- Dược Viên Hiện


Người đăng: Túy Vân Tử

Trước mắt Trần Dương, Giao Long nhe nanh múa vuốt lao thẳng vào bức màn vô
hình, lao thẳng đến chỗ Trần Dương đang nằm.

Cũng không biết vì Viên Tử Nguyệt đã bước một chân ra khỏi con đường hay là vì
con giao long này hoàn toàn khác những con dị thú lúc trước, mà thân hình nó
lúc này mặc dù dường như chịu một sức ép mãnh liệt nhưng vẫn gầm rú lao thẳng
tới chỗ Trần Dương và Viên Tử Nguyệt đang nằm.

Ngay lúc này, đột nhiên từ thiên không một luồng lôi quang từ đâu kéo xuống,
chỉ nhỏ như một sợi tóc, màu sắc tím biếc.

Trần Dương kinh hãi thất thanh:

- Tử Tiêu Thần Lôi!

Đạo sấm chớp này có màu tím sẫm, uy áp bát phương, chỉ cảm ứng một cái cũng
làm cho người ta da đầu run lên, ngoài Tử Tiêu Thần Lôi ra thì còn có thể là
gì khác?

Bất quá, mục tiêu của đạo sấm chớp này chính là con Giao long đang hung hãn
lao tới, như muốn trừng phạt nó vì đã dám lao ra.

‘Xoẹt~~~Phanh!’

Chỉ thấy con Giao Long hai mắt trợn tròn, dáng vẻ vô cùng kinh hãi muốn quay
lại, thế nhưng ngay lập tức bị đạo sấm chớp nhỏ xíu nọ oanh kích, lập tức tan
thành bụi phấn.

Mà cả Viên Tử Nguyệt và Trần Dương đều ở gần vụ oanh kích này, bị dư chấn đánh
đến ngất xỉu tại chỗ.

Cũng không biết qua thời gian bao lâu, Trần Dương rốt cuộc từ trong mê man
thanh tỉnh lại, hai mắt chậm rãi mở ra.

Lỗ mũi truyền đến một làn u hương nhàn nhạt, Trần Dương hít hít mấy cái mới
sực nhớ đến Viên Tử Nguyệt.

Lúc này hắn mới mạnh mẽ nhìn lại, phát hiện bóng dáng mỹ nhân nào còn nữa, chỉ
còn lại mùi hương thoang thoảng trong lòng mà thôi.

Trần Dương trong lòng có chút thất lạc, đang muốn ngồi dậy bỗng phát hiện má
bên phải có vẻ mát mát, vội vàng phóng thần thức kiểm tra, ngay lập tức phát
hiện bên má có một dấu môi son nhàn nhạt.

Cũng không biết trong lòng nghĩ tới chuyện gì, Trần Dương nhếch miệng nở nụ
cười.

‘Thường nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân quả chẳng sai…ài…’

Trần Dương đứng dậy, ánh mắt nhìn tới ngọc kiều dẫn thẳng lên đại điện bằng
ngọc bên trên bầu trời, hai mắt ánh lên tinh quang.

Đi một lát, Trần Dương liền tới nơi chân cầu nhìn lên.

Cầu này khá nghiêng, càng đến gần nó thì Trần Dương mới chính thức cảm thụ độ
khổng lồ và dài của nó dường như kéo dài vô tận, đâm thẳng vào thiên không.

Nhìn làn mây trắng chậm rãi trôi, Trần Dương mỉm cười, nhấc chân bước lên.

Vừa bước chân lên cầu, Trần Dương trong lòng liền có một cảm giác kỳ lạ.

Đặc biệt là sau khi nhấc chân đi lên phía trên một chút, Trần Dương liền thấy
chung quanh truyền đến cảm giác hơi trầm trọng, mặc dù chỉ là rất nhỏ, thế
nhưng nếu về lâu về dài chắc chắn sẽ tạo thành một áp lực không nhỏ.

Ngọc kiều thật sự rất dài, Trần Dương hít sâu một hơi nhìn mây mù phía trước,
liền mỉm cười phiêu dật bước đi.

Thân ảnh của Trần Dương rất nhanh tiêu thất bên trong mây mờ.

Lại đi thêm một lát, trước mắt Trần Dương đột nhiên sáng ngời.

