Người đăng: Túy Vân Tử
Từ khi lên Phán Quan Tứ Tinh, Trần Dương phát hiện bản thân có một thần thông
ẩn trong Pháp nhãn, khi nói chuyện với Khí Linh có nhắc tới chuyện này, nhưng
cảnh báo Trần Dương nếu như sử dụng thì có thể làm công đức hắn tụt mất một
nửa, hơn nữa còn chịu phản phệ trong vòng một năm không thể sử dụng Pháp nhãn.
Dù sao, việc đoán mệnh một người chính là việc đi ngược lại thiên ý, tự tiện
tìm hiểu thiên cơ thì tất nhiên phải chịu trừng phạt.
Mà ngay khi Trần Dương sử dụng Pháp nhãn đoán mệnh Khắc Nhu thì chỉ nhìn trong
một khắc lập tức thu lại ánh mắt.
Vừa rồi, không biết Trần Dương thấy thứ gì, nhưng sau khi nhìn xong hắn liền
thở dài.
Một tháng sau đó, Trần Dương liên tục đi đến chung quanh hang thiêng, bài trí
một cái trận pháp.
Trận pháp này, chỉ có người có huyết mạch trong bộ lạc mới có thể kích phát,
hơn nữa còn có thể che chở cho người trong bộ lạc ba lần tránh thoát công kích
của tu sĩ dưới Kết Đan Kỳ.
Trước khi rời đi, Trần Dương còn đưa cho Áo Khắc La mấy bình đan dược, đồng
thời đưa cho Khắc Nhu một cái ngọc giản bên trên có khắc một chữ ‘Trần’.
Quả ngọc giản này chỉ là vật bình thường, người sau này mang nó có thể không
bị dẫn đến tai hoạ hoặc sự thèm muốn của kẻ khác, mà cũng có thể dễ dàng để
cho Trần Dương nhận biết được. Dù sao, cái chữ này chính là tự tay hắn viết
lên, người khác muốn giả mạo cũng không thể nào làm được.
Xong xuôi đâu đó, Trần Dương trong bóng đêm mờ mịt liền hoá thành một đạo độn
quang phá không bay đi. Bất quá, sau khi bay đi chừng một lúc, hắn liền âm
thầm ẩn thân quay lại, lặng lẽ đi vào hang thiêng sau đó tiến vào bên trong
Phán Thần Hệ Thống.
Vừa vào Phán Thần Hệ Thống, Trần Dương liền đi tới xử án đám người lúc trước
bắt vào, sau đó tiễn đám người này toàn bộ vào luân hồi.
Xong xuôi đâu đó, Trần Dương lại đến khu vực cải tạo.
Diện tích đất cải tạo nay đã rất rộng, mà Khí Linh cũng dựa vào thành tích mà
phân ra một số người hằng ngày cuốc đất, chăm nom cho đám linh dược đã trồng.
Sau khi xem xét tất cả, nhận thấy mọi thứ vẫn như cũ, Trần Dương lại đi sang
Thất Giới, nhìn thấy Hoả Vân Hổ ngày nào nay đã to lớn hơn một vòng, đồng thời
khí tức trên người càng thêm ngưng thật.
Nhìn thấy kết quả này, Trần Dương càng cảm thấy kinh ngạc với bí ẩn của Thất
Giới.
Bất quá, dù Trần Dương có tìm hiểu thế nào thì cũng không biết Thất Giới này
rốt cục có bí ẩn gì…
Bất đắc dĩ, Trần Dương đành quay lại Phán Thần Hệ Thống chuẩn bị bế quan tiềm
tu.
Trở về thạch ốc quen thuộc, Trần Dương cảm thán một hơi, sau đó lặng yên nhắm
hờ hai mắt, lẳng lặng điều tức.
Mãi đến ba ngày sau, Trần Dương mới bắt đầu để linh thạch vào Tụ Linh Trận,
sau đó bắt đầu nội thị quan sát tình huống cơ thể một chút.
Càng quan sát, Trần Dương càng cảm thấy kỳ quái, kinh mạch trên người hắn
trước kia vốn đã đứt đoạn, bị tàn phá tan nát thảm thương đến mức khó có thể
phục hồi.
Thế nhưng, không hiểu nguyên do gì, hiện giờ khi quan sát lần nữa, hắn lại vô
cùng kinh ngạc phát hiện những kinh mạch đứt đoạn kia đã tự động hàn gắn lại,
thế nhưng con đường kết nối hoàn toàn khác xa lúc trước.
