Người đăng: Túy Vân Tử
- Thứ này từ đâu ngươi có?
Viên Tử Nguyệt theo bản năng mở miệng hỏi.
Bất quá Trần Dương nghe xong chỉ mỉm cười không nói gì, hờ hững thu lại Lôi
Viêm Châu. Thứ này là hắn đổi bên trong Thương Khố Phán Thần Hệ Thống, dĩ
nhiên nàng có hỏi rát cổ họng hắn cũng sẽ không nói ra.
Viên Tử Nguyệt thấy vậy cười khổ:
- Trần huynh, chúng ta đi thôi!
- Được, vậy làm phiền tiên tử dẫn đường.
Viên Tử Nguyệt thu hồi ánh mắt, đi đến một bên nhảy xuống mặt nước, mà Trần
Dương cũng theo đó đi xuống theo.
Càng xuống sâu, áp lực nước cũng càng lớn, nhưng đối với hai người hình như
chẳng hề hấn gì.
Quanh thân toả ra thứ ánh sáng mờ mờ bao phủ toàn thân, Viên Tử Nguyệt tiến
tới bên một đống loạn thạch sâu dưới đáy biển tối đen, truyền âm với Trần
Dương nói:
- Chính là nơi này.
- Có dấu vết cấm chế, bất quá cực kỳ mờ nhạt. Xem ra tiên tử đối với trận
pháp cấm chế cũng có nghiên cứu không ít!
Trần Dương mở miệng nói.
Viên Tử Nguyệt nghe lời này thì không hiểu ý tứ của Trần Dương cho nên chỉ nhẹ
giọng đáp:
- Chỉ là biết một chút da lông mà thôi, bất quá Trần huynh vừa nhìn đã thấy
dấu vết của trận pháp, nhãn lực quả nhiên sáng như sao. Trận này ta đã xem kỹ,
dường như là một loại trận pháp thời thượng cổ, tên của trận pháp này ta không
dám chắc, nhưng có thể bao hàm cả huyễn trận lẫn phòng ngự và công kích. Muốn
tiến vào, còn cần hai người chúng ta đồng thời phá bỏ đi hai trận nhãn chính
lẫn phụ thì mới có một khe hở tiến vào.
- Thì ra tiên tử đối với trận pháp này hiểu biết sâu như vậy. Theo ta thấy
nơi này đúng là có hai cái trận nhãn một chính một phụ bổ sung cho nhau. Thế
nhưng cũng không phải dễ dàng mở ra như vậy đâu, nhất là hiện giờ nhìn thì có
vẻ im lìm nhưng một khi kích phát không đúng chỗ, tin rằng những công kích bên
trong sẽ liên miên không dứt. Không biết đối với chuyện này tiên tử có kế sách
gì hay không?
Viên Tử Nguyệt nghe Trần Dương nói vậy thì nhíu mài, trong lòng thầm trách
ngươi có phải đàn ông hay không, chuyện gì cũng bắt ta ra kế sách. Thế nhưng
nàng vẫn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chuyện này ta cũng đã nghiên cứu, tuy nhiên cảm thấy thích hợp nhất vẫn là
chúng ta đồng loạt cùng một lúc tiến vào trận nhãn rồi cùng kích phát để nhân
cơ hội đó mà theo khe hở đó mà tiến vào. Ở nơi này ta có một tấm…
- Không cần, đa tạ tiên tử chiếu cố. Ta có thể tự lo cho bản thân. Bất quá
nếu như lát nữa có biến cố gì thì tại hạ cũng không hỗ trợ được gì nhiều đâu.
Mong tiên tử chớ trách!
Trần Dương thấy Viên Tử Nguyệt đưa tới một lá phù lục có vẻ bất phàm thì trong
lòng rùng mình, ngoài mặt thì lạnh lùng xua tay nói.
Viên Tử Nguyệt thấy Trần Dương chủ động từ chối lá phù thì sắc mặt như thường
thu hồi phù lục lại, nhưng trong lòng thì có chút thất vọng.
- Trần huynh nói đùa, chúng ta chỉ hợp tác tiến vào, còn đồ vật bên trong dĩ
nhiên tuỳ vào cơ duyên mỗi người. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng là
được.
Viên Tử Nguyệt che miệng mỉm cười nói.
Trần Dương gật nhẹ đầu:
- Chuyện đó để sau hẵng tính, hiện giờ không biết tiên tử chọn chủ vị hay phó
vị?
