- Pháp Trận


Người đăng: Túy Vân Tử

Ba ngày sau, thân ảnh hai người Trần Dương và Viên Tử Nguyệt đã đứng trước một
ngã ba đường.

Thỉnh lình cái ngã ba đường này lại đúng là nơi lúc trước hai người một trái
một phải đi vào, sau đó thì gặp mặt nhau bên trong.

Giờ phút này, Viên Tử Nguyệt nhìn bộ dáng của Trần Dương đang có chút đăm
chiêu nhìn hai con đường, nàng liền có chút tự đắc hỏi:

- Trần huynh, chẳng lẽ ngươi có phát hiện gì sao?

Viên Tử Nguyệt từ khi lần trước thi triển mị công không thành thì dường như bị
chọc giận không nhỏ, thỉnh thoảng lại tìm cơ hội chọc tức Trần Dương. Thế
nhưng Trần Dương vẫn giữ bộ dáng lạnh lùng làm cho nàng có chút khó có cơ hội.

Thế nhưng hiện tại nhìn thấy Trần Dương hai mắt khẽ híp lại như đăm chiêu nhìn
ngã ba đường này thì Viên Tử Nguyệt liền chắc chắn đến tám phần người này đang
phô trương thanh thế, giả vờ cao thâm để giữ thể diện mà thôi. Vì vậy nên Viên
Tử Nguyệt mới cố tình hỏi câu vừa rồi để đả kích hắn một phen.

Trần Dương tất nhiên cảm nhận được chút ý đồ nhỏ này của Viên Tử Nguyệt, sau
khi trầm ngâm một chút liền vân vê cằm, nói:

- Nơi này là một cái ngã ba đường, cả hai nơi đều dẫn đến khốn cảnh. Nói vậy
rất có thể còn con đường thứ tư đang bị ẩn giấu. Con đường này hơn phân nửa là
cần pháp quyết thích hợp hoặc là phương pháp đặc thù mở ra. Không biết ta đoán
như vậy là đúng hay sai?

Viên Tử Nguyệt gương mặt không thể tin nổi nhìn Trần Dương hỏi:

- Ngươi….ngươi làm thế nào nhận ra được?

Lúc trước, Viên Tử Nguyệt sau khi phục hồi lại một chút pháp lực thì liền cùng
Trần Dương đi ngược lại đường về.

Lúc ấy Viên Tử Nguyệt cũng chỉ nói là dẫn đến nơi nàng phát hiện ra điểm nghi
vấn, nhưng cũng không nói rõ là nơi nào. Chỉ khi đến ngã ba đường này thì đột
nhiên Trần Dương dừng lại tại đây rồi vẻ mặt đăm chiêu.

Viên Tử Nguyệt không ngờ Trần Dương có thể nhìn ra điểm này.

Viên Tử Nguyệt không khỏi tự hỏi, nàng có một thần thông đặc biệt nên mới phát
hiện, còn Trần Dương này không biết có bản lĩnh gì bí mật?

Nhưng tiếc thay, Trần Dương cũng không hứng thú giải thích với Viên Tử Nguyệt,
cho nên nàng chỉ có thể mím môi nén giận mà thôi.

Hai người lại bàn thảo chút nữa, cuối cùng Viên Tử Nguyệt mới bắt đầu đi chung
quanh ngả ba đường này bắt đầu lấy từ trong túi trữ vật ra vô số dụng cụ lớn
nhỏ.

Trần Dương nhìn thấy những thứ này liền ngạc nhiên:

- Thì ra tiên tử cũng là người tinh thông trận pháp. Chẳng lẽ muốn dùng trận
phá trận?

Viên Tử Nguyệt nghe vậy liền bình tĩnh vén mái tóc bên vai, nhẹ nhàng đáp:

- Cũng không phải tinh thông gì, chẳng qua lúc trước kia rãnh rỗi nghiên cứu
một chút trận pháp thượng cổ, lúc này tuỳ tiện lấy ra thử một lần xem sao mà
thôi. Trần huynh chớ chê cười!

Vừa nói xong, Viên Tử Nguyệt liền hướng về phía trước vẫy tay một cái, lập tức
tất cả trận kỳ trận bàn bay ra, hình thành một vòng tròn lớn nhanh chóng đáp
xuống.

Nhìn quanh, Viên Tử Nguyệt mới gật đầu hài lòng bước chân về phía trước, bắt
đầu tự tay bố trí pháp trận.

Lúc này, kiến thức trận pháp thiếu thốn của Trần Dương mới lộ ra sơ hở.

Nếu như có một trận pháp sẵn có, chỉ cần phát động Pháp nhãn thì tất nhiên
Trần Dương có thể nhìn thấu, hơn nữa còn phát hiện điểm mạnh điểm yếu, rất là
mạnh mẽ.

