Người đăng: Túy Vân Tử
Một con ngạ quỷ ở gần Trần Dương theo bản năng lao tới.
Bộ dáng của nó không khác gì trong truyền thuyết nhắc tới, bụng bự cổ nhỏ, ánh
mắt đỏ rực, sắc diện hung hăng.
Trần Dương ung dung động niệm thu thập toàn bộ.
Tất cả đều được Trần Dương bắt vào trong Phán Ngục chờ giải quyết.
Mà theo số lượng kéo đến càng nhiều, lũ lượt có thêm cả những Ngạ Quỷ hình thể
to lớn và hung hãn hơn hẳn những con trước.
Bất qua, Trần Dương đều một tên không bỏ, đồng loạt thu hết.
Trong lúc Trần Dương còn đang say sưa gặt hái thì Viên Tử Nguyệt lúc này toàn
thân mỏi mệt, một bên cánh tay còn có vết máu đã khô lại, sắc mặt buồn bực đi
lên con đường mòn.
Nàng rất nhanh cũng đã đi đến ngã ba, sau thoáng do dự liền đi về phía bên
trái.
Vừa đi được một lúc Viên Tử Nguyệt rốt cục cũng đến trước một thông đạo cao ba
bốn trượng, rộng khoảng hai trượng, bên trong tối đen như mực.
Viên Tử Nguyệt cũng không có chút do dự nào đi vào.
Sau khi đi vào, nàng liền lấy một cái bát quái kính để lên trên đỉnh đầu toả
ra một luồng khí mang theo hai màu trắng đen phủ nhẹ xuống, đem cơ thể nàng
bao bọc bên trong. Bất quá, ánh sáng này cũng ảm đạm hơn rất nhiều so với ban
đầu, hơn nữa nếu nhìn kỹ bên trên mặt kính bát quái kia còn có một ít vết rạn
nứt, bộ dáng tổn hại không nhỏ.
Viên Tử Nguyệt nhìn thấy vậy thì cũng có chút đau lòng, nhưng cước bộ không hề
dừng lại mà mạnh mẽ đi về phía trước.
Đi được một lát, Viên Tử Nguyệt cũng nhìn thấy một quầng sáng màu vàng truyền
tới.
Đưa chân nhẹ nhàng vượt qua quầng sáng, trước mắt Viên Tử Nguyệt lập tức hiện
lên một mảnh sinh cơ dạt dào.
Trước mắt nàng vậy mà hiện lên một cánh rừng tươi mát, bên trong có thật nhiều
hoa thơm, linh dược chen chúc với nhau, còn có cả bướm bay thỏ chạy, chẳng
khác đào viên tiên cảnh.
Viên Tử Nguyệt thấy cảnh này thì mỉm cười, bàn chân vừa bước tới định bước ra
khỏi vòng sáng do màn sáng kia tạo thành thì ánh mắt nàng liền bị một gốc linh
dược thu hút.
Viên Tử Nguyệt chỉ nhìn qua liền kêu lên:
- Tử Hàm Thảo?
Ánh mắt mừng rỡ, Viên Tử Nguyệt liền muốn tiến lên hái, vừa đưa tay xuống, đột
nhiên ánh mắt nàng có rút, nhảy sang một bên. Mà gốc Tử Hàm Thảo nọ vốn là một
gốc linh dược, lúc này lại như có linh tính ‘nhảy’ lên khỏi mặt đất.
Tất nhiên, nó không thể nào nhảy được, mà giờ phút này, trước mắt Viên Tử
Nguyệt là một con rắn toàn thân trong suốt, bên trên hai con mắt nó có một cái
mào như mào gà, mà cái mào này vừa rồi chính là thứ huyễn hoá ra Tử Hàm Thảo,
hiện giờ đã co rút lại.
Viên Tử Nguyệt vừa đảo qua liền kinh hãi.
- Hư Không Xà?
Hư Không Xà là một loại mãng xà cực kỳ bí ẩn, nghe nói mỗi con đều có thần
thông không gian, bên trong bụng nó ẩn chứa một loại không gian. Nghe nói toàn
thân con mãng xà này đều là kịch độc, chỉ có mật của nó là chứa không gian chi
lực, nếu có thể nuốt vào có thể tham ngộ một ít thần thông không gian mạnh mẽ.
Viên Tử Nguyệt tất nhiên biết điều này, nhưng nàng cũng không có ý định lấy
mật của con rắn này mà là muốn tránh càng xa càng tốt.
Nàng mặc dù trên người có vài loại thần thông, thế nhưng trải qua một trận
chiến với Câu Xà lúc nãy cũng làm cho nàng vô cùng mệt mỏi, một thân linh lực
đã tổn hao rất nhiều.
