- Toái Đan


Người đăng: Túy Vân Tử

Trần Dương sau khi rời khỏi bộ lạc này thì liền thả ra Phi Thiên Ngân Chu.

Hai mươi năm qua, ngoài thời gian bế quan thì Trần Dương còn dành hơn một năm
để chữa trị cho Phi Thiên Ngân Chu này.

Dưới sự nỗ lực, cuối cùng Phi Thiên Ngân Chu cũng đã phục hồi được một phần
công năng, tuy chưa hoàn toàn phục hồi nhưng việc phi hành thì không có vấn đề
gì.

Mà để chuẩn bị cho lần trùng kích Kết Đan Kỳ này, ngoài cảm ngộ ra thì Trần
Dương cũng dự tính sẽ chuẩn bị mọi thứ thật kỹ càng, từ đại lượng linh thạch
cho đến một chỗ thật an toàn kín đáo để tiến hành trùng kích Kết Đan Kỳ.

Số Hạ phẩm linh thạch trên người Trần Dương hiện giờ mặc dù trải qua vô số
biến động, nhưng vẫn còn đủ dùng.

Trần Dương một đường bình tĩnh vừa ngồi trên Phi Thiên Ngân Chu vừa quan sát
bên dưới.

Khu vực này có nhiều đảo hơn hắn tưởng, mặc dù đa số là đảo nhỏ hoang vắng
không người ở.

Tốc độ của Phi Thiên Ngân Chu hiện tại rất nhanh, tựa như một đạo lưu tinh
lặng lẽ bay đi trong trời đêm.

Bay thêm hai ngày, đột nhiên Trần Dương nhìn thấy một hòn đảo nhỏ có chút kỳ
lạ.

Đảo này rộng chỉ chừng có hai dặm vuông, thế nhưng bên trên bề mặt lại có một
khối sương mù bao quanh, đem cảnh vật bên trong che khuất, khiến cho không ai
nhìn rõ được bên trong.

Trần Dương vừa nhìn thấy chuyện này lập tức điều khiển Phi Thiên Ngân Chu chậm
rãi hạ xuống bề mặt đảo.

Nhấc chân đi một vòng, Trần Dương càng đi càng cảm thấy hài lòng. Chung quanh
đảo này được bao phủ bằng một lớp đá đen tự nhiên.

- Nơi này chắc chắn lúc trước là một miệng núi lửa phun lên tạo thành. Nhìn
cây cối mọc như thế này phỏng chừng bên dưới địa hoả sớm đã lùi sâu xuống mặt
đất, mà khối sương mù này nếu phối hợp thêm một cái huyễn trận nữa thì càng
thêm hoàn hảo.

Trần Dương đi một vòng, đánh giá xong liền quyết định chọn nơi này làm nơi bế
quan.

Nghĩ là làm, Trần Dương bắt đầu đi đến chính giữa đảo rồi bắt đầu dùng độn
thuật đi xuống một khoảng, sau đó bắt đầu kiến tạo một động phủ nho nhỏ.

Cầm kiếm trong tay, Trần Dương chỉ trong chốc lát đã mở ra một căn phòng đá
thô sơ.

Đối với điều kiện bế quan, Trần Dương trước giờ không quá xem trọng, chỉ cần
kín đáo và an toàn là được.

Sau khi kiến tạo xong động phủ, Trần Dương liền bắt đầu đi chung quanh đảo bày
trí vô số pháp trận và cấm chế cỡ nhỏ.

Những cấm chế này không có gì đặc biệt, thế nhưng một khi bày xong liền tự
hành hút lấy linh khí vốn đã mỏng manh ở nơi này, khiến cho hòn đảo vốn đã
hoang sơ nay càng thêm cằn cỗi, vô cùng không thu hút sự chú ý của bất cứ ai.

Hơn nữa, luồng linh khí bị hấp thu liền sinh ra một đám sương mù dần dần bay
lên hoà nhập với lớp sương mù trắng tự nhiên của hòn đảo, khiến cho cả hòn đảo
chỉ trong phút chốc liền bị che phủ, nhìn từ xa nếu không chú ý kỹ chắc chắn
không thể nào phát hiện nơi đây có một hòn đảo.

Trần Dương sau khi bố trí xong tất cả thì cảm thấy hài lòng.

Lúc này, Trần Dương mới yên tâm đi vào động phủ, bắt đầu ngồi xuống điều chỉnh
tâm tình để đạt đến trạng thái tâm bình khí hoà mới bắt đầu nhắm hờ hai mắt,
trong lòng bắt đầu tập trung tiến vào trạng thái vong ngã.

Mà lúc này, Trần Dương cũng không có cố tình hấp thu linh khí nữa mà toàn tâm
toàn ý cảm ngộ thiên đạo.