Viên Tử Nguyệt đảo mắt liền nghiêm túc nói:
- Trần huynh, tiểu nữ có chút bảo vật có thể chống cự với công kích cấm chế
trong giây lát, hay là để cho ta trấn giữ trận nhãn chính có được hay không?
Trần Dương thấy vậy thì trong lòng có chút kỳ quái nhưng cũng gật đầu.
Theo những gì mà Trần Dương biết thì những trận pháp cấm chế thượng cổ có cấu
trúc khác với những trận pháp mà Tu Tiên Giới hiện nay còn truyền lưu.
Ở thời thượng cổ, tuỳ theo uy lực và mục đích của trận pháp mà không chỉ có
một cái trận nhãn như hiện nay, mà còn có trận nhãn chính, trận nhãn phụ.
Mà trận nhãn chính chỉ có một cái, còn trận nhãn phụ có thể có vô số, tuỳ theo
ý muốn của người thiết trí mà sử dụng. Bất quá, người xông vào trận nếu không
có nhãn lực, tất nhiên sẽ tập trung công kích những trận nhãn phụ mà thôi,
hoàn toàn không tổn hao gì đến trận nhãn chính, làm cho trận pháp đã khó giải
lại càng thêm khó.
Bất quá theo Trần Dương thấy, trận pháp bao quanh đống loạn thạch trước mắt
này mặc dù đã qua không biết bao nhiêu năm tháng, chắc chắn chịu qua không ít
tác động và thậm chí là kích phá từ ngoại lực bên ngoài không chừng, thế nhưng
vẫn còn lại một cái trận nhãn chính và một cái trận nhãn phụ, hiển nhiên là uy
lực không nhỏ.
Lại nói, trận nhãn chính và trận nhãn phụ có đãi ngộ bảo vệ khác nhau, cho nên
nếu tiến vào trận nhãn chính chắc chắn sẽ càng thêm nguy hiểm hơn một chút. Mà
Viên Tử Nguyệt lại giành trước tiến đến, hiển nhiên là còn có ẩn tình gì bên
trong.
Bất quá Trần Dương cũng không có dự định truy cứu thật kỹ. Thứ hắn quan tâm
vẫn là tiến vào bên trong để đi tìm khối Hồi Hồn Mộc mới là chủ đạo. Còn về
phần Viên Tử Nguyệt này….nàng càng tiến vào những chỗ nguy hiểm thì hắn càng
không rãnh đi cản trở.
Trần Dương hắn cũng không phải thánh nhân, người khác đẩy mình vào chỗ chết
còn có thể lấy ân trả oán gì gì đó, tất cả đều là rắm thối.
Mà cũng không đợi cho Viên Tử Nguyệt phân phó thêm cái gì, Trần Dương liền nhẹ
nhàng đi tới nơi có trận nhãn phụ đứng đó.
Viên Tử Nguyệt đứng phía trên một tảng đá, nhìn thấy Trần Dương đi tới chuẩn
xác vị trí trận nhãn phụ thì hơi liếc mắt nhìn qua, nhưng khi thấy Trần Dương
nhìn lại thì không hiểu sao nàng cũng nở nụ cười cứng nhắc.
Trần Dương nhìn thấy nụ cười này thì trong lòng cười khổ.
Con người có ba hồn bảy phách. Nhìn bộ dạng của Viên Tử Nguyệt lúc này chắc là
một hồn và ba phách, cho nên mới có dáng vẻ hơi cứng nhắc như thế này. Theo
Trần Dương suy đoán, ngoài Lý Tiểu Nguyệt là một hồn của nàng thì có thể đâu
đó cũng còn một hồn và bốn phách nữa. Bất quá bọn họ cũng rải rác mọi nơi,
Viên Tử Nguyệt hồn này chắc cũng chưa phải là chủ hồn, chỉ muốn tranh thủ cơ
hội để nâng cao thực lực trở thành chủ hồn mà thôi.
‘Không biết người này là vị đại năng nào chuyển thế chỉ một cái phó hồn đã như
vậy rồi, nếu như để ba hồn bảy phách dung hợp thì chắc chắn thực lực không chỉ
nâng lên vài lần. Hơn nữa, lúc trước nàng đối với ta thi triển tiên thuật
‘Định Thân Thuật’. Thuật này nghe nói chỉ có tiên nhân trên tiên giới mới có
thể thi triển…chẳng lẽ nàng là vị đại năng nào ở tiên giới luân hồi đến Nhân
giới này? Nếu như vậy thì rốt cuộc nơi này có thứ gì mà đủ loại kỳ nhân cao
thủ xuất hiện như vậy?’
