- Lại Thấy Thanh Mặc Thạch


Người đăng: Túy Vân Tử

- Này, xem kìa, Trường Dân cũng tới!

- Xì, y không tới mới là chuyện lạ. Nghe nói lần này y quyết tâm đoạt được
khối Thanh Mặc Thạch kia rồi. Kẻ nào tranh đoạt chắc chắn y sẽ liều mạng với
người đó!

- Hắc hắc, nghe nói lần này tin tức này không phải là bí mật lắm, nhìn đi, có
mấy nghìn người ùn ùn kéo đến, ta xem Trường Dân này một thân khố rách áo ôm
lấy cái gì tranh đoạt đây?

- Ừm cũng phải. Bất quá hôm trước ta nghe một người nói hình như Trường Dân
này từng bị gã Trương Dần kia bạo cúc cho nên mới có huyết cừu như vậy…thật
đáng thương…

- Suỵt, chuyện này mà cũng nói lớn như vậy, ta cũng đã nghe qua rồi…nghe nói
còn có sự tình càng chảy máu mũi hơn ở phía sau a…

- Vậy sao, đại ca, không ngại kể cho tiểu đệ hóng hớt một chút chứ?

Trần Dương đi đến địa điểm tổ chức đấu giá liền nghe được những lời bàn tán
kèm theo chỉ trỏ này. Nhất thời khoé miệng hắn khẽ co rút nhưng không làm được
gì.

‘Cũng không biết kẻ nào làm ra lời đồn này. Cơm mẹ nấu, thật quá hiểm độc!’

Trần Dương trong lòng hung ác mắng to, thế nhưng ngoài mặt vẫn lạnh như băng
đi vào bên trong.

- Nhìn kìa, vừa rồi rõ ràng Trường Dân này khoé miệng co rút, như vậy là đến
tám phần chuyện kia có thật. Ai…làm một nam nhân, ta thật sự đồng cảm với hắn…

Trần Dương nghe xong câu này thì thân hình lảo đảo, một ngụm máu đã dâng lên
đến ngực nhưng bị hắn cưỡng ép trở lại, lắc lư đi vào bên trong.

Lần này mang theo tâm lý học hỏi là chính, làm màu là mười, cho nên Trần Dương
cũng không có chuẩn bị tiền bạc gì, càng không có ý ôm của nợ Thanh Mặc Thạch
về nữa.

Trong nhẫn trữ vật của hắn vẫn còn một bình lớn Thanh Mặc Dịch tinh luyện, cho
nên đối với thứ này hắn chỉ đến góp vui cho đủ tụ mà thôi.

Đáng tiếc, cây muốn lặng mà gió thì chẳng chịu ngừng.

Trần Dương vừa mới đặt mông ngồi xuống thì lục tục mấy ánh mắt không có hảo ý
nhìn tới.

Thậm chí còn có vài người nhúc nhích truyền âm cho hắn những lời đại loại như:

- Trường Dân, ta biết ngươi có ý đồ gì, tuy là một nam nhi ta rất thông cảm
với ngươi. Thế nhưng khối Thanh Mặc Thạch này ta không thể không có, cáo lỗi!

- Hừ, Trường Dân, ta sẽ thay ngươi diệt Trương Dần, không cần lo lắng. Ngươi
cũng không nên tranh đoạt khối Thanh Mặc Thạch này, không có tác dụng gì đâu!

Trần Dương nghe những người này tự luyến như vậy thì cũng cảm thấy đầu ong
ong, tự phong bế thính giác, chờ đấu giá hội bắt đầu.

Mà nhìn số người kéo đến nơi này, Trần Dương liền cười khổ.

Liệt Hoả nọ lúc đó còn cố tình làm ra vẻ thần bí, bây giờ nhìn tới, hầu như
hơn một nửa tu sĩ Vô Biên Thành đều có mặt.

Sở dĩ Trần Dương biết chính là vì thời gian qua hắn đều tới lui Vô Biên Thành
mỗi ngày, đối với số lượng tu sĩ trong thành cũng có chút nhận biết.

Giờ phút này tuy không biết chính xác, nhưng cũng có cả nghìn người cùng tụ
tập.

Số lượng người tụ tập thế này, chắc chắn có một số lượng người không nhỏ là vì
kéo quan hệ với Ám Chú Sư mà tới. Cái tin tức kia hiển nhiên đã được truyền bá
cực kỳ rộng rãi, chứ không phải bí mật gì như Liệt Hoả ra vẻ.

