- Vạn Sự Các


Người đăng: Túy Vân Tử

- Cái gì? Giá cao như vậy? Một như thế này lúc trước giá cũng không đến mức
này à?

Một tu sĩ có chút nóng nảy hét lên.

Nhưng ngay sau đó một người khác ngồi gần liền cười khẩy nói:

- Hừ, không có tiền thì đừng bắt chước người khác đến mua sắm!

Người kia nghe xong liền tức tối nhìn sang, nhưng sau khi cảm nhận uy áp trên
người nọ liền nuốt lại những lời định nói vào trong, ngồi xuống tại chỗ.

Mà bên dưới, đột nhiên có một âm thanh báo giá vang lên:

- Bốn vạn Hạ phẩm linh thạch! Các vị, người này có đại cừu với ta. Mong mọi
người nể mặt.

Người ra giá chính là Trần Dương. Mà lúc này, ngoài mặt hắn tỏ ra vô cùng căm
phẫn, thế nhưng thực ra cũng giả đò diễn xuất một phen mà thôi. Trần Dương
thừa hiểu, với giá trị của khối Thanh Mặc Thạch này và nhân khí hôm nay, chắc
chắn con số sẽ không thể dừng lại ở cái giá này, hơn nữa Trần Dương còn cố ý
nhấn mạnh chữ ‘nể mặt’.

Cố ý nói như vậy, không có ý gì khác ngoài ý muốn bảo người khác đừng nên nể
mặt hắn làm gì!

Mà quả nhiên, chiêu này của Trần Dương quả thật hiệu nghiệm.

Lời vừa nói ra lập tức có vô số âm thanh hò hét:

- Trường Dân, chuyện của ngươi chúng ta đều biết. Bất quá đây là việc chung,
không thể nhường nhịn, ta ra giá bốn vạn năm nghìn Hạ phẩm linh thạch!

- Hắc hắc, khối Thanh Mặc Thạch này đối với ta có diệu dụng! Năm vạn!

Vô số người không thèm ‘nể mặt’ Trần Dương, lao nhao ra giá.

Mà Trần Dương cũng thể hiện vẻ mặt bi phẫn, buồn bực ngồi tại chỗ, mặc cho
người khác ra giá. Dáng vẻ vừa rồi của hắn giống như cái giá bốn vạn vừa rồi
đã là cực hạn của hắn đưa ra vậy.

Có một khúc nhạc đệm của Trần Dương, không khí trong phòng đấu giá thoáng cái
rạo rực sôi trào.

Cuối cùng, khối Thanh Mặc Thạch bị đẩy lên tới Sáu vạn Hạ phẩm linh thạch, gấp
ba lần giá trị thực.

Có được cái giá cao ngất này, trung niên chủ trì đấu giá cũng cảm thấy vui vẻ
mỉm cười, lại bắt đầu lấy ra một món pháp bảo hình quạt tiếp tục đấu giá.

Đấu giá hội lại tiếp tục, cũng xuất ra liên tục mấy món đồ có giá trị cao, tuy
nhiên Trần Dương lại không phát hiện có thứ gì phù hợp, vả lại thân phận của
hắn hiện giờ cũng không tiện đấu giá bèn chờ cho Đấu giá hội kết thúc thì liền
rời khỏi.

Trần Dương trở về nơi ở.

Lại qua thêm một tháng, Trần Dương đã có chút thất vọng.

Hắn quyết định lại qua thêm mấy ngày nếu không có tin tức gì về tài liệu Thuỷ
thuộc tính cực phẩm thì sẽ rời khỏi nơi này.

Trần Dương tin rằng, ở đất liền mặc dù nói không có nhiều sản vật kỳ lạ nhưng
có nhiều thành thị hơn, dễ dàng tìm kiếm hơn.

Cất bước chân chậm rãi đi đến nơi treo thưởng, bên tai Trần Dương đột ngột
nghe những tiếng bàn tán xì xào, vô số người điên cuồng đi tới đi lui, nét mặt
ngưng trọng.

Trần Dương trong lòng kinh nghi, vội vàng đi tới bên bảng treo thưởng nhìn
lên, liền thấy một dòng chữ toả ra ánh kim quang chói mắt.

- Hoàng Cấp!

Trần Dương ánh mắt sáng lên, thì thào, vội vàng ngưng thần nhìn kỹ.

‘Treo thưởng một khối Cực phẩm linh thạch thuộc tính Mộc. Nội dung: Một khối
Hồi Hồn Mộc!’

Trần Dương đọc xong nội dung Hoàng cấp nhiệm vụ thì thở dài.

