- Vương Giao


Người đăng: Túy Vân Tử

- Bạch đạo hữu, ngươi thấy thái độ của người kia thế nào?

Một lão giả có chút mập mạp, trên mặt có một chòm râu dê, chép miệng hỏi.

Bạch Hùng nghe xong liền trầm ngâm một chút rồi đáp:

- Hẳn là chỉ cảnh cáo thôi, nhưng trong lời nói lộ ra chút ý tứ chuyện bé xé
ra to. Sợ rằng lần này còn có mục đích khác mới đến đây!

- Hừ, Chương lão quái này trước nay luôn nóng nảy như vậy. Chưa biết chừng
quả thật trong đám tiểu bối kia có người đến chọc giận hắn không chừng.

Một phụ nhân chừng hơn ba mươi tuổi, sắc mặt hồng hào khác thường lên tiếng.

Lão giả mập mạp nghe vậy lắc đầu:

- Ta xem đến tám phần là mượn lý do. Sợ rằng lần này cũng không đơn giản là
mang ý cảnh cáo như vậy.

Lão nói xong, đột nhiên quay sang nhìn Bạch Hùng hỏi:

- Bạch đạo hữu, gần đây nghe nói bên kia hình như có một vị đạo hữu vừa mới
kết anh thành công phải không?

Bạch Hùng nghe xong gật đầu:

- Chuyện này ta cũng có nghe, bất quá tin tức này có xác thực hay không thì
phải cần thời gian xác minh thêm. Bất quá, dựa theo tình báo trước đó thì
chuyện hay hơn phân nửa không phải giả. Chỉ có điều, chuyện này chẳng lẽ…

- Hắc hắc, có liên quan hay không thì ta không biết. Bất quá vừa rồi khi
Chương lão quỷ đánh xuống một kích kia, ngươi có cảm thấy mấy đạo khí tức khác
hay không?

Lão giả mập mạp đưa tay vuốt chòm râu dê cười cười.

Bạch Hùng và phụ nhân nghe xong lời này sắc mặt liền trầm xuống.

Nhất thời, cả ba người đều rơi vào trầm tư.

Một lát sau, Bạch Hùng mới thở dài nói:

- Tạm thời chúng ta cũng không nên vọng động. Chờ ta xác minh lại tin tức kia
rồi tính tiếp, bất quá bên chỗ Hồng đạo hữu, cái phần thưởng kia…

- Cứ để sau khi xác minh tin tức nọ rồi tính. Nghe nói người kia cũng chưa
đến mức quá cấp bách, nếu như rơi vào đường cùng thì chúng ta sẽ đích thân trợ
giúp một tay. Hi vọng khi đó có thể tranh thủ sợ trợ giúp này.

Lão giả mập mạp nói xong thì nhất thời không gian trở nên yên lặng, rơi vào
trầm mặc.

Mà trong lúc này Trần Dương cũng đã nói chuyện xong với chủ một sạp hàng, sau
khi hỏi thăm được một số tin tức liền trở về nơi ở chuẩn bị.

Bởi vì vừa rồi thông qua tìm hiểu, Trần Dương phát hiện chung quanh Vô Biên
Thành có mấy điểm thường được các tu sĩ lui tới săn bắt yêu thú. Tuy nhiên,
hầu hết những nơi này chỉ có những yêu thú cấp thấp và giá trị không cao.

Muốn bắt yêu thú có đẳng cấp cao, cần phải đi tới khu vực xa hơn, thường được
gọi là Yêu Uyên.

Bởi vì nơi này được xem là địa bàn của yêu thú hải tộc, thường xuyên có các
yêu thú cấp cao lẫn cấp thấp lui tới.

Tu sĩ nhân loại bước vào đây thường phải có thực lực mạnh, hơn nữa cũng phải
có đủ dũng khí.

Bởi vì, nhân loại có thể săn bắt yêu thú thì yêu thú cũng có thể săn bắt lại
nhân loại.

Ở nơi này, sơ suất một chút cũng có thể trả giá bằng mạng sống của chính mình,
cho nên Trần Dương cũng muốn chuẩn bị kỹ lưỡng một chút.

Hai ngày sau, Trần Dương đi ra khỏi thành sau đó hoá thành một đạo bạch quang
nhanh chóng rời đi.

Sau khi ra khỏi phạm vi Vô Biên Thành chừng mấy chục dặm, Trần Dương liền thả
ra Phi Thiên Ngân Chu rồi ngồi lên bên trên, lấy ra ngọc giản bản đồ chậm rãi
quan sát.

