung toé.

Trần Dương bị chấn lùi lại bốn năm bước mới miễn cưỡng ổn định lại thân hình,
trong mắt loé lên hàn quang.

Nếu như Vương Giao thật muốn liều mạng, Trần Dương cũng không ngại dốc hết tất
cả lấy Quan Ấn ra đổi điểm công đức lấy sức mạnh trấn áp gã, sau đó thu vào
Thất Giới làm sủng vật.

Sở dĩ trước nay Trần Dương không muốn sử dụng Thất Giới để đối địch chính là
vì cảm thấy Thất Giới vẫn còn nhiều bí ẩn, trước khi biết thì hắn cũng không
muốn tuỳ tiện sử dụng.

Mà giờ phút này, Vương Giao cũng nhận ra được một tia hàn quang trong mắt của
Trần Dương, trong lòng xẹt qua một ý nghĩ, chẳng lẽ tiểu tử này thật có chỗ
dựa dẫm, nếu không đối với uy áp của gã thì sao có thể bình tĩnh thậm chí còn
có ý phản kháng?

Bất quá, Vương Giao còn chưa kịp phát tác thì bỗng dưng Hoa Vân xông tới, giơ
tay chắn ngang mặt Trần Dương nói với y:

- Vương huynh, ngươi làm gì đó? Trần đại sư nói có gì sai sao? Sao ngươi chưa
suy xét đã hành động như vậy, hôm nay nếu như ngươi muốn đả thương đại sư thì
xin qua ải của ta!

Hoa Vân trong lòng này cũng là muôn vàn khó xử.

Thứ nhất, Trần Dương theo như lời của Vương Giao thì chính là Ám Chú Sư. Nghe
nói Ám Chú Sư tinh thông nhất là dự tính thiên mệnh, có một số khả năng truy
xét thiên địa chi mệnh rất là thần kỳ. Nếu không phải như vậy thì cũng không
bị tu sĩ nhân loại Tu Tiên Giới liên kết truy sát.

Mà qua những biểu hiện vừa rồi, Hoa Vân có nhãn lực cỡ nào, tất nhiên trong
lòng có phần không tin tưởng, nhưng thà tin có còn hơn là không.

Mà sau khi Trần Dương nói một câu bâng quơ kia, thì nàng đã hoàn toàn tin
tưởng Trần Dương cho dù không phải Ám Chú Sư thì cũng tuyệt đối không kém.

Bởi vậy, thấy hành động của Vương Giao, Hoa Vân ngay lập tức vừa gấp vừa giận,
trong lòng thầm kêu không ổn, nhất thời vội vàng lao đến can ngăn.

Mà Vương Giao thấy thái độ của Hoa Vân, ngay lập tức trong lòng như nghĩ đến
chuyện gì, vội vàng hỏi Hoa Vân:

- Vân muội, chẳng lẽ…trong người ngươi thật sự bị thương?

Hoa Vân nhìn Vương Giao thật sâu, cuối cùng thở dài, gật đầu.

Vương Giao nghe vậy thì phía sau đầu bóc khói trắng, lửa giận bừng bừng hỏi:

- Có phải là lão hồ đồ kia ra tay hay không? Hừ, khinh chúng ta không người
hay sao? Nghe nói hắn tinh thông hoả hồn, nói vậy mấy năm nay nàng bế quan là
vì chuyện này?

- Vương huynh, chuyện đó để sau hãy nói. Hiện tại có Trần đại sư ở đây, ngươi
như vậy…nếu như ngươi không muốn đại sư ở đây thì để ngài ấy đến chỗ ta.

Hoa Vân có chút giận dỗi nói.

Vương Giao nghe vậy thì hoảng hồn, nhất là đoạn ‘để ngài ấy đến chỗ ta’, Vương
Giao vừa nghe xong lập tức mặt mài xanh mét như bị trọng thương, vội vàng cười
bồi, lưng hơi khom, chắp tay với Trần Dương nói:

- Trần huynh, vừa rồi ta có chút nóng giận, nhất thời hồ đồ, mong huynh thứ
lỗi. Ha hả…ai chà, xem kìa, rượu dính lên áo rồi, để ta lau cho.

Nhìn thấy bộ dáng Vương Giao khúm núm như vậy, Trần Dương thâm ý liếc Hoa Vân
một cái làm cho nàng gương mặt có chút xấu hổ đỏ lên, rồi nói:

- Được rồi. Dù sao cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi, ài, thôi được rồi, huynh đưa
khăn đây ta tự lau được rồi.

Trần Dương chép miệng một tiếng, rất tự nhiên cầm lấy chiếc khăn có thêu một
con hoả điểu trông rất sống động để lau rượu.

Bất quá, chỉ phủi nhẹ một hai cái tượng trưng, Trần Dương ngay lập tức thu cái
khăn vào trong nhẫn trữ vật, không thấy bóng dáng.

Vương Giao thấy Trần Dương làm động tác này thì chẳng những không giận mà còn
vui vẻ, cười ha ha mấy tiếng, lại phất tay lấy ra một cái ghế.

Nhất thời ba người liền ngồi xuống.

Nhìn bàn rượu ngon lành lúc trước đã bị huỷ, Trần Dương lắc đầu, phất tay lấy
ra ba cái ly rồi nói:

- Vừa rồi chúng ta hiểu lầm, rượu quý cũng mất rồi. Ta biết đồ tốt hai vị
chắc chắn không thiếu nhưng loại rượu như thế kia thì Hoa đạo hữu không tiện
dùng. Sẵn tiện nơi này ta có chút quà quê nhà trồng được, ta nghĩ Hoa đạo hữu
có thể dùng được, xin hai vị chớ chê cười a!

