Người đăng: Túy Vân Tử
Lại qua hơn một tháng, Vô Biên Thành vốn sôi trào thì dần yên tĩnh lại.
Trần Dương ngồi trên giường, ánh mắt hơi trầm tư.
Hiện giờ bên ngoài đang có khá nhiều lời đồn, trong đó được mọi người tin
tưởng nhất chính là người tên Trương Dần kia sớm đã rời đi, rất có thể chạy về
phía đất liền, không còn ở bên trong Vô Biên Hải nữa.
Cũng có một tin khác là Trương Dần đã bị chính tay người treo thưởng giết chết
rồi, cho nên mới lặn không sủi tăm như vậy.
Tất nhiên, cũng có vô số người nghĩ đến Trương Dần này sớm đã thay hình đổi
dạng, mai danh ẩn tích rồi cũng nên.
Bất quá không ai biết, Trương Dần này mỗi ngày đều đến xem bảng treo thưởng,
đều đứng bên cạnh bọn họ cùng bàn tán sôi nổi, thậm chí có đôi khi còn tỏ vẻ
giận dữ buồn bực hơn cả những người khác.
Mặc dù nắm rõ thông tin và những lời đồn, nhưng Trần Dương cũng không quá lo
lắng.
Trần Dương ẩn ẩn cảm giác được, hình như có một thế lực nào đó đang rất tích
cực tung ra những lời đồn, mà những lời đồn này hầu hết đều được tung ra theo
chiều hướng có lợi cho hắn, cho nên hắn rất vui lòng phối hợp những thứ này.
Giờ đây, mấy người buôn bán tài liệu lẫn Liệp Yêu Giả và thợ săn thưởng đều có
nghe hoặc từng nói chuyện với một đại hán mặt sẹo tên là Trường Dân.
Người Trường Dân này nghe nói có thâm cừu đại hận gì đó với Trương Dần, mỗi
ngày đều tích cực đến bàn tán, thăm dò tin tức của Trương Dần. Mỗi khi nghe
tin tức của Trương Dần đã cao chạy xa bay thì đấm ngực dậm chân, nhìn lên trời
thở dài.
Người chung quanh thấy vậy thì cũng rất thông cảm với người này, đồng thời
thông qua chuyện này mà Trường Dân này cũng trở thành một cái tên được nhiều
người biết tới.
- Ha hả, Trường huynh lại đến sao?
Một tu sĩ trung niên, mặt mài đỏ chét như đít khỉ, vui cười nhìn một đại hán
mặt sẹo đang đi tới nói.
- Liệt huynh, hôm nay hẹn ta ra đây có việc gì? Chẳng lẽ có thông tin liên
quan đến tặc tử Trương Dần kia?
Trần Dương trong bộ dáng đại hán mặt sẹo, gương mặt âm trầm ngồi xuống.
Mà trung niên mặt đỏ hình như đã quen với bộ dáng này của Trần Dương, liền
không có chút nào phật lòng mà nói:
- Trường huynh, không phải. Gã Trương Dần kia phỏng chừng cao chạy xa bay
rồi, sao lại còn lẩn quẩn ở đây tìm chết chứ. Bất quá ta có một việc muốn cùng
huynh thương lượng một chút.
- Ồ, nếu vậy thì huynh đài cứ nói, tại hạ xin rửa tai lắng nghe!
- Khách khí gì chứ, chẳng qua ta muốn hỏi, Trường huynh đối với người tên
Trương Dần kia có cừu hận thâm sâu tới mức nào?
- Không đội trời chung!
Trần Dương lãnh đạm mở miệng.
Tu sĩ mặt đỏ nghe vậy thì thần bí nói:
- Ta có một cách giúp huynh tìm được người này!
- Cái gì? Thật sao? Cảm phiền Liệt huynh chỉ giáo, ngày sau Trường mỗ chắc
chắn thâm tạ!
Trần Dương nghe xong thì khoé miệng giật giật, đáy lòng trầm xuống nói.
Tu sĩ mặt đỏ thấy bộ dáng Trần Dương như vậy thì trong lòng đại định, nói:
- Lúc trước, ta có một vị bằng hữu nói từng gặp qua một vị Ám Chú Sư đang đi
ngang chỗ chúng ta không xa, nghe nói khi ấy đang lặn xuống biển tìm một quặng
mỏ Thanh Mặc Thạch gì đó, tám phần là để luyện chế một pháp bảo lợi hại. Mà
nghe nói, Ám Chú Sư tinh thông tính toán thiên mệnh, tìm hiểu thiên cơ, chắc
chắn có thể suy tính ra vị trí tên tặc tử kia, giúp cho Trường huynh đạt thành
ý nguyện.