Đầu tiên, Trần Dương ôn lại những thể nghiệm nhân sinh của cuộc đời hắn từ nhỏ
đến lớn, từng nụ cười, từng giọt nước mắt, từng giai đoạn đều được hắn chậm
rãi thể nghiệm, chậm rãi hồi tưởng.

Mà linh lực trong cơ thể Trần Dương lúc này cũng chậm rãi tự hành vận chuyển,
sau đó toát ra bên ngoài thân, hình thành một tầng sương mù bao bọc toàn thân.

Mà theo sương mù ngày càng đậm, linh lực trong người Trần Dương cũng càng tiêu
hao, mà linh lực này cũng được Trần Dương liên tục dùng linh thạch bổ sung rồi
chậm rãi tiếp tục cảm ngộ.

Thời gian cứ thế đảo mắt trôi qua như bóng câu qua cửa sổ…

Lớp sương mù bao quanh hòn đảo vẫn như cũ lẳng lặng trôi dần, không có chút
thay đổi nào.

Trên một hòn đảo, có một bộ lạc cũng sớm sinh ra thêm mấy đứa trẻ được đặt tên
A Lạc.

Hai mươi năm là thời gian mà một phàm nhân có thể từ một đứa trẻ trở thành
thanh niên nhiệt huyết, một thanh niên có thể trở thành một người trung niên,
cũng có thể làm một người trung niên trở nên lưng còn sức yếu…

Thế nhưng, đối với một tu sĩ thì khoảng thời gian này bất quá chỉ là một cái
nhắm mắt mở mắt mà thôi, không là gì so với tuổi thọ dài dằng dặc của bọn họ.

Nam Nhạc Phái vốn là một môn phái lớn, mấy năm nay càng thêm mạnh mẽ, số đệ tử
chậm rãi tăng lên, mà cứ năm năm một lần, từng đợt đệ tử nhập môn cũng ùn ùn
kéo đến. Trong số đó, cũng xuất hiện qua vô số nhân tài tiến lên.

Mà Nam Nhạc Thành cũng sầm uất như cũ, thế nhưng có một thế lực nổi lên, nơi
này được gọi là Trần Thúc Phủ.

Trần Thúc Phủ này được xem là một tổ chức kỳ lạ, chuyên cứu giúp trẻ mồ côi
sau đó được đưa đi các môn phái tu luyện. Qua nhiều năm, dần dần cũng có chút
danh tiếng.

Không ai biết, ở rất xa rất xa Nam Nhạc Thành, có một hòn đảo hoang vắng nơi
xa xăm sâu bên trong Vô Biên Hải.

Một ngày nọ, đột nhiên khối sương mù bên trên hòn đảo này đột nhiên xoay tròn,
một luồng khí tức mạnh mẽ truyền ra, một tiếng cười như rồng ngâm hổ gầm vang
lên sau đó im bặt.

Trần Dương xuất hiện trong Phán Thần Hệ Thống, mạnh mẽ vận chuyển tu vi trong
cơ thể.

Lúc này, trong đan điền hắn có một quả kim đang sáng chói tràn ngập kim quang.
Bề mặt quả kim đan này bên ngoài tràn ngập phù văn chuyển động vô cùng thâm
ảo, vừa tiến vào Phán Thần Hệ Thống, Trần Dương liền tận tình hấp thu linh
khí.

Ở trong Phán Thần Hệ Thống, Trần Dương có thể thoải mái hấp thu linh khí. Linh
khí nơi này cực kỳ tinh thuần, Trần Dương mặc sức để cho từng luồng linh khí
như những con mãng xà nhanh chóng chui vào trong thân thể rồi hoà vào đan điền
làm cho kim đan của hắn ngày càng sáng chói.

Trần Dương cười ha hả, lớn tiếng nói:

- Tốt, kim đan, ngươi muốn hấp thu bao nhiêu, liền hấp thu bấy nhiêu!

Trần Dương chỉ tay lên trời, đột nhiên gầm một tiếng.

Trong một khắc, linh khí cuồn cuộn kéo đến, hình thành nên một con suối khổng
lồ đổ xuống người hắn.

Bất quá, kim đan của Trần Dương dường như không chịu quá nhiều áp lực mà là
cực kỳ nhanh chóng hấp thụ toàn bộ.

Đột nhiên, bề mặt kim đan phù văn ầm ầm chuyển động như muốn làm cho nó xoay
nhanh hơn.

Trần Dương hoảng hốt, liền muốn đình chỉ hấp thu linh khí, thế nhưng tốc độ
xoay chuyển của kim đan quá mạnh, đến nỗi hắn cũng không có cách nào đình chỉ.

Qua chừng hai nhịp thở, đột nhiên kim đan đột ngột đình chỉ chuyển động, từ
bên trong truyền ra âm thanh ‘răng rắc’.

Trần Dương cảm nhận được điều này liền mặt mày tái mét, hét thảm:

- Toái đan!???