Một đường bay nhanh, hơn nửa tháng sau Trần Dương đã xuất tại một khu vực đặc
biệt.

Nước biển nơi này không có màu xanh thường thấy mà có màu hơi đen đục, hơn nữa
mặt biển cũng yên ắng khác thường.

Trần Dương nhìn cảnh này thì hơi gật nhẹ đầu.

‘Xem ra đúng như trong miêu tả! Yêu Khí tung hoành, nước biển thuần một màu
hắc sắc.’

Trần Dương sau khi vào nơi đây thì thu lại Phi Thiên Ngân Chu mà cẩn thận phi
hành vừa chậm rãi, vừa chú ý động tĩnh chung quanh.

Theo như thông tin mà Trần Dương tìm hiểu được thì nơi này là địa bàn của yêu
thú hải tộc, tu sĩ nhân loại đi vào đây xem như đột nhập nhà người khác, nếu
làm không cẩn thận sẽ dẫn tới kích động yêu thú vây công, khi đó thì có dù mọc
cánh cũng khó thoát.

Mà hoàn cảnh nơi này cũng tương đối khác với khu vực chung quanh Vô Biên
Thành, vừa yên ắng đến mức không có cả một ngọn gió thổi cỏ lay mà lại xuất
hiện nhiều đảo nhỏ.

Mà trên đảo nhỏ này đa số đều có ít thực vật sinh sống, nếu có thì cũng là
loại nhiều gai tua tủa, vô cùng kỳ lạ.

Trần Dương mặc dù bản thân có am hiểu với thực vật thì nhất thời cũng không
thể phân biệt được những loài thực vật này là thứ gì.

Bất quá, bay đi thêm một đoạn đột nhiên Trần Dương nhìn thấy một yêu thú toàn
thân đen sì, mấy phần giống như một con hải mã đang bơi lội trên mặt nước,
giống như vui vẻ chơi đùa.

Trần Dương thấy vậy ngạc nhiên.

Con yêu thú này nhìn qua đã đến ngũ cấp rồi, thế nhưng chẳng phải những yêu
thú đều có tính nết hung dữ, uống máu ăn thịt hay sao?

Trần Dương nhìn thấy sự việc này thì cũng cảm thấy kỳ lạ. Tuy nhiên, hắn cũng
không vội vàng tiếp cận mà là chậm rãi ngừng lại ở một khoảng cách vừa phải
rồi lơ lửng trên không trung quan sát con yêu thú này.

Mà con yêu thú đang bơi bơi vẻ thích thú thì đột nhiên giật mình, cặp mắt to
tròn thật lớn nhìn về phía Trần Dương, vẻ cảnh giác.

Trần Dương thấy vậy thì cũng không có hành động gì mà là bình tĩnh nơi đó,
thậm chí còn nở một nụ cười nhẹ.

Bởi vì Trần Dương thấy con yêu thú này rất thú vị, hơn nữa linh tính không
thấp.

Con yêu thú chậm rãi quan sát Trần Dương một lúc, thấy hắn không có bất cứ
động tĩnh gì thì lại tiếp tục bơi lội, nhưng bộ dáng không còn thoải mái như
lúc đầu.

Nó bơi đi một lúc, liền phun một cột nước từ trong miệng ra, cũng không để ý
đến Trần Dương nữa mà xoay mình lặn xuống nước.

Trần Dương thấy vậy giật mình.

Trong số những con yêu thú mà hắn từng gặp thì con này chính là kỳ lạ nhất,
thậm chí còn có vẻ như linh trí rất cao, hành động buồn chán khi trước quả
thật rất nhân tính hoá.

Bất quá, ngay khi Trần Dương đang phân vân không biết có nên đuổi theo xem con
yêu thú này rốt cuộc là thứ gì hay không thì xa xa có một đạo trường hồng phá
không bay đến.

Hai đạo độn quang này vừa đến cách Trần Dương chừng mấy trăm mét thì dừng lại,
để lộ thân ảnh một nam tử lưng đeo kiếm, mình mặc đạo bào có vẻ hơi cũ.

Người này thấy Trần Dương liền mỉm cười, tiêu sái nói:

- Tại hạ Vương Giao ra mắt đạo hữu. Không biết đạo hữu có phải đi đến chỗ Lục
cấp Băng Giao kia không?

