Người đăng: Túy Vân Tử
Theo tiếng gọi ‘Ngưng hồn’ của Trần Dương, đột nhiên trên bốn phía tường của
Pháp Đường thả ra một ít sương khói quấn quanh lấy thân hình gần như trong
suốt của Trương Tiểu Anh.
Một khắc sau, sương khói tan đi liền để lộ thân hình của Trương Tiểu Anh đang
quỳ dưới đất.
Nàng không nói gì mà trước tiên dập đầu ba cái với Trần Dương rồi nói:
- Đại ân đại đức của đại nhân, cả đời Tiểu Anh không bao giờ quên. Kiếp sau
nếu có cơ hội, xin làm trâu làm ngựa trả ơn đại nhân.
Trần Dương khoác tay, nhàn nhạt nói:
- Được rồi, không cần tạ ơn gì. Từ nay ngươi ngoài thời gian lao động cải tạo
thì sẽ đến ở trong Phán Ngục. Còn oan tình của ngươi ta sẽ từ từ tra xét, trả
lại công đạo cho ngươi và những người bị hại.
Nói xong, thân ảnh của Trương Tiểu Anh lập tức biến mất.
Trần Dương trầm tư một chút liền biến mất tại chỗ.
Mọi chuyện trong Phán Thần Hệ Thống tuy lâu, nhưng ở bên ngoài chỉ như cái
chớp mắt, thậm chí còn nhanh hơn.
Lúc này, Vũ Như Lan thấy con gái sắc mặt tái nhợt liền lo lắng vạn phần không
chút do dự bước tới.
Trần Dương thấy vậy liền lấy điện thoại gọi bác tài xế taxi đang chờ bên ngoài
rồi tiến tới dìu Vi Nhã Đình ra xe.
Vũ Như Lan thấy vậy thì ánh mắt cảm kích nhìn Trần Dương, trong lòng liền cảm
thấy hài lòng với Trần Dương thêm mấy phần.
Suy cho cùng, làm một người phụ nữ, cái họ cần nhất cũng không phải tiền tài
hay danh vọng, mà cái họ cần nhất chính là một bờ vai dựa vào khi khó khăn, là
một bàn tay cứng rắn dìu dắt họ khi ốm yếu, là tinh thần đảm đương và che chở
cho họ khi cần.
Từ lúc Vi Nhã Đình vừa ngất xỉu, Trần Dương liền một hơi gọi taxi, sau đó bình
tĩnh đưa nàng ra taxi đi bệnh viện. Tất cả Trần Dương đều làm trong dáng vẻ
bình tĩnh dị thường, làm cho cả người toát lên một cỗ thu hút khó nói nên lời.
Riêng Trần Dương, ngay từ đầu đã không định sẽ tiến tới với Vi Nhã Đình, hiện
giờ biết được nàng là người như vậy, ngay cả Trương Tiểu Anh cũng có thể dễ
dàng nhập vào nàng chứng tỏ cái vỏ bề ngoài đạo mạo mà nàng bày ra chỉ là giả
dối mà thôi. Làm sao Trần Dương có thể nảy sinh ý nghĩ gì.
Tất nhiên, những chuyện này Trần Dương cũng không tiện nói gì mà chỉ nhìn
chiếc taxi chạy đi rồi nói với mẹ đang đứng bên cạnh:
- Mẹ, sau này mẹ cũng đừng cho con đi xem mắt nữa. Con thật sự mệt mỏi quá
rồi!
Lương Thuần Yến thâm ý nhìn Trần Dương một cái, không biết nghĩ gì liền cười:
- Được, tiểu tử con giỏi lắm. Chẳng lẽ con thích Nhã Đình rồi đúng không?
- Mẹ. Mẹ có nghe cô ấy nói không, cô ấy công tác ở tỉnh Đoàn, làm sao có thể
để mắt tới con. Phỏng chừng hôm nay hạ giá tới đây cũng vì nể mặt bạn mẹ bức
bách mà thôi. Người ta đã như vậy, chúng ta cũng không nên để người đàm tiếu
a!
Lương Thuần Yến nghe lời này thì cảm thấy có chút hợp lý, hừ một tiếng không
nói gì nữa mà đón một chiếc taxi cùng Trần Dương đi về nhà.
Cũng từ hôm đó, Lương Thuần Yến không còn nhắc với Trần Dương chuyện xem mắt
nữa. Nhưng vẫn dặn dò hắn sớm ngày kết thân, lập gia đình.
Trần Dương xem ra, cha mẹ hắn đã muốn ẵm cháu lắm rồi!
Mấy ngày tết trôi qua rất nhanh.
Trần Dương cũng không có gì làm, chỉ đi cùng cha mẹ đi thăm một ít bà con họ
hàng, rồi ăn cơm gia đình.
Thời gian còn lại, Trần Dương toàn bộ dành cho việc tu luyện.
Đối với Trương Tiểu Anh, Trần Dương dặn dò Khí Linh sắp xếp cho nàng một công
việc ít nặng nhọc một chút.
Trần Dương nhìn mảnh linh điền sinh cơ dạt dào liền gật đầu hài lòng.
Sau đó hắn lại tới Thương Khố, lật tay liền lấy ra một quả cầu sáng.
Bên trên có hình thái cực, chính là quả cầu chứa toàn bộ âm đức và ma khí của
Trương Tiểu Anh do Độ Hoá Chân Ngôn tạo thành.
Trần Dương nhìn nhìn, động ý niệm một cái.
Lập tức quả cầu loé lên tan thành vô số điểm nhỏ, tiêu tán trong thiên địa.
Mà bên tai của Trần Dương liền vang lên âm thanh:
- Độ hoá quỷ phụ thể, đạt được một nghìn hai trăm điểm công đức. Tổng điểm
công đức của ngài hiện tài là Một nghìn hai trăm hai mươi điểm. Chúc mừng đại
nhân chính thức thăng làm Phán Quan Nhị Tinh.
Theo âm thanh này vang lên, Trần Dương chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên liền
xuất hiện tại Pháp Đường.
Trước mặt hắn, Quan Ấn lúc này cũng loé lên một cái liền xuất hiện ngân quang
rực rