- Tới Tay


Người đăng: Túy Vân Tử

Sau khi nhìn thấy nơi này, Trần Dương liền thẳng về phía nó mà đến, bỏ mặc mọi
thứ lâu các chung quanh trên đường.

Đối với Trần Dương mà nói, mục đích của hắn chủ yếu đến đây không ngoài Hồi
Hồn Mộc, vả lại, nếu trong động phủ của một tu sĩ có thứ gì quý nhất thì dược
viên chính là một trong số đó.

Cước bộ Trần Dương nhanh chóng đã đi đến trước cửa nơi này, chỉ thấy toàn bộ
dược viên lúc này bên ngoài có hào quang chớp động bao phủ, chung quanh còn có
hơn chục cái ngọc trụ hình rồng toả ra quang mang chớp động.

Trần Dương thấy cảnh này thì ánh mắt chớp động quan sát.

Theo như hắn thấy, pháp trận này hiển nhiên là do những ngọc trụ hình rồng kia
cung cấp linh lực duy trì, chỉ cần những ngọc trụ này còn tồn tại thì dĩ nhiên
trận pháp bao phủ dược viên sẽ liên miên không dứt, cho dù có cường nghạnh phá
vỡ thì cũng tuyệt đối không có hiệu quả gì đáng nói, ngược lại còn tổn hao sức
lực.

Trần Dương trầm ngâm, đột nhiên phất tay lấy ra Chiến Thương đâm về phía
trước.

Chỉ thấy lôi quang gào thét bay tới, lập tức như sấm sét từ chín tầng trời ầm
ầm giáng xuống, đánh vào màng quang mang pháp trận làm vang lên những tiếng ầm
ầm.

Nhất thời, ngay khi Chiến Thương va chạm với màn pháp trận lập tức quang mang
chớp loé, một màu xanh biếc loé lên rồi chớp động toả sáng chiếu rọi khắp nơi,
ngay cả gương mặt Trần Dương cũng ánh lên màu xanh biếc.

Mà ngay lúc này, đột nhiên những ngọc trụ có hình rồng bỗng nhiên nhúc nhích,
há mồm muốn phun ra gì đó.

Trần Dương thấy cảnh này thì lập tức trong lòng trầm xuống, chân khẽ điểm, đầu
vai nhoáng lên liền lui về phía sau mấy chục trượng mới giương mắt nhìn lại.

Mà giờ phút này, sau khi Trần Dương rời khỏi vị trí kia, cách xa Dược viên nọ
thì hơn mười ngọc trụ có khắc hình rồng mới chậm rãi yên lặng trở lại, đồng
thời toả ra ngũ sắc quang hà lần nữa khôi phục quang mang bao quanh dược viên.

Trần Dương khoát tay liền thu Chiến Thương trở về trong tay, ánh mắt càng thêm
âm trầm.

Khẽ do dự một chút, Trần Dương liền thở dài.

- Xem ra chỉ có thể dùng đến thứ kia…bất quá…thôi được, xử lý tại đây vậy!

Nói xong, hắn liền nhoáng lên một cái biến mất tại chỗ, tiến vào trong Phán
Thần Hệ Thống, bắt đầu tiến hành đám Ngạ Quỷ bắt được lúc trước.

Số Ngạ Quỷ này thời gian ở đó đã rất dài, lại bị nhốt lại, không được ra
ngoài, hầu như âm đức trên người đã tiêu hao bớt.

Thế nhưng Trần Dương sau khi thẩm án xong thì cũng cảm thấy rất khả quan.

Những Ngạ Quỷ này được Trần Dương xử lý cũng không phải chuyện tình gì khó
chịu, mà còn là sự may mắn đối với chúng.

Bởi vì sau khi xử lý xong mỗi một con Ngạ Quỷ, Trần Dương cũng sẽ tuỳ theo
trường hợp mà cho chúng đi đầu thai lại, hoặc là trích giảm âm đức tiến vào
luân hồi.

Những con Ngạ Quỷ này vốn cũng từng là người, bất quá vì không giữ được nhân
tính, cho nên sau khi chết đi mới bị thiên đạo trừng phạt thành ra bộ dáng
này. Mà cũng không biết vì sao lại bị vị chủ nhân cổ động phủ này bắt nhốt tại
nơi này.

Việc này mặc dù nhìn qua có vẻ kỳ lạ, nhưng trên sự thật, một số tu sĩ đi theo
con đường chuyên tâm tu đạo, dần dần cũng có khả năng nhìn thấy quỷ thần, càng
có khả năng bắt lấy một số loại quỷ ma cấp thấp để phục vụ cho bản thân.

Ví dụ như vị cổ tu sĩ chủ nhân nơi này, chắc chắn là dùng đám Ngạ Quỷ kia để
canh giữ lối vào động phủ chính thức.

Mà con đường này mặc dù nhìn qua có vẻ nhẹ nhàng, Trần Dương cũng chỉ có kinh
không hiểm, chính là nhờ hắn vốn tự biết bản thân, không quá tham lam cố chấp,
đồng thời lại có sự trợ giúp của thân phận Phán quan, cho nên mới xuyên suốt
đi qua như vậy.

Nếu là người khác, chỉ cần ở cửa ngõ đầu tiên, tiến đến hấp thu linh tuyền nọ
thì chắc chắn cũng sẽ thần trí phát cuồng, yêu hoá mà biến thành sinh vật mất
hết lương tri, chỉ biết giết chóc cho đến khi cạn kiệt sinh mệnh lực mới thôi.

Việc xử lý sao cho công bằng phân minh rất là khó khăn, cần chú tâm cẩn thận
suy xét.

Trần Dương một bên liên tục xét xử, một bên liên tục triệu hồi thêm Ngạ Quỷ
khác vào, hiệu suất làm việc cũng theo đó tăng cao không ngừng.

Bất quá, không biết qua bao lâu, Trần Dương khoát tay đem Quan Ấn đóng lên
công văn rồi thuận miệng nói:

- Tiếp theo!

- Đại nhân, Ngạ Quỷ đã không còn nữa!

Khí Linh ở một bên tiến lên nhắc nhở.

Trần Dương lúc này mới giật mình ngẩng đầu lên, cảm nhận một thoáng mới gật
đầu lấy tay xoa hai bên thái dương nói:

- Ừm, ta biết rồi!

Lúc này Trần Dương mới kiểm tra, phát hiện điểm công đức gần như đã tiếp cận
hơn phân nửa tích luỹ đến mức thăng lên Phán Quan Ngũ Tinh. Bất quá vẫn còn
thiếu một đoạn xa.

Mà mặc dù Trần Dương rất muốn thăng quan, nhưng hiện giờ mục đích của hắn
không phải là thăng quan, mà là muốn đổi một lá Phá Cấm Phù.

Lá Phá Cấm Phù lúc trước Trần Dương đổi là loại trung phẩm mà thôi, nhưng đã
có giá trên trời.

Còn hiện giờ, đã cảm nhận được khí tức của cấm chế dược viên, lại tự mình dùng
Pháp nhãn xem xét thậm chí dùng Chiến Thương để thử sức, Trần Dương tất nhiên
phát hiện được cấm chế ở Dược Viên này mạnh mẽ hơn những cái mà hắn gặp khi
trước nhiều lắm.

Chuyện này cũng không có gì lạ, đối với một tu sĩ, thì Dược Viên chính là căn
cơ, là nguồn gốc của bọn họ. Cho dù là biết bản thân sắp toạ hoá thì cũng
không thể tuỳ tiện để kẻ đến sau dễ dàng chiếm đoạt, tự nhiên sẽ dốc hết sức
bày trận thủ hộ.

Mà Trần Dương đối với chủ nhân nơi này cũng cực kỳ tò mò, chẳng những có một
động phủ vô cùng kỳ lạ mà những thứ bên trong cũng rất kỳ dị mạnh mẽ, ngay cả
một con Câu Xà cũng có thể bắt lấy rồi nhốt nó bên dưới đầm nước.

Rồi vô số dị thú ở trên đường nữa, mặc dù Trần Dương không xác định được thực
sự chủ nhân nơi này là ai, nhưng Trần Dương luôn có cảm giác, người bố trí
động phủ này chắc chắn cũng có chút vội vàng.

Giống như là khi cảm thấy thời gian không còn bao nhiêu mới bố trí ra nơi này
làm nơi toạ hoá. Cũng không kịp thiết trí quá nhiều tầng phòng hộ, nếu không,
với thực lực của hai tiểu tử Kết Đan Kỳ là không thể nào tiến vào đến nơi đây
được. Mà nếu như người đó đã có đủ sức bố trí ra một nơi như thế này, thì bảo
vật cũng phải càng thêm nhiều mới đúng.

Tất cả hợp lại thành một sự tình hết sức quỷ dị.

Trần Dương cẩn thận suy ngẫm, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào đoán ra, đành
đổi một cái Phá Cấm Phù thượng phẩm rồi rời khỏi Phán Thần Hệ Thống, xuất hiện
bên ngoài.

Có Phá Cấm Phù thượng phẩm trong tay, Trần Dương rất dễ dàng khai mở cấm chế
bên ngoài Dược viên, cất bước đi vào bên trong.

Lúc này dược viên đã hiển thị rõ là một khu vườn xanh ngắt trải dài hơn một
mẫu, được bao quanh bằng hàng rào gỗ có chút khô lại, in đậm dấu vết thời
gian.

Mà Trần Dương vừa nhìn kỹ toàn bộ khung cảnh bên trong này thì ánh mắt mừng
như điên.

Chính giữa dược viên có một gốc cây toàn thân toả ra hắc sắc quang mang, cành
lá đâm cao, từ thân cho đến cành, lá đều là màu đen, không giống với các loại
cây mà Trần Dương từng biết.

Thế nhưng, cây này khi nhìn một chút thì liền có cảm giác đầu váng mắt hoa,
hồn phách như lắc lư rung động.

Trần Dương cảm giác được chuyện này liền mừng rỡ.

- Xem ra đây đúng là Hồi Hồn Mộc!

Hồi Hồn Mộc khi chưa trưởng thành thì cực kỳ khó phân biệt với các loài cây
thông thường, nhưng khi trưởng thành thì chẳng những toàn thân toả ra hắc sắc
quang mang thâm trầm mà khi nhìn lâu một chút thì hồn phách sẽ có cảm giác
rung động.

Hồi Hồn Mộc cũng không phải đem xuống là có tác dụng Hồi Hồn mà cần phải đem
tế luyện qua một thủ pháp đặc biệt nữa, chế tạo thành dụng cụ đặc biệt thì mới
có tác dụng ôn dưỡng hồn phách, nếu như tuỳ tiện đem xuống mà trực tiếp sử
dụng thì càng làm cho hồn phách tổn thương càng thêm nặng, thậm chí bị tiêu
tán luôn cũng không chừng.

Trần Dương cũng không quan tâm đến những thứ khác, sau khi bước đến thu gốc
cây này vào Phán Thần Hệ Thống rồi cẩn thận bố trí trận pháp chung quanh phong
ấn nó lại ở một khu vực thì mới lui ra.

Lúc này, Trần Dương mới nhìn đến những linh dược chung quanh.

Mà Trần Dương nhìn thấy khu dược viên này có một số linh dược đã khô héo, hiển
nhiên chu kỳ sinh trưởng bởi vì quá lâu mà tự phân rã, trả lại chất dinh dưỡng
và dược lực bên trong về lòng đất.

Chỉ còn lại một số gốc linh dược toả ra đủ loại quang mang, dược hương thơm
ngát quanh quẩn.

Bỗng nhiên, Trần Dương nhíu mài. Vừa rồi hắn phát hiện có thứ gì đó, nhưng chỉ
thoáng qua một cái liền biến mất.

Trần Dương trong lòng giật mình, vội vàng giương mắt nhìn lại.

Chỉ thấy nơi góc vườn xa xa có thứ gì đó loé lên rồi chợt biến mất.

Trần Dương đầu vai loé lên liền xuất hiện tại góc vườn, bất quá không nhìn
thấy thứ gì, bèn đảo mắt, bắt đầu thu thập linh dược có trong dược viên này.

Hàn Tinh Thảo…

Bích Ngọc Hoa…

U Hương Hoa…

Trần Dương vừa đi thu hoạch, vừa đọc ra từng cái tên. Mỗi khi đọc lên, ánh mắt
hắn lại chớp động vui sướng, mỗi gốc linh dược ở đây đa số đều có dược tính ít
nhất vạn năm tuổi, cá biệt còn có cả vài gốc đạt đến hơn hai vạn năm tuổi.
Điều này khiến cho Trần Dương cảm giác hưng phấn vui vẻ, nhịn không được cười
to.

Bất quá, ngay lúc Trần Dương còn đang vui vẻ thu hoạch thì đột nhiên bầu trời
truyền đến rung động dữ dội, mặt đất rung rẩy truyền đến từng hồi chấn động
không thôi.

Mà ngay vị trí đại điện lúc trước, trên thiên không bỗng nhiên truyền đến
không gian chi lực mạnh mẽ, từng luồng lôi điện giáng xuống ầm ầm làm cho Trần
Dương đứng ở khoảng cách xa cũng không nhịn được run rẩy.

Đúng lúc này, một thân ảnh mỏng manh đột nhiên xuất hiện bên trên đại điện,
hai mắt nhắm nghiền như hưởng thụ lôi quang tẩy lễ.

Mà thân ảnh này, không ai khác chính là Viên Tử Nguyệt!


Phán Thần Hệ Thống - Chương #209