Cho đến tận một canh giờ sau, Đấu giá hội mới chính thức bắt đầu.

Đấu giá hội này cũng không quá đặc biệt, màn dạo đầu cũng chỉ là một số loại
tài liệu thường thấy ở Hắc Hải. Những thứ này mặc dù có chút giá trị, nhưng
chỉ cần chú tâm tìm kiếm thì chưa chắc không tìm được.

Cho nên cũng chỉ có lèo tèo vài người đấu giá.

Trần Dương thấy cảnh này thì âm thầm kỳ lạ.

Thế nhưng khi bên trên đài đấu giá đến đan dược và linh dược thì nhiệt độ
trong phòng thoáng cái gia tăng, vô số tu sĩ bắt đầu dốc sức nhiệt tình hô ra
giá. Hơn nữa, đối với những loại linh dược có điều kiện sinh trưởng đặc biệt
trong đất liền thì càng được tu sĩ nơi này săn đón.

Trần Dương chỉ nhìn giây lát liền hiểu, rừng nào cây nấy.

Ở nơi này là Vô Biên Hải, những thứ nơi đây có nhiều nhất là các loại tài liệu
yêu thú hải tộc, cùng với các sản vật của biển. Còn những thứ bên trong đất
liền để đến được nơi này cũng phải trải qua nhiều gian nan, cho nên những thứ
này rất được chào đón.

Tương tự như vậy, nếu đem những sản vật ở nơi này về đất liền thì chắc chắn
giá trị cũng không đơn giản là tăng thêm một hai thành, mà có thể tăng giá rất
nhiều.

Lúc này, trong tay của trung niên trên đài đang cầm một cái bình trong suốt
như thuỷ tinh, bên trong có chừng một nắm cát vàng, óng ánh ngân quang vừa mở
miệng giới thiệu:

- Một bình Ngân Tinh Sa, xuất xứ từ sa mạc bên trong đại lục, dưới điều kiện
bình thường phải đào sâu xuống một nghìn trượng mới có thể may mắn tìm được,
là vật khả ngộ bất khả cầu, vô cùng cứng rắn. Bên trong chứa đại lượng linh
khí Thổ thuộc tính, là loại tài liệu thượng giai chế luyện pháp bảo phòng ngự
Thổ hệ. Mà số lượng như thế này hoàn toàn dư sức chế luyện một bộ áo giáp hoặc
tương tự. Bình này giá khởi điểm năm vạn Hạ phẩm linh thạch, mỗi lần tăng giá
không thấp hơn một nghìn linh thạch.

Trung niên này là một tu sĩ Kết Đan Trung Kỳ, lời nói không nhanh không chậm,
bộ dáng thong dong bình tĩnh. Dù cùng lúc đối mặt với cả nghìn tu sĩ, thế
nhưng người này cũng không có vẻ gì là lúng túng.

Mà bình Ngân Tinh Sa này mặc dù ở trong đất liền cũng không quá trân quý,
nhưng với điều kiện ở Vô Biên Hải này thì giá trị có chút cao, qua một hồi
tranh đoạt liền bị một tu sĩ hớn hở dùng mười hai vạn tám nghìn Hạ phẩm linh
thạch mua lấy.

Đấu giá hội vẫn tiếp tục tiến hành.

Trần Dương trước sau cũng có mấy lần nghe thấy vài loại tài liệu làm cho hắn
động tâm, thế nhưng cuối cùng vẫn không có ra tay. Bởi vì Trần Dương phát
hiện, chỉ cần đồ vật hơi có giá trị cao liền bị vô số người tranh đoạt, một bộ
tiền tài như lá mít. Làm cho Trần Dương không khỏi lắc đầu ngán ngẩm, đồng
thời đối với tài lực của tu sĩ nơi này cũng lau mắt mà nhìn.

Thực ra trước giờ Trần Dương cũng biết, những tu sĩ nơi này tài lực mạnh, một
phần là nơi này mặc dù hung hiểm tứ bề, nhưng sản vật rất nhiều, càng đào càng
không hết, bên cạnh đó, có một số tu sĩ quanh năm suốt tháng làm Liệp Yêu Giả,
hiển nhiên tài phú cực nhiều. Những lúc có cơ hội tiêu xài như thế này dĩ
nhiên không thể bỏ qua.