Lời vừa dứt, bên trong kim đan của hắn truyền ra một cỗ ba động, một khí tức
cuồng bạo bỗng chốc tràn ngập trong đan điền Trần Dương.

- Thôi xong rồi…

Trần Dương khoé miệng đắng chát. Cảm nhận cỗ khí tức cuồng bạo kia, không còn
nghi ngờ gì nữa chính là khí tức của việc toái đan.

Toái đan, chính là cách nói của tu sĩ để chỉ quá trình kết thành kim đan xảy
ra sơ suất ở bước cuối cùng, làm cho linh lực bên trong không ổn định, dẫn đến
đan toái.

Hậu quả của việc toái đan, nếu như không nguy hiểm tính mạng thì cũng làm cho
tu sĩ cả đời cũng không còn cơ hội tiến giai Kết Đan Kỳ lần nào nữa.

‘Phanh!’

Trần Dương chỉ cảm nhận được một cảm giác tê liệt truyền đến, một cỗ linh lực
mang thao ba động khổng lồ đột ngột lan truyền khắp toàn thân làm cho Trần
Dương không thể nào khống chế nổi.

Đang lúc chuẩn bị đối phó với việc toái đan, Trần Dương bỗng nhiên kinh nghi.

Bởi vì đột nhiên hắn cảm thấy một sự việc kỳ dị, lúc này tuy toàn thân hắn có
một cỗ cảm giác suy yếu, thế nhưng hậu quả của việc toái đan cũng không nhẹ
nhàng như vậy mới đúng.

Cẩn thận nội thị, Trần Dương liền kinh nghi phát hiện, kim đan mà hắn vừa kết
thành đã tan biến không còn, nơi đó chỉ còn Phán Thần Hệ Thống dưới hình dạng
miếng ngọc màu tím đang chậm rãi xoay tròn.

Mà kim đan nếu toái đan, đáng lẽ Trần Dương phải đứt đoạn kinh mạch mới đúng,
hơn nữa linh lực toàn thân phải tán loạn tan vỡ.

Mang theo âm tình bất định, Trần Dương liền tập trung chú mục quan sát đến
từng đường kinh mạch nhỏ li ti kỳ lạ của mình liền phát hiện, lúc này trong
huyệt vị của hắn đột nhiên xuất hiện từng hạt nhỏ li ti màu vàng nhạt. Mà Trần
Dương tập trung tinh thần thì kinh hãi há hốc mồm.

Dưới thần thức của mình, Trần Dương vậy mà phát hiện ra một chuyện vô cùng tà
dị.

Kim Đan của hắn vậy mà vỡ vụn ra thành vô số điểm nhỏ li ti, những điểm nhỏ
này còn nhỏ hơn những hạt bụi nhỏ nhất mà mắt thường không nhìn thấy được, thế
nhưng Trần Dương lại phát hiện được, hơn nữa hắn còn thấy những hạt nhỏ li ti
này vậy mà lại giống như kim đan của hắn vừa tạo thành, nhưng nhỏ hơn vô số
lần.

Quan sát một hồi, Trần Dương càng thêm cảm thấy kỳ lạ, khó lòng giải thích.

Bất quá, ngay lúc này, đột nhiên tứ chi Trần Dương cảm thấy bủn rủn, bụng kêu
lên ‘ọt ọt’ tựa như …đói bụng.

‘Cho dù tan nát kim đan thì cũng không đói nhanh như vậy chứ?’

Trần Dương miệng méo xệch thầm nghĩ.

Bất quá, ngay lúc này Trần Dương chợt phát hiện trong kinh mạch đang truyền ra
một lực hút, lực này càng ngày càng lớn, càng làm cho Trần Dương có một cảm
giác uể oải.

Ánh mắt Trần Dương loé lên.

- Linh Khí, Tụ!

Trần Dương gồng mình hét lớn một tiếng, lần nữa lợi dụng quyền hạn của mình
bên trong Phán Thần Hệ Thống mà bắt đầu tụ tập linh khí chung quanh kéo đến.

Lần này, Trần Dương cũng không cần động sức quá nhiều, hầu như chỉ vừa động
niệm thì linh khí còn mạnh mẽ hơn lần trước, gần như hoá thành một dòng sông
lớn ầm ầm đổ xuống.

Mà Trần Dương cảm giác được, linh khí tinh thuần tiến vào cơ thể hắn chẳng
khác gì cái động không đáy, đến bao nhiêu bị hấp thụ bấy nhiêu.

Qua hơn một tháng, Trần Dương trước sau vẫn chưa từng ngừng lại.

Thậm chí, Phán Thần Hệ Thống bên trong vô cùng vô tận, vậy mà nếu có người cẩn
thận cảm ứng sẽ phát hiện toàn bộ linh khí bên trong Phán Thần Hệ Thống này
vậy mà lại có dấu hiệu nhạt đi một phần!


Phán Thần Hệ Thống - Chương #184