Theo những gì trước kia Trần Dương được biết thì kinh lạc là đường khí huyết
vận hành trong cơ thể, đường chính của nó gọi là kinh, nhánh của nó gọi là
lạc, kinh với lạc liên kết đan xen ngang dọc, liên thông trên dưới trong
ngoài, là hệ thống lưới liên lạc toàn bộ các bộ vị trên thân thể.
Kinh lạc phân ra hai loại kinh mạch và lạc mạch.Trong kinh mạch gồm chính kinh
và kỳ kinh, chính kinh có mười hai sợi, trái phải đối xứng lẫn nhau.
Hệ thống kinh mạch này được hợp thành bởi toàn bộ bát mạch thập nhị kinh, mỗi
dòng kinh mạch lại gồm mười huyệt vị. Bao gồm:
Bát Mạch gồm có Nhâm Mạch, Đốc Mạch, Xung Mạch, Đới Mạch, Âm Khiêu Mạch, Dương
Khiêu Mạch, Âm Duy Mạch, Dương Duy Mạch.
Thập Nhị Kinh gồm có Thủ Thái Âm, Thủ Dương Minh, Túc Dương Minh, Túc Thái Âm,
Thủ Thiếu Âm, Thủ Thái Dương, Túc Thái Dương, Túc Thiếu Âm, Thủ Quyết Âm, Thủ
Thiếu Dương, Túc Thiếu Dương, Túc Quyết Âm.
Ngoài ra, còn có hai mạch Nhâm mạch và Đốc mạch, thường được giới tu sĩ xem
như hai kinh mạch có tính chất cực kỳ quan trọng, quyết định đến tư chất và
trình độ tu vi võ học của mỗi người. Người bình thường, chỉ cần một ngày có
thể đả thông hai mạch Nhâm Đốc này liền đã có tiềm năng vô hạn, trở thành cao
thủ được người người nể trọng.
Mà hai mạch này, có vị trí cũng hết sức trọng yếu.
Nhâm mạch xuất phát từ môi dưới chạy xuống dưới cằm, cổ, ngực, bụng, rốn,
xuyên qua bộ phận sinh dục, vừa đến hậu môn. Nhâm mạch có tác dụng tổng quản
âm kinh của toàn thân, là Âm kinh chi hải.
Đốc mạch xuất phát từ hậu môn, theo xương cùng lên thắt lưng, lên tiếp theo
đường xương sống, lên gáy, lên đỉnh đầu, qua trước trán, xuống mũi, kết thúc ở
môi trên. Đốc mạch có tác dụng tổng quản dương kinh của toàn thân, là Dương
kinh chi hải.
Từ trước đến nay, đây được xem như chân lý mà không có bất cứ người nào nghi
ngờ.
Thế nhưng, hôm nay, kinh mạch của Trần Dương lần đầu tiên biến đổi, chẳng
những các liên hệ giữa các kinh mạch bị dịch chuyển mà càng xuất hiện nhiều
thêm những nơi huyệt vị kỳ lạ, đến cả Trần Dương cũng không biết nó là thứ gì.
Trần Dương quan sát hồi lâu, đột nhiên nhớ lại hình ảnh nhật nguyệt tinh thần
mà hắn từng nhìn thấy khi nhìn vào những ký tự trên vách đá nọ.
Cẩn thận đối chiếu, Trần Dương liền cảm thấy chúng giống nhau đến lạ thường,
chỉ khác ở chỗ kinh mạch của Trần Dương hiện giờ rất đơn sơ, còn hệ thống nhật
nguyệt tinh thần kia thì cực kỳ phức tạp.
Trần Dương cũng không biết chuyện này là có lợi hay có hại, thậm chí không
biết có nguy cơ tiềm ẩn gì hay không. Tuy nhiên, trước mắt, Trần Dương cũng
không cảm thấy có cái gì bất ổn.
Thế nhưng, vấn đề đặt ra hiện tại, đó chính là toàn bộ những lý luận tu luyện
mà Trần Dương biết được trước kia đều dường như không có nhiều tác dụng nữa,
nhất là nguyên lý vận chuyển chu thiên.
Trần Dương lần nữa mày mò, vừa hấp thu linh khí vừa chậm rãi dò thử con đường
vận chuyển linh khí theo hệ thống kinh mạch phức tạp trong cơ thể mình.
Trần Dương vừa mày mò, vừa thử nghiệm. Mỗi tia linh khí đều được hắn điều
khiển thật cẩn thận đi qua từng huyệt vị, mỗi khi cảm thấy có cảm giác bất
thường, Trần Dương lập tức chuyển hướng vận chuyển khác.
Cứ như vậy, Trần Dương chậm rãi tu luyện.