Trần Dương âm thầm thắc mắc, cảm thấy bản thân đang động chạm đến một bí mật
gì đó rất lớn nhưng không thể nào sờ đến được, đành bất đắc dĩ thở dài.
Lúc này, Trần Dương nhìn qua thì thấy Viên Tử Nguyệt rốt cục đã bắt đầu hành
động.
Chỉ thấy nàng lấy ra một thanh tiểu kiếm, tay khẽ vuốt liền ngay lập tức hoá
thành một cự kiếm màu tím đâm thẳng xuống dưới hòn đá chỗ nàng đang đứng, còn
thân hình nàng thì nhoáng một cái lăng không mà đứng bên trên.
Chỉ thấy Cự kiếm mang theo quang mang tử sắc ầm ầm đâm xuống như muốn đem đáy
biển nơi này khoét ra một lỗ hổng lớn, thì đột nhiên như chạm phải vật gì đó,
ngay lập tức bị chặn lại rồi lấy mũi kiếm làm trung tâm, vô số đao phong gào
thét xuất hiện biến ảo mà ra, hoá thành vô số đao nhận hướng về chung quanh
như một bức tường không có chỗ hở.
Tin tưởng, nếu như ai không có đề phòng, chắc chắn bị vô số đao nhận này tươi
sống lăng trì tan xác tại chỗ.
Trần Dương đứng ở xa xa, cảm nhận khí tức bên trong đao phong cũng cảm thấy sợ
hãi. Bản thân hắn cho rằng nếu như mình giao phong chính diện với thứ kia chắc
chắn cũng không có quả ngọt để ăn.
Mà đợi qua nửa canh giờ, rốt cuộc đao quang cũng chậm rãi mờ nhạt dần.
Viên Tử Nguyệt thấy cảnh này lập tức hai tay mở ra, miệng lẩm nhẩm đọc pháp
quyết gì đó.
Giữa hai tay nàng đột nhiên xuất hiện một quả cầu ánh sáng tràn ngập phù văn.
Mà theo mười đầu ngón tay nàng rung động không ngừng thì phù văn phía trên quả
cầu ánh sáng này cũng theo đó càng ngày càng toả sáng.
Đúng lúc này, đột nhiên Trần Dương nghe âm thanh của Viên Tử Nguyệt:
- Trần huynh, đến lúc rồi!
Trần Dương nghe lời này liền nhẹ gật đầu, riêng phần mình cũng lấy ra một tấm
phù chỉ nhỏ bằng nửa bàn tay, thế nhưng bên trên lá phù này có một đồ án hình
bát giác. Hình bát giác này hết sức sinh động, giống như dùng một loại ngọc
dịch vẽ ra, ký hiệu chạy tới chạy lui toả ra khí tức rung động. Phù này vừa
xuất ra, nước biển chung quanh như bị đẩy đi, không thể chạm tới mảy may.
Viên Tử Nguyệt nhìn lá phù này, thần sắc có chút cổ quái nhìn Trần Dương:
- Phá Cấm Phù? Thứ này ngươi cũng có? Ngươi rốt cục là vị đại năng nào chuyển
thế?
Trần Dương tất nhiên không trả lời câu hỏi vô vị này, sắc mặt bình tĩnh chờ
hành động của Viên Tử Nguyệt.
Viên Tử Nguyệt thấy vậy thì lần nữa đánh giá lại Trần Dương, đồng thời chút ý
niệm thu thập hắn cũng tiêu tan. Chưa nói tới thân phận kỳ quái của hắn, chỉ
riêng Lôi Viêm Châu nọ cũng làm cho nàng kiêng kị không thôi.
Mặc dù không tin ở Nhân giới này có thể xuất hiện loại Lôi Viêm Châu chân
chính, nhưng Viên Tử Nguyệt cũng hết sức kiêng kị. Bởi vì Lôi Viêm Châu chân
chính uy lực, đem giới này đánh ra một lỗ hổng làm cho thiên địa linh khí bị
hút ra tinh không cũng không phải chuyện gì lạ. Khi đó thì đúng là tai nạn cho
cả nơi này.
Tuy nhiên, mục đích của nàng khi tiến vào đây cũng không phải hoàn toàn vì thu
thập hồn của Trần Dương mà là một vật khác. Cho nên Trần Dương cũng chỉ xem
như món khai vị ăn kèm mà thôi. Đáng tiếc hiện giờ, ở trong suy nghĩ của Viên
Tử Nguyệt xem ra thì món khai vị này có chút khó nhai!