Thế nhưng nếu như bảo hắn tự tay đi bố trí một cái pháp trận thì ngoại trừ
những trận pháp thông thường, còn lại những thứ phức tạp thì có kề dao lên cổ
uy hiếp thì hắn cũng đành bất lực mà thôi.

Mà động tác của Viên Tử Nguyệt cũng rất nhanh nhẹn, không có chút nào do dự
hay chậm trễ, giống như việc bố trí trận pháp này đối với nàng rất thành thục
vậy.

Tuy nhiên, qua hơn nửa ngày đi tới đi lui, trên cái trán trắng xinh của Viên
Tử Nguyệt cũng đã lấm tấm mồ hôi. Nàng lấy tay quẹt quẹt vết mồ hôi trên trán
rồi vỗ tay hai nói:

- Nha~ xong rồi. Hiện giờ cần một ít Hạ phẩm linh thạch. Ta nơi này mặc dù
còn một ít, bất quá Trần huynh cũng nên xuất lực một chút nha!

Viên Tử Nguyệt vừa nói vừa cười cười nhìn Trần Dương.

Bất quá vẻ mặt Trần Dương có chút khác lạ, dường như cố nén cười rồi gật đầu
nói:

- Chuyện đó tất nhiên. Không biết trận pháp này cần bao nhiêu Hạ phẩm linh
thạch mới có thể kích hoạt?

Viên Tử Nguyệt nhìn ý cười của Trần Dương mà không hiểu ra sao, trong lòng có
chút nghi hoặc nhưng cũng đưa hai ngón tay lên.

Trần Dương thấy vậy thì gật đầu nói:

- Tốt, hai mươi viên Hạ phẩm linh thạch thì ta vẫn lấy ra được.

Nói xong liền vuốt một cái lấy ra hai mươi viên linh thạch để vào bên trong
pháp trận.

Viên Tử Nguyệt thấy vậy thì há hốc mồm:

- Hai mươi viên Hạ phẩm linh thạch? Trần huynh nghĩ đây là chơi nhà chòi sao?
Ta đưa hai ngón tay nghĩa là hai vạn Hạ phẩm linh thạch.

- Hai vạn?

Trần Dương nghe vậy thì đầu có ba đường hắc tuyến nổi lên, tuy nhiên cũng
không do dự vuốt nhẫn trữ vật lấy ra.

Viên Tử Nguyệt nhìn đống Hạ phẩm linh thạch trước mắt thì hài lòng gật đầu,
bất quá vẫn không nhịn được kiểm tra lại bản thân một phen, tại sao Trần Dương
lại có thái độ như vậy.

Tuy nhiên nhìn thật kỹ cũng không có gì, lúc này Viên Tử Nguyệt liền có chút
tức giận nói:

- Hừ, phụ giúp cũng không phụ giúp, đứng một bên cười khẩy là ý tứ gì..

Lời này nàng nói thì thầm rất nhỏ trong miệng, hầu như chỉ có mình nàng nghe
thấy.

Tuy nhiên Trần Dương đứng ở khoảng cách rất gần, thính lực của hắn cũng không
phải dạng vừa đâu, liền trả lời:

- Tiên tử chớ trách, ta cũng không có trình độ trận pháp cao như nàng, cho
nên liền vất vả cho nàng vậy!

Trần Dương biết vừa rồi hắn không nhịn được cười thì đúng là đã sai trước, cho
nên giọng nói lúc này cũng thành khẩn, không dấu vết dỗ ngọt Viên Tử Nguyệt
một chút.

Quả nhiên Viên Tử Nguyệt nghe được lời này liền hừ nhẹ nói:

- Hừ, tính như ngươi có ánh mắt!

Nói xong nàng liền đi đến bên đống Hạ phẩm linh thạch muốn tiến hành phân bổ
bài trí.

Đột nhiên ánh mắt Viên Tử Nguyệt có chút không đúng.

Hạ phẩm linh thạch bề ngoài rất lấp lánh, một đống lớn như vậy có thể đem các
sự vật chung quanh phản chiếu một chút.

Lúc này gương mặt xinh đẹp của Viên Tử Nguyệt cũng được phản chiếu bên trên,
thế nhưng lại có một vệt đen kéo dài ngang trán tựa như hình vầng trăng
khuyết.

Thì ra trong lúc bày trí pháp trận, Viên Tử Nguyệt vô tình quẹt trúng, để lại
dấu vết này.

Viên Tử Nguyệt trước nay cho dù gặp phải cường địch cũng luôn giữ khí chất
thật tốt, nhưng không ngờ hôm nay lật thuyền trong mương, tự mình hại mình.