Trần Dương đảo thần thức liền phát hiện thanh niên trước mắt này vậy mà cũng
là một Kết Đan Sơ Kỳ liền khách khí đáp:

- Tại hạ Trương Dần, ta chỉ là đang định đi tìm một loại tài liệu mới đến nơi
này. Bất quá không biết Lục cấp Băng Giao mà đạo hữu nhắc tới là…

- Hắc hắc, nếu đã vậy, hay là đạo hữu cùng ta lập thành một đội đi săn giết
Lục cấp Băng Giao nọ có được không. Dù sao, tin rằng dù tài liệu đạo hữu đang
tìm là gì, nếu như chúng ta hợp tác tốt thì ta tin rằng tài liệu của yêu thú
Lục cấp Băng giao tuyệt đối làm cho đạo hữu hài lòng.

Vương Giao khẽ cười phân tích.

Nhìn Vương Giao nhiệt tình như vậy, Trần Dương cũng chỉ mỉm cười rồi nhẹ nhàng
lắc đầu cự tuyệt. Dù sao, nếu như muốn đi thành đoàn đội, Trần Dương lúc ở Vô
Biên Thành đã có thể tìm kiếm rồi, không cần chờ đến nơi này mới tìm người hợp
tác.

Vương Giao thấy vậy thì ánh mắt xẹt qua một tia khác lạ, bất quá cũng không có
quá cưỡng cầu mà chắp tay nói:

- Nếu vậy, tại hạ xin cáo từ. Trương huynh bảo trọng, dù sao nơi này cũng
không phải khu vực nhân loại nên đến, nhất là lại đi một mình như huynh đài.

- Ha ha, đa tạ Vương huynh nhắc nhở, ta nhất định chú ý. Dù sao ta cũng chỉ
vào nơi này tìm tài liệu, cũng không có quá mức làm chuyện gì gây nên nguy
hiểm. Nhân tiện xin chúc Vương huynh thuận lợi đạt thành ý muốn a!

Vương Giao nghe vậy cười cười, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Trần Dương một cái rồi
hoá thành một đạo độn quang bay đi xa.

Vương Giao bay đi đã thật lâu, nhưng Trần Dương vẫn như cũ không nhúc nhích
đứng yên tại chỗ.

Nửa ngày sau, Trần Dương thở dài một hơi, sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Tuy không
có gió nhưng Trần Dương vẫn cảm thấy mát lạnh.

Tình huống vừa rồi thật sự nguy hiểm, làm cho Trần Dương vô cùng sợ hãi.

Cảm giác sợ hãi này đã lâu hắn không có cảm nhận qua, hôm nay mới lại cảm giác
được.

Vừa rồi, khi đối phương bay đến, Trần Dương liền theo thói quen quét Pháp nhãn
tới nhìn.

Vừa nhìn, trong lòng Trần Dương lập tức hoảng sợ, bất quá ngoài mặt vẫn là bất
động thanh sắc.

Bởi vì Vương Giao kia, thông qua Pháp nhãn, Trần Dương lại phát hiện đó là một
Bát Cấp Yêu Giao hoá hình hàng thật giá thật.

Phải biết, bình thường loại yêu thú cấp cao hoá thành nhân hình này đều ẩn cư
hoặc là trà trộn vào nhân loại mà không có nhiều người nhận ra được.

Ngay cả Trần Dương nếu không có Pháp nhãn thì cũng không tài nào nhận ra được.

Phỏng chừng, Lục cấp Băng Giao trong lời nói người này cũng là một cái bẫy để
thử Trần Dương xem ý đồ của hắn như thế nào. Chỉ cần vừa rồi Trần Dương hăm hở
đồng ý, thậm chí lộ ra chút thòm thèm thì chưa biết chừng phương pháp trốn
chạy duy nhất cũng chỉ có trốn vào trong Phán Thần Hệ Thống mà thôi.

Đối với loại cao thủ khủng bố tương đương Nguyên Anh Kỳ nhân loại này, dù cho
có muốn triển khai Hồn Độn đào thoát thì đối phương cũng có vài trăm loại
phương pháp ngăn cản hắn, thậm chí rất có thể vì vậy mà càng kích thích sát cơ
của đối phương.

Trần Dương nghĩ lại mà cảm thấy kinh sợ, nửa ngày sau mới thở dài, chậm rãi
đổi một hướng khác bay đi.

Mà sau khi Trần Dương bay đi nửa ngày, nơi này vốn trống rỗng lại xuất hiện
một cái thân ảnh, chính là Vương Giao đang dùng ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn
theo phương hướng mà Trần Dương vừa bay đi.


Phán Thần Hệ Thống - Chương #190