Trong hội trường này, theo thời gian Trần Dương quan sát, đa số đều có tài lực
mạnh mẽ, thế nhưng có vài người làm cho hắn chú ý nhất.

Người thứ nhất là một lão nhân da dẻ nhăn nheo, thân hình ốm yếu lung lay như
sắp toi đến nơi, thế nhưng lần nào ra tay cũng như linh thạch vô cùng vô tận,
tuyệt không nhíu mài một cái nào. Vị lão nhân này có vẻ rất hứng thú với các
loại đồ vật cổ quái hoặc là hiếm thấy ở Vô Biên Hải này.

Người thứ hai là một phụ nữ trung niên khoảng trên dưới ba mươi, gương mặt
được bảo dưỡng rất tốt cho nên nhìn vào vẫn rất xinh đẹp. Người phụ nữ này thì
lại rất hứng thú với những loại linh dược, thảo mộc. Bộ dáng như đối với những
thứ này có sự yêu thích vượt xa người khác vậy.

Mà người thứ ba là người Trần Dương cảm thấy kỳ quái nhất. Người này là một
trung niên gầy gò mặc đạo bào, giống như một đạo sĩ lang thang nhưn kỳ lạ ở
chỗ hắn rất ít mở miệng, nhưng lần nào mở miệng ra cũng nói ra cái giá trên
trời. Bất quá số lần người này ra tay cũng chỉ có hai lần, một lần là thu vào
một khối ngọc bội kỳ lạ, nghe đâu có khả năng mang tới vận khí và may mắn cho
người mang bên bình. Vật thứ hai là một cây trâm cài đầu tinh xảo, theo giới
thiệu thì có công năng ôn dưỡng thần thức, phòng ngừa tà niệm quấy rối.

Đối với những chuyện này, Trần Dương không có quá để ý tới. Dù sao, những thứ
kia đều có giá trị thật lớn, bỏ tiền ra mua cũng là chuyện bình thường. Thế
nhưng điều làm cho Trần Dương cảm thấy kỳ lạ chính là hắn đối với vị đạo sĩ
này có một cảm giác rất kỳ lạ.

Trần Dương cũng thử dùng Pháp nhãn nhìn tới, thế nhưng lại thấy một màu trong
suốt, trên người đạo sĩ này không hề có linh lực dao động gì. Xuất hiện tình
hình này, một là người kia che giấu quá sâu, sâu đến nỗi tránh thoát Pháp nhãn
của Trần Dương, còn khả năng khác chính là người này không phải là người mà
chỉ là một cỗ khôi lỗi hoặc là thế thân của kẻ khác.

Để làm được chuyện này, thực lực người kia chắc chắn phải rất thâm sâu khó
lường.

Trần Dương sau khi chú ý quan sát một chút thì liền thu hồi ánh mắt.

Mà ngay khi Trần Dương thu hồi ánh mắt, đạo sĩ nọ đột nhiên quay đầu nhìn về
phía sau, ánh mắt hồ nghi tìm kiếm gì đó nhưng cuối cùng thu hồi ánh mắt, lần
nữa tập trung sự chú ý về phía khán đài.

Mà giờ phút này, khối Thanh Mặc Thạch hấp dẫn vô số người rốt cục cũng xuất
hiện.

Chỉ thấy trung niên chủ trì đấu giá chậm rãi cầm tới một khối đá chừng hai nắm
tay, nói:

- Một khối Thanh Mặc Thạch, là tài liệu phụ trợ luyện chế pháp bảo. Chư vị
cũng biết, Thanh Mặc Thạch mặc dù giá trị không tính quá cao, thế nhưng tìm
được một khối lớn như thế này cũng không phải dễ dàng, chúng ta cũng mất sức
chín trâu hai hổ mới tìm được vật này. Ngày hôm nay nếu như bỏ qua cơ hội này,
phỏng chừng lần sau muốn tìm tới tay một khối như vậy cũng là chuyện tình khó
có thể dự đoán trước. Mong rằng mọi người tận dụng cơ hội này a!

- Hiện tại bắt đầu đấu giá, một khối Thanh Mặc Thạch giá trị ba vạn Hạ phẩm
linh thạch, mỗi lần tăng giá không thấp hơn một nghìn Hạ phẩm linh thạch, mời
các vị đấu giá!

Trung niên hiếm thấy nở nụ cười nói.

Lời vừa nói ra, lập tức trong phòng vang lên âm thanh xôn xao.


Phán Thần Hệ Thống - Chương #195