- Giao Dịch


Người đăng: Túy Vân Tử

Người vừa xuất hiện là một cô gái.

Sự xuất hiện của người này cũng không có gì lạ lùng, chỉ đơn giản là bước ra
khỏi một căn phòng bên cạnh mà thôi.

Cô gái này khuôn mặt nhợt nhạt như bị ốm lâu ngày, dáng vẻ gầy yếu mỏng manh.

Trần Dương sau khi đảo qua thì thấy cô gái này chỉ là một phàm nhân, trên
người không có chút pháp lực nào.

Cô gái hơi vuốt lại mái tóc rồi tiến đến trước mặt Trần Dương nói:

- Nghiên Hi ra mắt tiền bối. Nơi này không tiện nói chuyện, xin mời tiền bối
qua bên này dùng một tách trà thơm do tiểu nữ tự điều chế, không biết ý ngài
thế nào?

- Tốt. Vậy thì làm phiền cô nương!

Trần Dương theo bản năng nói.

Nghiên Hi nghe xong thì nhẹ nhàng dẫn Trần Dương đến phía sau.

Nơi này có một khoảng sân rộng, có hoa thơm cỏ lạ, cùng với mấy giàn dây leo
trĩu quả mọng nước.

Nghiên Hi tới trước một cái bàn gỗ mời Trần Dương ngồi xuống rồi mới đến đối
diện cẩn thận lấy ra trà cụ rồi pha.

Bộ dáng của nàng thong dong thoát tục, nhẹ nhàng lả lướt làm cho Trần Dương
bỗng nhớ đến một người hắn gặp khi xưa cũng có khí chất như thế này.

Lát sau, Nghiên Hi nhẹ nhàng đưa đến trước mặt Trần Dương một ly trà được làm
bằng ngọc thạch, bốc hơi nghi ngút nói:

- Mời tiền bối!

- Hắc hắc, đa tạ Nghiên Hi cô nương.

Trần Dương mỉm cười, nhẹ nhàng cầm ly trà uống một hớp nhỏ, sau đó yên lặng
cảm nhận.

- Trà ngon. Không ngờ chỗ này lại gặp người cùng sở thích. Trà này uống xong
có thể giúp tẩm bổ thần hồn, không ngờ Trường mỗ hôm nay được thưởng thức loại
bảo vật này. Không biết Nghiên Hi cô nương có việc gì cần tại hạ ra sức hay
sao?

Trần Dương lại uống thêm một ngụm nhỏ trà rồi mới nói.

Nghiên Hi nghe vậy thì khuôn mặt nhợt nhạt lộ ra nụ cười nói:

- Tiền bối tuệ nhãn như đuốc, vừa rồi nghe tiền bối nhận xét về trận pháp cấm
chế nơi này, không biết điểm đáng tiếc mà tiền bối nói tới là gì?

- Ha ha, Nghiên Hi cô nương, trà này mặc dù quý, nhưng dùng nó để đổi thông
tin tu bổ khuyết thiếu của Thiên Không Đại Trận, cô nương thật là biết đùa.

Trần Dương không nhanh không chậm nói.

Nghiên Hi nghe vậy thì tròng mắt vốn lãnh đạm liền loé ra tinh quang:

- Quả nhiên tiền bối là cao nhân. Xin chớ trách vừa rồi Nghiên Hi có điểm
đường đột. Mong tiền bối bỏ qua. Bất quá, nếu như người đến nơi này thì chắc
cũng có điểm chúng ta có thể bàn bạc lại.

- Hắc hắc, khẩu khí thật lớn. Nghe đồn Vạn Sự Các tin tức linh thông, không
gì không biết, chỉ có tin tức không mua nổi, chứ không có tin tức không bán
ra. Quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt!

Trần Dương mỉm cười khen.

- Tiền bối quá khen. Để người chê cười, trước đây cũng từng có các tiền bối
khác nhìn ra thiếu sót, nhưng đều nói khó có thể tu bổ. Bất quá, nếu như tiền
bối đã nhìn ra vậy thì tiểu nữ cũng mang theo chút hi vọng tiền bối chỉ điểm.
Nếu như tiền bối giúp, vậy thì tiểu nữ có thể đại diện Vạn Sự Các tặng người
một tin tức miễn phí.

- Tin tức miễn phí?

Trần Dương ánh mắt sáng ngời, có chút động tâm.

Thực ra trình độ trận pháp của Trần Dương không cao, thế nhưng dùng Pháp nhãn
để nhìn thì việc phát hiện chút thiếu sót không tính là gì.