‘Quả nhiên hoàng cấp nhiệm vụ cũng không dễ dàng như vậy…’

Hồi Hồn Mộc là một trong mấy loại thần mộc có khả năng ôn dưỡng hồn phách, tu
bổ thần hồn. Loại thần mộc này nghe nói địa phương sinh trưởng cực kỳ bí ẩn,
hơn nữa chỉ những cây có từ một vạn năm tuổi trở lên thì mới được xem là
trưởng thanh, khi đó gỗ của nó mới có tác dụng. Còn nếu như chưa trưởng thành
thì cũng không có cách gì nhận biết được. Loại thần mộc này trước khi trưởng
thành thì rất dễ dàng nhầm lẫn với các loại cây bình thường khác, cực kỳ khó
tìm ra.

Nếu so sánh giữa Hồi Hồn Mộc và Cực phẩm linh thạch thì giá trị thứ nào quý
giá hơn còn chưa biết được.

Trong lúc còn đang kinh nghi, bỗng dưng một thân ảnh mặc hồng y xuất hiện lơ
lửng phía trên chỗ bảng treo thưởng.

Người này toàn bộ cả người đều rất bình thường, không có uy áp cũng không có
cái gì kỳ dị, nhưng chính cỗ khí tức tự nhiên trên người y lại làm cho người
ta cảm thấy vừa yêu vừa sợ.

Người này đột ngột xuất hiện nơi đó, cũng ho nhẹ một tiếng liền chậm rãi nói:

- Các vị, Hồng mỗ lần này cần tìm một khối Hồi Hồn Mộc. Nếu như vị nào có
loại thần mộc này, hoặc là có thể tìm ra để trao đổi, ngoài một viên Cực phẩm
linh thạch như treo thưởng, Hồng mỗ còn thâm tạ thêm. Cam đoan để chư vị hài
lòng. Ngoài ra, chỉ cần chư vị có tin tức nơi nào có loại thần mộc này cũng có
thể trao đổi với tại hạ, ta cũng sẽ không để các vị chịu thiệt!

Nói xong, người này chắp tay cúi đầu một cái, sau đó thân ảnh biến mất tại
chỗ.

Trần Dương đứng phía dưới đám đông, cẩn thận quan sát vị bạch y tu sĩ này.

‘Người này có tu vi Nguyên Anh Kỳ, khí tức mạnh mẽ, thần hồn dĩ nhiên không có
vẻ gì là bị tổn thương. Nếu vậy…chắc chắn là người thân có ý nghĩa cực kỳ quan
trọng với y…’

Suy tính một chút, Trần Dương liền chậm rãi đi đến một toà lâu các ở góc Đông
Bắc thành.

Khi Trần Dương đến nơi thì đã có rất nhiều người đang xếp thành một hàng dài
đứng phía trước, Trần Dương thấy vậy liền lắc đầu, chậm rãi đi đến quán rượu
đối diện gọi vài món rồi ngồi xuống híp mắt chờ đợi.

Nhìn một lúc, Trần Dương phát hiện, nơi này vậy mà từ chối khách nhân dưới
Trúc Cơ Kỳ, chỉ có tu sĩ từ Trúc Cơ Kỳ trở lên mới có tư cách bước vào.

Mà người đi ra cũng có kẻ vui người buồn.

Người vui thì khuôn mặt hí hửng, mỉm cười bước ra giống như có đại thu hoạch.

Còn người buồn thì gương mặt sầu não, đấm ngực dậm chân tiếc hận không thôi.

Đoàn người này kéo dài cho đến cuối buổi chiều thì đã có vơi bớt.

Trần Dương nhấp một chén rượu sau đó đứng dậy, đi tới cửa ra vào của toà lâu
các này.

Cửa ra vào toà lâu các này có một hàng rào gỗ, trông cực kỳ bình thường.

Bên cạnh có một tảng đá màu đen như mọc ra từ trong mặt đất, bên trên có khắc
ba chữ ‘Vạn Sự Các’

Ba chữ này không biết dùng loại vật liệu gì viết lên mà có màu đỏ như máu, tuy
có chút cổ kính nhưng không có dấu hiệu bong tróc hay phai mờ chút nào.

Trần Dương ánh mắt đọc ba chữ này có chút hứng thú rồi nhấc chân bước vào bên
trong khoảng sân rộng.

Bên trong khoảng sân này có một con đường nhỏ lát sỏi dẫn vào căn lầu các cách
đó không xa.

Sau khi đi vào, Trần Dương nhìn thấy có một cầu thang dẫn lên bên trên, còn
bên dưới đại sảnh thì chỉ có một ông lão có tu vi Kết Đan Kỳ đang đứng đó thất
thần.