Trần Dương nghe xong thì trong lòng nhẹ nhõm, bởi vì nghe đến mấy chữ Ám Chú
Sư thì Trần Dương còn có thể nghĩ đến trùng hợp, nhưng nghe thêm mấy chữ Thanh
Mặc Thạch quặng mỏ thì đúng là bản thân hắn chứ không ai khác. Mà vị Liệt Hoả
chân nhân này hẳn là đồng bạn của gã cẩm bào Kết Đan Kỳ nọ rồi.
Bất quá Trần Dương cũng giả vờ kích động hỏi lại:
- Nếu tin tức này là thật thì quá tốt! Bất quá nghe nói Ám Chú Sư đã tuyệt
tích từ lâu, vô cùng thần bí. Không biết người ta có chịu ra tay hay không…
- Hắc hắc, Trường huynh yên tâm. Chuyện này ta có một cái thông tin có lẽ hữu
ích.
Liệt Hoả chân nhân cười hắc hắc, gương mặt thần bí nói.
- Ồ, không biết Liệt huynh có thông tin gì? Có thể chỉ điểm cho tiểu đệ một
hai hay không? Nếu như thật sự trả được thâm cừu đại hận, ngày sau nhân tình
này ta chắc chắn không quên.
Trần Dương chắp tay, nghiến răng nghiến lợi cung kính nói.
- Trường huynh ngồi xuống rồi nói. Nói thật, ta sau khi nghe xong chuyện của
huynh thì cũng cảm thấy máu nóng sôi trào, tức giận khôn nguôi. Mà nói đến,
khi vị bằng hữu của ta tiếp xúc với vị Ám Chú Sư kia thì lúc ấy người kia đang
tìm kiếm Thanh Mặc Thạch. Bất quá thấy dáng vẻ hình như là không tìm được. Cho
nên, ta nghĩ đây là một cái cơ hội.
- Chẳng lẽ, ý của Liệt huynh muốn nói là….thế nhưng ta đi đâu tìm Thanh Mặc
Thạch đây? Thứ này mặc dù không phải thiên tài địa bảo gì, thế nhưng vị Ám Chú
Sư nọ cũng cần không ít cho nên mới tự mình lặn xuống biển để tìm kiếm…
Trần Dương trong lòng cười nhạt, nhưng ngoài miệng thì tỏ vẻ phân vân nói.
Quả nhiên, Liệt Hoả sau khi nghe Trần Dương nói lời này thì mỉm cười, đủng
đỉnh nói:
- Ta nói cho Trường huynh một cái bí mật, Vô Biên Thành chúng ta sắp tới sẽ
có một Hội đấu giá một số vật phẩm quý hiếm, trong đó có một khối Thanh Mặc
Thạch khá lớn. Ta cũng nhờ có một vị chí thân bằng hữu làm khách khanh bên
trong cho nên mới biết được tin tức này. Nếu như Trường huynh đệ muốn rửa sạch
đại thù, thì đây tuyệt đối là một cái cơ hội không thể bỏ qua!
- Đấu giá hội? Liệt huynh, huynh cũng biết, ta trên người thật sự nghèo như
con cá kèo a, làm sao có thể cạnh tranh cùng người khác?
Trần Dương sau khi biết được tin tức thì liền có ý thoái thác, hắn cũng không
quá hào hứng với việc tranh đoạt một khối Thanh Mặc Thạch. Nếu để cho người
khác đạt tới thì càng thêm thiên y vô phùng, đỡ phải nghi ngờ hắn.
- Không sao, chỉ cần có đồ vật khác đem ra định giá thì cũng có thể đổi lấy
linh thạch. Pháp bảo hay bất cứ tài liệu gì cũng được. Đây là ngọc giản có
chứa thông tin về Đấu giá hội này, Trường huynh cứ việc nhận lấy rồi quyết
định!
Liệt Hoả nhiệt tình mười phần, vung tay đưa cho Trần Dương một cái ngọc giản
bằng hai ngón tay rồi cáo từ rời đi.
Trần Dương trầm ngâm xem thử thông tin bên trong ngọc giản.
Sau một lúc, Trần Dương thu lại ngọc giản rồi đứng lên đi tới một cái ngã tư,
ánh mắt như điện nhìn hai tu sĩ đang đứng ở một góc vắng vẻ.