Nghiên Hi gật đầu, xác định.

Trần Dương đảo mắt một cái, lại uống trà một lúc mới gật đầu nói:

- Được, nếu Nghiên Hi cô nương đã nói như vậy thì xem như giao dịch này ta
nhận.

Trần Dương nói xong liền phất tay lấy ra một ngọc giản cầm trên tay chăm chú
tập trung thần thức vào.

Lát sau, Trần Dương cách không đưa vật này huyền phù trước mặt Nghiên Hi nói:

- Đây là những kiến giải của ta, cô nương có thể xem qua.

Nghiên Hi cười khổ nói:

- Tiền bối, tiểu nữ là phàm nhân, làm sao có thể xem vật này!

Trần Dương nghe vậy thì ồ một tiếng ngạc nhiên, sau đó gật đầu tỏ vẻ áy náy.
Thế nhưng trong lòng hắn thì thở dài. Vừa rồi thực ra Trần Dương cố ý muốn thử
một chút.

Nghiên Hi này gây cho Trần Dương một cảm giác rất kỳ lạ, cho nên Trần Dương
không tin một người như vậy lại là phàm nhân, nên mới có một màn vừa rồi.

Bất quá phản ứng của Nghiên Hi mặc dù cực kỳ bình thường, thế nhưng trong một
sát na, Trần Dương nhận thấy có nàng này có chút sững người, hiển nhiên cũng
không phải thong dong như bề ngoài.

Bất quá, Nghiên Hi vừa nói xong thì đột nhiên bên cạnh có mộtngười mặc đồ đen
từ trong hư không xuất hiện, đi ra trước mặt Nghiên Hi rồi cầm lấy ngọc giản
nọ lên xem.

Chỉ trong chớp mắt, người này liền dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Trần Dương rồi mới
nhìn Nghiên Hi gật đầu nhẹ một cái nói:

- Thật!

Nói xong, người này liền để lại ngọc giản rồi hư không tiêu thất tại chỗ.

Trần Dương từ đầu đến cuối vẫn ung dung bình tĩnh, ngay cả khi người mặc hắc
bào khi xuất hiện thì hắn cũng không tỏ ra bất cứ phản ứng gì, phảng phất như
nhập định, chỉ chăm chú nhẹ nhõm uống trà mà thôi.

Nghiên Hi sau khi nghe người kia nói xong thì mỉm cười, cung kính thi lễ với
Trần Dương một cái nói:

- Tiền bối, lần này xin đa tạ người. Trình độ trận pháp của tiền bối quả
nhiên cao thâm.

- Hắc, chuyện đó không cần nhọc lòng cô nương quan tâm. Bất quá thoả thuận
giữa chúng ta lúc trước không biết Nghiên Hi cô nương có nhớ hay không?

- Tất nhiên vãn bối nhớ rõ. Không biết tiền bối muốn biết loại tin tức gì?

- Hồi Hồn Mộc!

Nghiên Hi nghe xong thì dáng vẻ hiểu ra nhìn Trần Dương, sau đó rất nhanh
chóng đưa ra một cái bản đồ đen thui ra rồi nói:

- Thì ra tiền bối có nhã hứng với Hoàng cấp treo thưởng, tin tưởng với thực
lực của người có thể dễ dàng tới tay vật này. Theo tin tức mà chúng ta có thì
ở nơi này có thể xuất hiện thứ này. Mời tiền bối nhận lấy.

Trần Dương nhìn cũng không nhìn, liền tiện tay thu bản đồ đen thui này lại rồi
nói:

- Nếu vậy ta ở nơi này cảm ơn cát ngôn của Nghiên Hi cô nương! Hiện giờ nếu
không còn chuyện gì nữa thì ta xin cáo từ trước!

- Xin cung tiễn tiền bối!

Nghiên Hi đứng dậy thi lễ.

Chờ cho thân ảnh Trần Dương đi mất, bên cạnh Nghiên Hi bỗng có hai thân ảnh
hiện ra, một người là phụ nữ chừng hơn ba mươi tuổi, còn một người là người
mặc hắc bào lúc trước.

- Tiểu thư, người này…

Người phụ nữ nọ cất tiếng hỏi.

Nghiên Hi nhíu mài nói:

- Người này hẳn là ẩn tàng tu vi, hơn nữa dáng vẻ của hắn cũng qua cải trang
rồi. Bất quá thuật này hết sức cao mình, ta cũng không nhìn ra.

