Khoanh Vùng


Người đăng: Túy Vân Tử

Trần Dương thấy ông lão nhanh nhẹn như vậy thì cười đáp:

- Cháu muốn hỏi thăm về Nhân sâm trăm năm. Không biết giá cả bao nhiêu?

Ông lão chăm chú nghe Trần Dương nói. Ai ngờ vừa nghe hắn nói xong liền giật
mình, lại đánh giá Trần Dương từ trên xuống dưới lần nữa. Cuối cùng, ông lão
nhìn hắn hỏi:

- Cậu hỏi để làm gì? Cứu người hay là buôn bán?

- Cháu hỏi không phải để làm mục đích xấu. Ông cứ yên tâm ạ!

Trần Dương cười cười.

Ông lão nghe vậy thì đảo mắt một cái cũng trả lời:

- Năm trăm vạn! Tiền mặt!

Trần Dương nghe cái giá này thì liền chóng mặt.

Bản thân hắn nghĩ củ sâm một trăm năm dù có giá một trăm vạn thì cũng xem như
có giá cao lắm rồi, không ngờ lão nhân này lại hét giá năm trăm vạn làm cho
hắn có chút bất ngờ. Mặc dù Trần Dương biết cái giá này là chưa quá chính xác,
thậm chí có thể do hắn lạ mặt non tuổi nên bị ông lão nâng thêm một ít giá.
Nhưng có lẽ cũng không vượt quá khỏi con số kia quá nhiều.

Nhìn thấy vẻ mặt của Trần Dương, ông lão như đoán ra được gì đó liền nói:

- Cái giá này dù cậu có đi khắp các dãy cửa hàng ở đây cũng không chênh lệch
quá nhiều. Mà cửa hàng của ta, cũng chỉ có mỗi một gốc để làm trấn điếm chi
bảo mà thôi. Loại dược vật quý hiếm này, bình thường có đào cũng đào không ra,
mỗi một gốc đều có giá trị cực cao. Chung quanh dãy phố này cậu muốn mua hàng
thật giá thật thì cũng không có được mấy gốc đâu. Cậu trai trẻ, hôm nay ta
thấy cậu có chút cơ duyên hợp ý nên mới nói giá. Bình thường người đến hỏi mua
thì ta còn muốn xem tâm tình nữa đây.

Trần Dương nghe vậy thì trong lòng cười lạnh. Mấy cách nói như gặp người có
duyên mới bán hoặc nhìn ngươi hợp nhãn mới làm sinh ý với ngươi này thuần tuý
chỉ là gạt người. Đám người này người nào người nấy đều sống lâu năm thành
tinh cả.

‘Muốn dụ con nít bóc cứt gà sao? Kiếp sau đi!’

Trần Dương âm thầm khinh bỉ một câu. Đồng thời quét mắt tới thử dò xét.

Lão nhân này vậy là lại là một thiện nhân cấp một.

Trần Dương thấy kết quả này thì nhíu mài, nhưng trong lòng cũng hiểu ra.

Bình thường, những người hành nghề thầy thuốc, vốn đặc thù là trị bệnh cho
nhân gian. Nếu là lương y có lương tâm, nhất định dốc lòng chạy chữa cho người
bệnh, khẳng địch tích luỹ rất nhiều công đức trên người.

Thế nhưng ông lão này sống lâu như vậy, lại chỉ là một cái thiện nhân cấp một,
điều đó làm cho Trần Dương suy đoán mặc dù ông có tích luỹ được chút công đức
qua quá trình hành nghề thuốc, nhưng phỏng chừng đã bị lòng ham tiền tài làm
cho công đức sụt giảm nghiêm trọng rồi.

Nếu đã như vậy, giá gốc nhân sâm kia phỏng chừng cũng chưa được chính xác cho
lắm. Vậy nên Trần Dương có chút rầu rĩ thở dài, liền quyết định:

- Gia gia, cháu muốn suy nghĩ thêm. Nếu có gì cháu sẽ liên lạc ông sau nhé,
tạm biệt!

Nói xong, Trần Dương liền quyết đoán quay người đi ra.

Ông lão thấy Trần Dương vậy mà quyết đoán như thế, nhất thời ngẩn ra. Nhìn
bóng lưng Trần Dương rời đi, lão đảo tròn cặp mắt không cam lòng nói với theo:

- Nếu không tìm được hàng ưng ý thì đến chỗ này, chúng ta chậm rãi bàn.

Trần Dương cũng không quay đầu lại đi thẳng.