Một trong hai người là tu sĩ mặt đỏ Liệt Hoả. Mà lúc này trong tay Liệt Hoả
cũng đang cầm một cái ngọc giản giống như cái vừa đưa cho Trần Dương, vừa thì
thầm thần bí gì với người tu sĩ kia.
Người kia nghe xong thì gương mặt hớn hở, vui mừng cầm lấy ngọc giản cẩn thận
cất giữ như bảo vật, thái độ khách sáo tiễn Liệt Hoả rời đi.
Trần Dương thấy vậy thì lắc nhẹ đầu.
Hắn biết Liệt Hoả này chắc chắn ăn tiền của hội đấu giá kia, muốn nhân cơ hội
này đục nước béo cò, thuận tiện đem một khối Thanh Mặc Thạch giá trị bình
thường nâng thành chí bảo hiếm có khó tìm trong trời đất.
Mà bởi vì trải qua đợt Hải triều khi trước, số Thanh Mặc Thạch tu sĩ còn cất
giữ khẳng định còn không có bao nhiêu.
Cũng không biết là hội đấu giá kia làm sao có tới vật này, nhưng chắc chắn sẽ
gây nên tranh đoạt không nhỏ, thậm chí vì kéo lên quan hệ với một Ám Chú Sư,
vừa đạt được phần thưởng Lam cấp một gốc Hải San Hô vạn năm kia, đám người này
có thể dốc sức liều mạng bán cả nhà bà ngoại để đấu giá cũng không chừng.
Trần Dương khi nghĩ tới cảnh này thì cũng âm thầm lắc đầu.
Tuy nhiên, mặc dù trong lòng không muốn, nhưng Trần Dương khẳng định cũng vẫn
phải đi. Bởi vì nếu như không đi, tất sẽ dẫn tới làm cho kẻ khác sinh lòng
nghi ngờ, từ đó có thể dẫn xuất nhiều tình huống khác khó lường mà Trần Dương
không đoán trước được.
Trần Dương mặc dù tự biết bản thân có khả năng cải trang thu liễm khí tức lợi
hại, thế nhưng Vương Giao kia chắc chắn sẽ không bỏ qua mà trà trộn vào bên
trong Vô Biên Thành này ngày ngày thăm dò tin tức, chuyện kì dị kia đã gây ra
cho gã đả kích không nhỏ. Lần này nếu như gặp lại, chắc chắn Vương Giao sẽ
chuẩn bị thêm nhiều thủ đoạn khó lường khác mà Trần Dương không biết được.
Trần Dương dù chưa đụng phải chân chính đánh nhau sống chết, thế nhưng mỗi gã
tu sĩ đều có thủ đoạn áp rương mà không dễ dàng lấy ra trừ khi thật sự gặp
phải nguy cơ.
Mà lần gặp mặt hôm đó, nói cho cùng cũng chỉ là Vương Giao có chút tò mò, còn
chưa chân chính xuất thủ, nếu không thì gã cũng không dễ dàng bỏ đi như vậy.
Lần này treo thưởng, theo Trần Dương hơn phân nửa là Vương Giao này đã nảy
sinh tò mò và nghi ngờ cực lớn đối với Trần Dương, muốn dùng cách này bắt hắn
phải lộ diện, sau đó bắt đem về nơi ở của hắn hảo hảo nghiên cứu.
Trên cơ bản, Trần Dương đoán cũng không khác xa thực tế là mấy.
Giờ phút này, Vương Giao quả thật là sớm đã ẩn mình bên trong Vô Biên Thành,
ngày ngày quan sát từng người đến trước bảng treo thưởng, đồng thời cũng âm
thầm điều tra qua vô số người.
Thậm chí, Trần Dương không biết, mình cải trang thành Trường Dân, đại hán mặt
sẹo cũng từng bị Vương Giao để ý. Bất quá, Vương Giao sau khi ngày ngày đều
nhìn thấy dáng vẻ thâm cừu đại hận của Trần Dương, lại thấy hắn liên tục dò
hỏi tin tức của Trương Dần thì liền lộ ra vẻ mặt đã hiểu.
Vương Giao hoàn toàn tin tưởng, vị đại hán mặt sẹo này chắc chắn đã ăn đau khổ
không nhỏ, chưa biết chừng là gặp phải tặc tử Trương Dần kia chắc chắn là bị
cường bạo hay gì đó, cho nên mới có cừu hận nhiều như vậy, nhất thời còn có
cảm giác đồng bệnh tương liên, âm thầm cảm thấy đồng tình với vị đại hán mặt
sẹo Trường Dân này!