- Ha ha, Trần huynh thật đúng là nhân loại vui tính nhất ta từng được gặp,
thứ ngươi xuất ra chắc chắn là cực phẩm rồi, chê cười gì chứ.

Vương Giao mặc dù trong lòng bĩu môi cho rằng Trần Dương chắc chắn sẽ không
lấy được thứ gì tốt, thế nhưng bên ngoài mặt vẫn như nước chảy mây trôi vỗ
mông ngựa một câu.

Mà Hoa Vân thì ngược lại ánh mắt tò mò, quan sát hành động của Trần Dương.

Chỉ thấy Trần Dương lấy ra ba cái ly bằng đá và một cái chum nhỏ, tất cả đều
được làm bằng đá rất bình thường.

Trần Dương phẩy tay một cái, lập tức dùng Thuỷ Tích Thuật tạo ra một quả cầu
nước lơ lửng huyền phù rồi đổ vào chum đá.

Bàn tay hắn cầm lấy chum đá, nhẹ nhàng sử ra Khống Hoả Thuật làm cho nước sôi
ngùn ngụt rồi lật tay lấy ra một lá trà đặc biệt có hai màu trắng đen.

Lá trà này ngoài màu sắc có hai màu hơi đặc biệt thì không còn gì đặc biệt
khác, ngay cả mùi hương cũng không có phát tán ra ngoài.

Mà cả Hoa Vân và Vương Giao thấy những động tác của Trần Dương từ đầu đến cuối
thì đều rất bình tĩnh mong chờ, nhưng sau khi thấy hắn lật tay xuất ra lá trà,
lại dùng ánh mắt nhìn qua thì không nhịn được cả hai đều xẹt qua một vẻ khinh
thường nồng đậm.

Trong mắt bọn họ xem ra, lá trà này còn tệ hơn những loại trà phàm phẩm nhất
mà bọn họ từng uống. Tuy nhiên, vì nể mặt Trần Dương cho nên cả hai người đều
ngồi im tại chỗ.

Một chén trà mà thôi, dở thì dở, cũng không phải độc dược gì, lát nữa uống
xong tuỳ tiện khen một hai câu là được!

Đó là suy nghĩ chung của cả Hoa Vân và Vương Giao lúc này.

Trần Dương mặc dù bình tĩnh pha trà, nhưng sắc mặt lạnh nhạt của hai người Hoa
Vân và Vương Giao đều bị hắn nhìn thấy, trong lòng không khỏi cười nhạt.

Sau khi pha xong, Trần Dương cách không đem ba ly phân biệt để trước mặt ba
người rồi điểm một cái.

Nước bên trong chum trà như được một lực lượng vô hình bay ra nhẹ nhàng thành
một giọt nước trong suốt rồi rơi vào ba cái ly.

Lúc này, Trần Dương mới nhẹ nhàng cười nói:

- Mời hai vị đạo hữu!

Nói xong, Trần Dương cũng cầm ly lên uống một ngụm, nét mặt say sưa.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Trần Dương, Vương Giao không nhịn được trong lòng hừ
lạnh, tuy nhiên hắn là nhân vật bực nào, mặc dù có vạn lần khinh thường thì
mặt vẫn nở nụ cười nói:

- Vậy thì ta cũng muốn thưởng thức một chút rồi!

Nói xong, Vương Giao liền bưng ly trà trong suốt chẳng khác gì nước lọc kia
một ngụm uống hết.

Trà vừa vào cổ họng, đột nhiên não hải Vương Giao ‘oanh’ một tiếng, hai luồng
cảm xúc đột nhiên chen lấn tràn đến, tràn ngập tâm thần hắn.

Trước mắt Vương Giao lúc này đột nhiên xuất hiện cảnh hắn khi còn là một tiểu
giao long nhỏ yếu, vị kẻ thù truy đuổi đến trốn chui trốn nhủi, mình đầy vết
thương. Rồi cảnh vật nhoè đi, hắn lại thấy cảnh mình tu luyện đại thành, chạy
đến tận chỗ ở kẻ thù, một chưởng đập chết kẻ thù khi trước, thoả mãn vô cùng.
Liên tiếp sau đó, lúc vào tuyệt cảnh, lúc lại thăng hoa, lúc bị bao vây truy
sát, lúc lại được muôn vạn yêu thú ngưỡng mộ, rồi trước mắt Vương Giao đột
nhiên nhìn thấy một thân ảnh Giao Long khác, chỉ hét một cái cũng đủ chấn động
thương khung, chỉ liếc một cái cũng làm cho vố số tu sĩ nhân loại thần thức
tan vỡ chết tại chỗ, ánh mắt Giao Long này đột nhiên khẽ liếc tới nhìn Vương
Giao rồi há miệng muốn nói gì đó…

Ngay lúc này, ánh mắt Vương Giao từ say mê đột nhiên bừng tỉnh lại.

Lần đầu tiên từ khi tu vi đạt đến hoá hình, Vương Giao mới lộ ra ánh mắt rung
động như lúc này, thất thanh la lên:

- Luân Hồi Diệp?


Phán Thần Hệ Thống - Chương #211