Đột nhiên ánh mắt Trần Dương kinh hãi, hắn phát hiện bản thân mình đang ngồi
trong quán nước mía, ánh mắt thất thần nhìn về phía trước, đúng lúc này, bên
tai hắn đột nhiên vang lên thanh âm:

- Thật đáng kinh ngạc, thật đáng kinh ngạc. Vị thiếu hiệp này, ta nhìn ngươi
mặt mài sáng sủa, ấn đường nhô cao, thần quang nội liễm, đúng thật là tuyệt
đỉnh kỳ tại nghìn năm có một. Ta nơi này có đủ loại tuyệt thế võ công trong
thiên hạ. Chỉ cần thiếu hiệp nguyện ý ta sẽ bán lại cho ngươi coi như kết cái
thiện duyên. Thiếu hiệp thấy sao?

Trần Dương vừa nghe tiếng nói, quay lại nhìn thì liền cười khổ, cũng không
phản cảm gì mà nhìn gã nói:

- Đại thúc, ta đang thất nghiệp sắp chết đói rồi. Còn nói cái gì tuyệt đỉnh
võ công a. Ngài đến chỗ toà nhà cao cao kia kìa, tuyệt đỉnh thiên tài giống ta
vầy ở nơi đó quơ tay một cái không bắt được một nghìn cũng có tám trăm nha!
Ngài bỏ qua cho ta có được không?

- Thiếu hiệp. Ta là thật lòng muốn kết cái thiện duyên. Như vầy đi, ngài hay
là xem hàng trước rồi mới thanh toán sau. Thế nào?

Người này mặc dù cả người lem luốc, đầu tóc bù xù, đôi mắt thì đục ngầu nhưng
động tác không chậm chạp chút nào.

Gần như vừa hỏi ‘Thế nào?’ xong thì gã đã móc từ trong ngực ra một xấp tập
sách dùng ghim bấm bấm lại trông hết sức thô kệch đặt xuống cái bàn nhựa trước
mặt Trần Dương.

Trần Dương nhìn xấp sách có chút thô kệch bẩn thỉu, lại nhìn dáng vẻ mong mỏi
chờ đợi của người kia, liền lắc lắc đầu khổ sáp nói:

- Đại thúc, ngài thông cảm, dù sách này là thật thì ta chắc chắn cũng không
đủ tiền để mua đâu. Kính xin ngài tìm người khác có duyên hơn đi.

- Thiếu hiệp, ngươi yên tâm, cứ xem trước đã. Nếu không mua cũng không sao,
xem miễn phí không thu tiền. hề hề…

Đại thúc nọ lại cười hề hề làm lộ hàm răng vàng khè nói ra.

Đến nước này thì Trần Dương cũng không tiện nói gì nữa. Hắn cũng muốn xem một
chút, vị đại thúc này sẽ mang cái gì đến ‘thuyết phục’ hắn đây!

Bất quá, đột nhiên, Trần Dương mơ hồ nhớ đến một chuyện, hắn đang bước trên
cầu ngọc mà, sao lại ở nơi này uống nước mía?

Mà trung niên trước mắt thoạt nhìn rất linh động, nhưng ánh mắt mờ mịt, nhìn
thế nào cũng không thần bí như người mà hắn từng gặp.

Vừa nghĩ đến đây, Trần Dương không nói hai lời quát:

- To gan, dám thi triển huyễn cảnh trước mặt ta! Phá!

Lời vừa nói, Pháp nhãn hắc bạch quang mang lập tức bắn ra. Theo luồng quang
mang, lập tức cảnh vật tiêu thất, trung niên nọ cũng đột nhiên ngẩng mặt lên,
cười gằn, đột nhiên hướng về phía Trần Dương đấm tới.

Trần Dương thấy vậy nét mặt cũng hiển hiện cười lạnh, không chần chừ một đấm
đánh ra.

Hai quyền phong giao nhau trong chớp mắt đã hơn chục quyền, Trần Dương trên
tay đã truyền tới cảm giác ê ẩm, bất quá ánh mắt càng thêm sáng ngời.

- Đến! Sảng khoái!

Trần Dương cười ha hả, từ lúc luyện bộ công pháp bí ẩn kia, Trần Dương còn
chưa có dịp thật sự đánh với đối thủ nào đã tay như vậy.

Giờ phút này, người trước mắt này cũng chỉ có nhục thân tương đương với Trần
Dương, lại cùng hắn quyền đối quyền, quả nhiên cực kỳ thích hợp để đánh một
trận đã nghiền.

Mà trung niên đối diện hình như cũng không có cảm giác đau đớn, cứ một lần lại
một lần nhào tới, không biết đau đớn là gì.

Mà Trần Dương cũng nhìn ra, thực ra người này chỉ là một cỗ khôi lỗi mà thôi,
bất quá điều kỳ dị là không biết tại sao cỗ khôi lỗi này lại có sức lực tương
đương với hắn, giao thủ kiểu này chỉ đơn thuần dựa vào độ cường hãn của thân
thể mà thôi.