Ông lão nhìn theo, lẩm bẩm:

- Đi một mình như vậy xem chừng không phải thiếu gia nhà nào. Vậy thì xem như
ta cũng không phá quy củ.

Nói xong, lão liền lấy điện thoại nhắn một cái tin nhắn bí mật cho mấy đầu số
khác.

Xong xuôi đâu đó, lão liền vuốt chòm râu cười cười, ánh mắt hiện lên một tia
gian xảo.

Lúc này nếu như có Trần Dương ở đây, liếc mắt nhìn qua nhất định phát hiện
điểm công đức của lão già này lại hạ thêm một khoảng nữa.

Lại nói, Trần Dương tiếp theo cũng không phải nhàn rỗi dạo chơi, mà ôm theo
tâm tình thăm dò giá cả nên đã chịu khó đi khắp một lượt các cửa hàng trung y
nơi này.

Cũng không biết vì sao, qua trọn vẹn một buổi sáng, Trần Dương rốt cuộc đi qua
hơn mười cái cửa hàng thì toàn bộ đều báo giá cao hơn cái giá của lão giả kia.
Mà cũng chỉ có ba cửa hàng lớn nhất trong đó mới có loại nhân sâm trăm năm.
Còn lại đều lắc đầu dùng ánh mắt thăm dò nhìn Trần Dương.

Trần Dương cũng có chút băn khoăn, liệu có phải do hắn không nói rõ mục đích
là muốn bán cho nên bọn họ hiểu lầm hắn muốn mua nên ép giá? Từ đó làm cho mục
đích thăm dò của Trần Dương không đạt hiệu quả cao.

Quả thật đúng là như vậy!

Trần Dương thực ra đã đánh giá thấp mức độ quý hiếm của Nhân Sâm trăm năm.Mỗi
một gốc đều được xưng là bảo vật khó cầu.

Nhất là, hầu hết những cây nhân sâm trăm năm được gọi là trấn điếm chi bảo kia
trải qua thời gian cất giữ, dược tính cũng đã có một phần phai nhạt đi làm cho
giá trị rất là khác nhau.

Trong cái rủi có cái may, Trần Dương cũng không để lộ ra mình mang theo loại
dược liệu quý hiếm như vậy, cho nên cũng tránh đi được nhiều phiền phức.

Ngay cả ông lão lúc trước cũng chỉ muốn thả mồi câu chờ hắn cắn câu thôi chứ
cũng không có làm chuyện gì quá đáng. Dĩ nhiên, nếu thật sự làm gì quá đáng
thì chưa biết ai là người sẽ gặp xui xẻo đây.

Trần Dương tuỳ tiện chọn một quán cơm ăn trưa.

Lúc này, hắn cũng không quá lo lắng về chuyện dược liệu mà trong đầu đang suy
tính về vụ án của Trương Tiểu Anh.

Qua lời khai của nàng, có thể thấy nàng là bị người ta ép chết. Mà kẻ kia có
thể dưỡng dục ra một đầu quỷ nhập thể như Trương Tiểu Anh, chắc chắn bản lĩnh
không nhỏ. Địa bàn hoạt động của hắn lại rộng như vậy, ngay cả Trương Tiểu Anh
cũng luôn bị triệu hồi tới những điểm khác nhau…

- Khoan đã!

Trần Dương đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó.

Tia linh quang này loé lên một cái rồi biến mất trong đầu Trần Dương, tựa như
có một chi tiết gì đó mà hắn chưa suy nghĩ tới vậy.

- Phải! Chính là như vậy!

Trần Dương vỗ tay một cái, mừng rỡ nói.

Mấy người ngồi ăn cơm bên cạnh thấy một thanh niên ngồi lẩm bẩm một mình,
thỉnh thoảng lại cười tự vỗ tay thì bất tri bất giác tránh xa ra một chút.

Trần Dương suy nghĩ xong liền tập trung ăn cơm thật nhanh rồi chạy đi mua một
cái bản đồ thành phố Nam Kinh và một cây bút.

Nam Kinh luôn là một trong những thành phố quan trọng của Trung Quốc, đã từng
là kinh đô của sáu triều đại phong kiến Trung Hoa và là thủ đô của Trung Hoa
Dân Quốc, đây còn là trung tâm giáo dục, nghiên cứu, giao thông vận tải và du
lịch trong suốt lịch sử Trung Hoa thời cận đại. Thời Tam Quốc, Khổng Minh Gia
Cát Lượng đã viết về Nam Kinh như sau: "Chung Sơn long bàn, thạch đầu hổ cứ,
chân nại đế vương chi trạch dã" (Hán văn: 钟山龙蟠,石头虎踞,真乃帝王之宅也) nghĩa là "Núi
Chung thế rồng cuộn, đá hình hổ phục, thật là chốn đế vương vậy"

Qua đó có thể thấy nơi đây có bề dày lịch sử và độ phồn hoa như thế nào. Cho
nên chính quyền sở tại cũng rất chú ý đến việc tập trung phát triển nghành du
lịch.