Bất quá, nàng còn chưa kịp chạy trốn thì con mãng xà đã há miệng công kích
tới.
Viên Tử Nguyệt sắc mặt tái xanh giận dữ, bắt đầu vừa chiến đấu vừa thối lui
vào màn sáng, định bụng quay lại thông đạo.
Tuy vậy, vừa tiến vào màn sáng thì lập tức Hư Không Xà như gặp phải khắc tinh,
cũng không đuổi theo nữa.
…
Trong lúc đó, Trần Dương đã rất nhẹ nhàng thu phục toàn bộ đám Ngạ Quỷ lại rồi
cất bước đi về phía trước.
Trải qua những thứ trên đường, Trần Dương cho rằng hơn phân nửa Câu Xà kia
chính là linh thú canh giữ động phủ, còn nơi mà Trần Dương tiến vào có thể là
nơi để cổ tu sĩ này nuôi dưỡng các loại linh thú hoặc quỷ hồn dùng để công
kích. Đám Ngạ Quỷ này mặc dù thực lực từng con yếu, nhưng với số lượng này tin
rằng cũng đủ để tung hoành rồi.
Mà nếu như mọi chuyện đúng theo suy đoán của Trần Dương thì thứ mà hắn cần tìm
chính là…’Dược Viên!’
Dược Viên chính là nơi tu sĩ dùng để trồng trọt và chăm sóc các loại linh dược
linh thảo. Hơn phân nửa nơi này chính là nơi có Hồi Hồn Mộc mà hắn đang tìm
kiếm.
Đi được thêm một đoạn, Trần Dương liền nhìn thấy một màn ánh sáng nữa, đang
che kín một miệng thông đạo.
Đã có kinh nghiệm lúc trước, Trần Dương liền nhanh chóng đi tới, bước qua.
Trước mắt sáng lên, Trần Dương liền nhìn thấy một mãng rừng cây xanh tươi mơn
mởn.
Đang lúc ngắm nhìn, đột nhiên Trần Dương nhíu mài, cất bước đi về một phía một
thung lũng.
Bên dưới thung lũng lúc này là một tràng âm thanh chiến đấu, vô số cây cối bị
đánh ngã, mà thỉnh thoảng lại có mấy quầng sáng hiện lên, hiển nhiên là đấu
pháp đang lúc cao trào.
Bất quá, đột nhiên Trần Dương hai mắt ngạc nhiên, bởi vì hắn nhận ra một thứ
ánh sáng mang theo hai màu đen trắng vừa chớp động kia cực kỳ giống với pháp
bảo mà Viên Tử Nguyệt sử dụng.
Nghĩ nghĩ một chút, Trần Dương liền lặng lẽ đến gần.
Theo khoảng cách đến gần, Trần Dương liền nhìn thấy một bầy phi trùng màu vàng
hình thể bằng một bàn tay người lớn, giống như con ong.
Số lượng bầy ong này chừng nghìn con, lúc này đang hừng hực khí thế tấn công
một bóng người bên trong một quang đoàn chớp động bạch quang bảo vệ quanh
người.
Bất quá, quang đoàn này lúc sáng lúc tối, thân ảnh người bên trong là Viên Tử
Nguyệt thì lúc này sắc mặt xám ngoét, lung lay muốn ngã, bộ dáng như đang dần
kiệt sức.
Lúc này toàn bộ bầy ong rất phối hợp mà chia ra đủ hướng bao vây toàn bộ lối
đi của nàng, khiến cho Viên Tử Nguyệt rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Trần Dương một bên đứng xem, mấy lần thấy Viên Tử Nguyệt gần như rơi vào tuyệt
cảnh nhưng vẫn đau khổ chống đỡ thì ánh mắt hiện lên một tia không nỡ.
Bất quá, trong lúc Trần Dương còn do dự thì Viên Tử Nguyệt thân ảnh dường như
cũng đang cố gắng nhích lại về phía Trần Dương.
Trần Dương vốn đang muốn xuất thủ, thấy cảnh này liền tức giận hừ lạnh, định
bụng bỏ đi.
Bất quá vừa định xoay người rời đi, bên tai Trần Dương liền nghe tiếng truyền
âm:
- Trần huynh, khoan đi đã, xin đạo hữu ra tay tương trợ. Ta đã phát hiện được
vào nội phủ cho nên mới bị lũ ong này vây công. Chỉ cần huynh giúp đỡ thì ta
sẽ cùng với đạo hữu tiến vào bên trong, tuyệt không nuốt lời.