Tiếng ầm ầm liên tục truyền tới, hai người chốc lát đã giao thủ trên trăm
quyền, ánh mắt của Trần Dương càng ngày càng sáng tỏ.

Mà người đối diện thì đột ngột ngưng quyền, ánh mắt vô hồn liếc qua Trần Dương
một cái đột nhiên biến mất, mà Trần Dương thì nhoáng một cái đã thấy mình đứng
giữa ngọc kiều, mây trắng lượn lờ chung quanh như cũ, không chút thay đổi.

Lại qua nửa ngày, Trần Dương cảm giác bước chân ngày càng nặng, bên dưới như
có một cỗ trọng lực mạnh mẽ kéo hắn xuống, mỗi bước chân tựa như mang theo
ngàn cân, khó lòng nhấc chân lên.

Cảm giác này ngày càng mạnh, đầu Trần Dương cũng toát ra mồ hôi bằng hạt đậu,
cố gắng hết sức lê bước.

Mỗi bước đi của Trần Dương lúc này đều làm xương cốt vang lên tiếng răng rắc,
vận sức toàn thân.

Nhưng cũng may, tình cảnh này kéo dài không lâu thì Trần Dương liền nhìn thấy
ngọc kiều đã đến hồi cuối, vội vàng cố gắng hết sức đi tới.

Bất quá, vừa tới chân cầu, cơ thể vừa thoát khỏi trọng lực thì trước mắt Trần
Dương đột nhiên xuất hiện một người.

Người này hai mắt hắc bạch phân minh, người mặc bạch y, tóc cột gọn sau lưng,
dáng vẻ tiêu sái thong dong, chính là Trần Dương.

Trần Dương nhìn thấy phía trước xuất hiện một Trần Dương giống mình như đúc
thì không nhịn được kinh ngạc, nhưng cũng hứng thú di chuyển bước chân nhìn
ngắm người này.

Mà ‘Trần Dương’ nọ cũng đồng dạng nhìn ngắm đánh giá Trần Dương, động tác
giống y như đúc, không có chút do dự nào.

Trần Dương nhìn thấy vậy thì đầu óc loạn chuyển, cũng xuất ra Ác Vận chém tới
một nhát.

Bên kia, ‘Trần Dương’ cũng không khách khí xuất ra một thanh ác vận giống y
như đúc chém lại.

Cảm nhận kiếm khí lăng lệ cùng kiếm quang nhào tới, Trần Dương liền đột nhiên
nhớ tới gì đó, thét lên:

- Ác Vận, ta quên mất! Xui xẻo rồi!

Quát lên một cái, Trần Dương liền đột ngột muốn lùi lại, thế nhưng kiếm quang
đã đến rồi.

Chỉ thấy hai kiếm quang giao nhau liền tạo ra kiếm lãng bắn ra tứ phía.

Bất quá Trần Dương sau khi xoay người định bụng né đi thì cảm nhận không có gì
hết, mà ‘Trần Dương’ đối diện thì lúc này té cứt té đái, bộ dáng đứng cũng
không vững, sắc mặt hết sức khó coi đột nhiên tiêu thất.

Trần Dương lúc này mới nghĩ tới gì đó, liền bật cười:

- Mô phỏng thế nào cũng không mô phỏng ra Ác Vận. Hiển nhiên chỉ có Ác Vận
của ta mới là hàng chính hãng, mọi thứ khác chỉ là đồ chơi mà thôi, không chịu
nổi một kích. Hắc hắc…

Nói xong, Trần Dương liền thu Ác Vận lại, bước về phía trước.

Trần Dương đi đến cửa đại điện liền thấy có dấu vết phá mở, còn có dấu vết
linh lực dao động, hiển nhiên là có người mạnh mẽ phá vỡ cấm chế mở ra nơi
này.

Mà dấu vết này còn rất mới, hiển nhiên người tiến vào nơi này đến giờ ngoài
Trần Dương thì chỉ có Viên Tử Nguyệt mà thôi.

Trần Dương nhìn nhìn vào bên trong, bước chân cũng không nhúc nhích, cuối cùng
lựa chọn buông tha nơi này, thở dài một tiếng đi vòng sang bên cạnh.

Đi được một lúc, Trần Dương đột nhiên nhìn thấy phía trước có một cây cầu nhỏ
bắc ngang một dòng suối trong suốt, phía bên kia là một khu vườn xanh biếc,
dạt dào sinh cơ.

Trần Dương ánh mắt vừa đảo qua, lập tức nghĩ tới gì đó, phát ra âm thanh vui
mừng:

- Dược viên!


Phán Thần Hệ Thống - Chương #208