Mà ánh mắt Trần Dương đảo qua liền giật mình, người này không có linh hồn, xem
ra có thể là một cỗ khôi lỗi cực kỳ tinh vi.

Việc chế tạo khôi lỗi trong Tu Tiên Giới luôn có mang màu sắc thần bí, thế
nhưng Trần Dương cũng biết, chế tạo khôi lỗi là việc làm rất khó khăn, chẳng
những cần tài liệu cao cấp mà kỹ thuật chế tạo và những thứ liên quan cũng cực
kỳ phức tạp, mà thực lực thì tuỳ vào phương pháp chế tạo mà có thể thua kém,
cũng có thể cao cường hơn tu sĩ hàng thật giá thật.

Mà ở nơi này lại không ngờ gặp được một cỗ khôi lỗi Kết Đan Kỳ, làm cho Trần
Dương rất là bất ngờ.

Tuy nhiên, ông lão này dường như không biết Trần Dương đã nhận ra thân phận
của mình, bèn tiến lên nói:

- Khách quan, xin chờ một lát. Bên trên đang có người.

Trần Dương nghe vậy thì gật đầu, cũng không lên nữa mà đứng tại chỗ chờ.

Lát sau, có hai người cùng lúc từ bên trên cầu thang đi xuống, vẻ mặt mang
theo nồng đậm ý cười, xem ra có thu hoạch không tệ.

Hai người này là một thiếu nữ chừng mười lăm mười sáu tuổi mặc một bộ váy áo
màu xanh nhạt và một thanh niên vạm vỡ.

Thanh niên vạm vỡ nọ sau khi cáo từ với cô gái nọ thì xoay người bước ra
ngoài, khi đi ngang Trần Dương thì hơi liếc nhìn hắn, sau đó đi ra.

Thiếu nữ nọ nhìn thấy thanh niên kia đi ra, sau đó nhìn đến ông lão nọ.

Thấy ông lão nọ nhẹ gật đầu thì cô gái này liền chỉnh đốn trang phục rồi tiến
đến trước mặt Trần Dương thi lễ:

- Tiểu tỳ Hoan Duyên ra mắt tiền bối, xin mời ngài đi theo ta, chủ nhân nhà
ta đang đợi người ở bên trên!

- Chủ nhân? Tốt, vậy làm phiền Hoan Duyên cô nương đi trước dẫn đường.

Trần Dương gật nhẹ đầu, mỉm cười nhẹ nhàng nói.

Mà cô gái tên Hoan Duyên nghe vậy thì đi trước dẫn đường, mang theo Trần Dương
đi lên lầu hai.

Trần Dương đi sau lưng cô gái, vừa bước chân lên trên lầu liền cảm giác trước
mắt sáng ngời.

- Trận pháp không gian?

Trần Dương liếc mắt qua một cái liền nói.

Nơi này đáng lẽ là một tầng lầu các, thế nhưng lúc này lại có giả sơn, có nước
có hoa, suối chảy róc rách, hương thơm nhẹ nhàng phiêu đãng làm cho người ta
cỏ cảm giác nhẹ nhàng thoát tục.

Ngay khi Trần Dương nói ra lời này, cô gái tên Hoan Duyên liền hơi giật mình
nhìn hắn, nhưng cũng không nói gì mà chăm chú dẫn đường.

Đi tới một khúc quanh, Trần Dương lại chậc chậc nói:

- Trận pháp cấm chế thật cao minh. Đáng tiếc…đáng tiếc…

Cô gái tên Hoan Duyên đi trước nghe vậy liền không nhịn được thắc mắc:

- Không biết tiền bối đã nhìn ra được điều gì chăng?

- Nhìn ra được điều gì? Hắc hắc, trận pháp cao minh như vậy, còn có thể nhìn
ra được điều gì sao?

Trần Dương hờ hững trả lời.

Cô gái nghe xong thì trong đầu không hiểu được ẩn ý bên trong lời nói của Trần
Dương, cho nên cũng biết điều không hỏi gì nữa, đang định đi tiếp thì một bóng
trắng chợt loé phía trước kèm theo tiếng cười:

- Ánh mắt tiên sinh quả thật không tầm thường. Tiểu nữ xin bội phục! Hoan
Duyên, ngươi lui xuống trước đi.

Mà Trần Dương khuôn mặt thong dong nhưng vừa rồi hắn rõ ràng nhìn thấy cô gái
tên Hoan Duyên sau khi nhìn rõ mặt người mới xuất hiện thì thần sắc hơi mất tự
nhiên kèm theo vẻ giật mình, sau đó mới dạ một tiếng rồi cung kính lui xuống.


Phán Thần Hệ Thống - Chương #196