Nhớ lại vẻ mặt nén cười của Trần Dương trước đó, Viên Tử Nguyệt trong lòng
bỗng dưng có một ngọn lửa xấu hổ xen lẫn với buồn bực khó hiểu dâng lên.

Lúc này, không hiểu sao đột nhiên Viên Tử Nguyệt lén lút đưa khoé mắt liếc
nhìn Trần Dương một cái, khi thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc bình tĩnh đứng đó quan
sát cảnh giới chung quanh thì trong lòng nàng mới nhẹ nhõm một chút, thở phào
vận công đem vết nhơ kia đẩy ra, khôi phục gương mặt thanh tú thoát tục như
trước.

Gương mặt mang theo tâm tình phức tạp, Viên Tử Nguyệt bắt đầu bố trí linh
thạch vào những bộ vị bên trong pháp trận.

Việc này chỉ tốn khoảng nửa canh giờ mà thôi, đối với nàng việc này cũng không
tốn quá nhiều sức. Thế nhưng đã có giáo huấn lần trước, lần này nàng sau khi
làm xong còn cố tình kiểm tra gương mặt mình lần nữa mới hướng Trần Dương nói:

- Trần huynh, cảm phiền ngươi lui ra một chút. Hiện tại ta sẽ thi pháp!

Trần Dương nghe vậy gật đầu, cũng lui ra một khoảng cách rồi mới dừng lại nhìn
tới.

Viên Tử Nguyệt sau khi thấy Trần Dương lui ra xa thì mới nhìn tới trận pháp.

Trận pháp này có hình tròn, trận kỳ trận bàn bên trong cũng không được sắp xếp
đối xứng mà nhìn qua có vẻ rất hỗn loạn, dường như là tuỳ ý đặt vào, thế nhưng
bên trong lại phảng phất như ẩn dấu huyền cơ, khó mà giải thích.

Viên Tử Nguyệt nhắm mắt lại điều chỉnh khí tức một chút, sau đó mở mắt ra,
trong miệng bắt đầu phát ra những tiếng chú ngữ trầm thấp khó hiểu.

Những tiếng chú ngữ này ban đầu chỉ thì thào, nhưng theo thời gian thì âm
thanh của nàng ngày càng lớn, đồng thời hai bàn tay cũng vũ động đánh ra liên
tục các loại pháp quyết quái lạ, mỗi một pháp quyết đánh ra đều chuẩn xác dung
nhập vào các trận kỳ trận bàn trên mặt đất.

Sau một khắc, đột nhiên các trận kỳ như nhận được luồng lực lượng từ pháp
quyết trong tay của Viên Tử Nguyệt kích thích, lập tức run rẩy mãnh liệt phát
ra hào quang chớp động không ngừng. Chỉ trong chớp mắt, từng trận kỳ phát ra
hào quang này lại có một đạo bạch ti bắn nhanh ra, đem trận kỳ liên kết tất cả
lại với nhau thành những liên kết bao phủ toàn bộ pháp trận.

Trần Dương đứng một bên quan sát, thấy cảnh này thì không nhịn được nhướng
mài, trong mắt chớp động quang mang.

Trận pháp này nhìn qua hỗn loạn, nhưng thực sự bên trong chứa đựng huyền cơ,
dĩ nhiên cũng không phải là tuỳ tiện bố trí thử một lần như trước đó Viên Tử
Nguyệt nói ra.

Cảm nhận khí tức của pháp trận truyền ra, Trần Dương không nhịn được mà mở mắt
quan sát thật kỹ. Đối với trình độ trận pháp của hắn mà nói, đây là một cơ hội
học tập khó có thể bỏ qua, cho nên nhìn không chớp mắt, như sợ bỏ qua bất cứ
chi tiết nào vậy.

Thậm chí, những pháp quyết và chú ngữ của Viên Tử Nguyệt thi triển, mặc dù
Trần Dương không hiểu gì nhưng cũng rất dụng tâm ghi nhớ.

Mà lúc này, đột nhiên pháp quyết trong tay Viên Tử Nguyệt biến đổi, khẽ quát
một tiếng lập tức bàn tay hướng về phía trước nhấn xuống một cái.

Trận pháp loé lên bạch quang rực rỡ, nhất thời làm cho ngay cả Trần Dương cũng
cảm thấy chói mắt.

Bạch quang chói mắt qua đi, Trần Dương liền kinh ngạc nhìn tới thì thấy pháp
trận nọ toàn bộ đã dung nhập vào bên trong mặt đất, phảng phất như tuy hai mà
một, cùng lúc sinh ra vậy.


Phán Thần Hệ Thống - Chương #206