- Nội phủ?
Trần Dương nghe xong thì hừ lạnh, truyền âm lại:
- Nội phủ cái gì? Tiên tử cũng bớt diễn lại một chút, nhìn kỹ xem ta là ai.
Nói xong, Trần Dương liền hiển lộ ra dung mạo lúc trước bị Viên Tử Nguyệt ám
toán.
Viên Tử Nguyệt vừa nhìn tới hình dạng của Trần Dương lập tức hai mắt trợn
tròn, pháp quyết trong tay cũng có chút thất thố.
- Là ngươi!
Đúng lúc này, đàn ong hình như cảm giác được Viên Tử Nguyệt đang phân tâm,
ngay lập tức tụ lại thành một trường đao màu vàng kim ầm ầm chém xuống.
Dưới tình huống này, những tưởng Viên Tử Nguyệt sẽ ngọc nát hương tan, thế
nhưng nàng há miệng phun ra một thanh kiếm quét ngang liền ‘Choang’ một tiếng
va chạm với đao quang.
Lập tức có mấy chục con ong nhao nhao bị chấn rớt xuống đất không biết sống
chết.
Mà sắc mặt của Viên Tử Nguyệt cũng không khá hơn là mấy, cực kỳ tái nhợt.
Trần Dương thấy vậy thở dài, lật tay lấy ra Ác Vận chém tới.
Kiếm quang như hồng, vừa lao tới lập tức hoá thành vô số kiếm ảnh nhao nhao
chém xuống.
Bất quá, vỏ ngoài của những con ong này cũng cực kỳ cứng cáp, kiếm quang chẳng
những không giết được toàn bộ mà chỉ làm cho những con ong này rớt xuống đất
rồi nhao nhao bay lên.
Viên Tử Nguyệt thấy vậy thì sắc mặt khó coi.
Nàng cũng nhìn ra, vừa rồi Trần Dương chỉ là hời hợt chém ra một kiếm, cũng
không có thật tâm trợ giúp.
Thế nhưng, nếu là trước kia thì Viên Tử Nguyệt có thể tức giận, nhưng hiện giờ
đã biết chân thân của Trần Dương, nàng hoàn toàn thông hiểu những gì hắn làm.
Thậm chí, thấy Trần Dương ra tay như vậy mà không nhân cơ hội này ném đá xuống
giếng thì nàng đã thấy cảm kích lắm rồi.
Nếu là nàng, đối xử với địch nhân từng có ý đồ rút hồn, thi triển thuật pháp
hồn chú mình thì nàng tự nhận cũng không đối đãi như vậy mà sẽ tìm mọi cách để
trả thù mới đúng.
Trần Dương sau khi chém ra một kiếm thì lập tức thu lại Ác Vận, im lặng chắp
tay sau lưng lẳng lặng mà nhìn, bộ dáng như không muốn xuất thêm chút lực nào
nữa, dửng dưng yên lặng đứng xem.
Viên Tử Nguyệt thấy vậy thì biết Trần Dương muốn đứng đó nhìn xem nàng chết.
Đang lúc phân vân có nên đem đồ vật bảo mệnh ra hay không thì đột nhiên Viên
Tử Nguyệt nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ.
Những con ong này từ đầu đến cuối đều phối hợp với nhau, dùng kim châm trên
thân châm đến, hơn nữa thỉnh thoảng sẽ kết hợp với nhau vô cùng kín kẽ muốn
công phá vòng bảo hộ của nàng.
Thế nhưng hiện giờ, mỗi khi có một con ong chuẩn bị công kích tới lập tức bị
hai ba con ong khác dùng kim chích tới, giống như bị sức mạnh vô hình nào đó
làm cho chúng bị chệch hướng, không phân biệt nổi địch ta mà quay ra tấn công
lẫn nhau vậy.
Chỉ trong chốc lát, hơn một nửa bầy ong đã loạn thành một đoàn, hoàn toàn
không để ý tới Viên Tử Nguyệt ngơ ngác đứng đó mà quay sang công kích lẫn nhau
rồi vù vù vời đi xa.
Nhìn đàn ong rời đi xa, lại nhìn vô số xác ong nằm trước mặt, Viên Tử Nguyệt
liền trợn mắt há hốc mồm!
Đám ong này mới đó còn làm cho nàng luống cuống tay chân, nhưng chỉ cần một
kiếm quang hời hợt liền làm cho chúng quay sang công kích lẫn nhau, lớp chết
lớp bị thương, điều này khiến cho Viên Tử Nguyệt cảm thấy không thể tin nổi.