Thế nhưng, Trần Dương không phát hiện, khi hắn mày mò từng bộ phận kinh mạch
thì linh khí chung quanh còn chưa được Trần Dương chủ động hấp thu cũng đã
nhanh chóng ào ào kéo tới, như tranh giành nhau muốn chui vào người hắn.
Bất quá, Trần Dương vẫn như cũ dồn toàn bộ tinh thần vận chuyển linh khí qua
từng cái huyệt vị, không có chút nào vội vàng hấp tấp.
…
Một tháng…
Ba tháng…
Một năm…
Ba năm…
Trần Dương dò dẫm một vòng vận chuyển kinh mạch như vậy đã trải qua năm năm
mới hoàn tất một vòng, thế nhưng một vòng này vừa xong, đột nhiên tu vi ầm ầm
kéo đến, một đường vận chuyển thoáng cái, tu vi của hắn cũng đã phục hồi đến
Trúc Cơ Sơ Kỳ.
Chỉ vận chuyển một vòng kinh mạch, tu vi trực tiếp phục hồi đến Trúc Cơ Sơ Kỳ,
chuyện này nghe qua đúng là rợn cả người. Trần Dương cũng không ngờ bản thân
lúc này gặp phải chuyện này.
Bất quá hắn cũng không quá mức hưng phấn, mà cẩn thận dò xét lần nữa, sau khi
phát hiện hoàn toàn không có vấn đề gì thì mới mừng như điên mà cười lớn, sau
đó tiếp tục bế quan hấp thu linh khí.
Đã có một lần đi trước, lần này Trần Dương vận chuyển một vòng chu thiên đã
nhanh hơn nhiều, nhưng mỗi lần vận chuyển cũng mất hơn hai năm mới thành công.
Bởi vì hiện giờ kinh mạch trong người hắn quá mức phức tạp, cho dù thân là tu
sĩ Trúc Cơ Kỳ, có thần thức và trí tuệ mạnh mẽ hơn người thường thế nhưng so
với độ phức tạp của hệ thống kinh mạch chưa thấy bao giờ này, Trần Dương cũng
cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Mà Trần Dương hiện giờ chẳng khác gì một đứa trẻ
mới tập đi lại từ đầu, tất cả những gì mà hắn biết trước kia đều phải học tập
lại từ đầu.
Tuy vậy, mặc dù mò mẫm, thế nhưng mỗi bước đi của Trần Dương lại còn nhanh và
mạnh mẽ hơn cả người lớn.
…
Bên ngoài thời gian đã qua hai năm, gã thống lĩnh ngày nọ đã từng đến hai lần,
mang theo rất nhiều lương thực, thực phẩm quý giá, sau đó không đến thêm lần
nào nữa.
Đối với chuyện này, Áo Khắc La và những người trong bộ lạc đều biết vì ai mà
có. Hơn nữa, hiện giờ, trong bộ lạc, danh từ A Lạc giống như một cái tên
thiêng liêng, thậm chí, có rất nhiều đứa trẻ khi sinh ra đều tranh giành cái
tên này.
Tất cả người trong bộ lạc đều cho rằng A Lạc nọ sớm đã rời đi rất xa, cho nên
thường ngày thỉnh thoảng đem sự tích của hắn kể cho nhau nghe, nhắc lại với
giọng hồi ức.
Mà họ không hay biết, lúc này có một thân ảnh đang chậm rãi đi dạo trong làng,
bộ dáng chăm chú quan sát xung quanh.
Thân ảnh này đi tới một căn phòng đá thì dừng lại nhìn vào rồi thở dài một
tiếng, bước đi.
Người này là Trần Dương.
Hai năm trôi qua, bên trong Phán Thần Hệ Thống đã trôi qua hai mươi năm, Trần
Dương cũng đã tới bình cảnh, cần bế quan cảm ngộ thiên đạo mới có thể tiến
giai chứ không thể nào ngồi một chỗ mà hấp thu linh khí được.
Tu vi của Trần Dương đã đạt đến Trúc Cơ Hậu Kỳ đỉnh, hiện giờ, linh lực trong
cơ thể đã hoàn toàn bão hoà, cho dù có cố tình hấp thu thêm cũng chỉ như vậy
mà thôi.
Mà trong bên trong Phán Thần Hệ Thống, mặc dù linh khí nồng đậm, thế nhưng
không thể nào cảm ứng đến thiên địa chi đạo, càng không thể có cảm ngộ gì mà
tiến giai.
Bởi vậy, Trần Dương liền rời khỏi Phán Thần Hệ Thống, đến nhìn lại mọi người
trong bộ lạc này lần nữa rồi tìm một nơi an toàn cảm ngộ, trùng kích Kết Đan
Kỳ.