Mấy năm gần đây bất cứ ai bước ra đường đều có thể tuỳ tiện mua một tấm bản đồ
du lịch Nam Kinh với giá rẻ như cho.

Nhờ vậy mà Trần Dương đỡ phải chạy tới chạy lui.

Giờ phút này hắn cầm tấm bản đồ cùng với một cây bút, lặng lẽ ngồi trong quán
nước mía của Dì hai khi trước mà chau mài suy nghĩ.

Dựa theo lời khai của Trương Tiểu Anh trong những địa điểm mà nàng bị triệu
hồi, Trần Dương liền dùng bút đánh dấu lại.

Dựa theo phân chia hành chính, Nam Kinh được chia thành mười một khu vực khác
nhau. Trong đó nội ô bao gồm sáu quận nội thị Huyền Vũ, Tần Hoài, Kiến Nghiệp,
Cổ Lâu, Vũ Hoa Đài, Thê Hà.

Mà nếu theo đánh dấu những điểm mà Trương Tiểu Anh cung cấp, Trần Dương chợt
phát hiện đúng như dự đoán của hắn ban đầu:

- Dựa theo cái vòng tròn này, những điểm mà người này xuất hiện đều không
vượt quá phạm vi quận Cổ Lâu…. Trường Đại học Nam Kinh cũng nằm trong khu vực
này…

Trần Dương nhíu mài, hắn cảm thấy việc này chắc chắn không chỉ như vẻ bề
ngoài. Hoặc cũng có thể Trần Dương đa nghi.

Nếu dựa theo những gì bên ngoài mà phán đoán thì có thể có hai cái khả năng.

Khả năng thứ nhất, chính là người kia chuyên tu quỷ đạo, có hẳn cả một đạo
quân quỷ hồn chuyên thu thập âm khí để về phục vụ cho mục đích nào đó của hắn,
có thể tu luyện hoặc là làm chuyện gì khác. Nếu là khả năng này, vậy thì mặc
dù có chút phức tạp nhưng Trần Dương vẫn có thể dùng chiêu ôm cây đợi thỏ,
thông qua các loại dấu vết và Trương Tiểu Anh để lại rồi từ từ lần ra người
kia.

Một khi gặp người nọ với khả năng này, Trần Dương nhất định phải đại chiến một
trận.

Khả năng thứ hai, đó chính là người kia có khả năng chỉ là một con tốt thí,
một con cờ trong tay kẻ khác để từ đó thu thập âm khí trong một địa bàn nhất
định. Mà cụ thể địa bàn của người này là ở quận Cổ Lâu.

Khả năng này mặc dù nghe rợn cả người nhưng không phải không có.

Nghĩ đến khả năng thứ hai này, Trần Dương liền mơ hồ cảm thấy mình đang chạm
đến một chuyện nào đó kinh thiên động địa vậy.

Thử nghĩ mà xem, một tập đoàn chuyên đào tạo quỷ hồn phân tán khắp mọi nơi,
hàng ngày thu hút âm khí, lan toả ác tâm đi khắp nơi làm cho thần trí con
người ta bất ổn. Hiện giờ Trần Dương mới chỉ phát hiện ra một con quỷ hồn cấp
thấp ở đây, vậy nếu như còn ở những nơi khác? Hoặc thậm chí là toàn bộ đất
nước? Hay lớn hơn nữa là cả cái thế giới này thì sao?

- Liệu như vậy, ta phải làm sao?

Trần Dương trong đầu hiện lên câu hỏi này. Nhưng ngay lập tức, ánh mắt hắn
liền thanh tỉnh, một tia hàn quang loé ra, hung hăn nói:

- Dù có là thế lực nào đi nữa thì cũng phải chịu sự trừng trị. Thân là Phán
quan, nắm giữ trong tay Phán Thần Hệ Thống giúp ta, Trần Dương ta tại đây phát
thệ, đời này tuyệt đối không bao giờ thoả hiệp với những hành vi sai trái, vì
lợi ích của bản thân mà coi thường sinh mệnh kẻ khác!


Phán Thần Hệ Thống - Chương #20