- Tiểu thư, ta cũng có cảm giác như vậy. Nhất là ánh mắt hắn khi quét qua có
cảm giác như phát hiện sự tồn tại của chúng ta vậy. Dưới điều kiện có trận
pháp này hỗ trợ mà người này vẫn có thể phát hiện chúng ta thì thực lực thật
đáng sợ.

- Cũng không hẳn như vậy. Người này sở dĩ bình tĩnh thong dong như vậy chắc
là cảm nhận chúng ta không có địch ý mà thôi. Nếu như thiếu sót của trận pháp
cũng có thể nhìn ra thì việc phát hiện hai người cũng là chuyện bình thường
nhẹ nhõm. Bất quá, tin tức của hắn…

- Tiểu thư, nghe nói người này cách đây một thời gian….

Người phụ nữ kia bắt đầu nói ra những thông tin về Trường Dân kể từ lúc hắn
mới xuất hiện cho đến hiện giờ.

Nghiên Hi càng nghe càng nhíu mài, những tin tức này nhìn về ngoài có vẻ cực
kỳ bình thường. Thế nhưng chỉ bình thường đối với người bình thường mà thôi,
còn người như nàng sớm đã giao tiếp qua đủ hạng người, tất nhiên có thể nhìn
ra vài điểm khác lạ.

Tuy nhiên, Nghiên Hi cũng không có ý định truy cứu đến cùng mà là lật tay lấy
ra một cái bản đồ màu đen tương tự cái vừa đưa cho Trần Dương, nhìn thật lâu
rồi thì thào gì đó một mình.

Người phụ nữ đứng kế bên thấy vậy thì cũng biết tiểu thư mình nếu như có hành
động này chính là đang tập trung suy luận cho nên không quấy rầy mà đứng bên
cạnh yên lặng.

Một lúc sau, Nghiên Hi thở dài, có chút mỏi mệt phất tay nói:

- A Di, tạm thời ngừng mọi điều tra và không theo dõi người này. Hành động
của hắn rất quỷ dị, đối với loại người này thì có thể kết giao thì kết giao,
không nên đắc tội hắn.

- Được, ta sẽ chú ý chuyện này. Bất quá, loại đan dược lần trước…

- Ta đã thử rồi, không hiệu quả lắm. Hình như đan phương có điểm sai lầm, mà
độ tinh thuần của linh dược cũng không đủ. A Di cho người kiểm tra lại nhé!

- Tốt, ta sẽ đi lo liệu ngay.

Người phụ nữ gật đầu đáp ứng rồi nhanh chóng rời đi.

Chỉ còn người mặc hắc bào trước sau không nói gì đứng sau lưng Nghiên Hi.

Lúc này, Nghiên Hi lại liếc mắt qua cái bản đồ kia rồi lấy ngọc giản mà Trần
Dương để lại, đặt một ngón tay lên cảm nhận.

Trần Dương nếu có ở đây, nhìn động tác này chắc chắn sẽ kinh hãi, bởi vì chỉ
có những tu sĩ có thần thức cực mạnh mới có thể làm chuyện này.

Bất quá, ngay khi Nghiên Hi đặt một ngón tay lên xem nội dung bên trong thì
ánh mắt nàng liền ngưng tụ.

Chừng một lát sau, Nghiên Hi đột nhiên vuốt mái tóc mềm mượt rồi nhoẻn miệng
cười, ánh mắt nhìn vào ngọc giản mang theo một chút ngạc nhiên xen lẫn thú vị.

Lại nói, Trần Dương sau khi rời khỏi Vạn Sự Các thì chậm rãi đi về chỗ ở.

Bất quá, sau khi Trần Dương vừa ra liền có hai đạo thần thức cực kỳ mạnh mẽ
như có như không bám theo.

Trần Dương trong lòng trầm xuống, sắc mặt vẫn như thường mà đi về chỗ ở, sau
đó ngồi lên giường lấy ra bản đồ màu đen xem xét thật lâu. Trong đầu Trần
Dương suy nghĩ chuyển động mạnh mẽ, âm thầm suy tính kế hoạch phía trước.

Bởi vì theo như bản đồ này thì chỗ mà Trần Dương cần đến là nằm sâu bên trong
Yêu Uyên.

Mặc dù là vậy, Trần Dương cũng không có khả năng buông bỏ cơ hội lần này. Một
viên Cực phẩm linh thạch hệ Mộc, Trần Dương có thể đề luyện Mộc Kiếm, khi đó
thì có thể thi triển thêm một số thần thông bên trong Trừu Hồn Lục Kiếm.


Phán Thần Hệ Thống - Chương #197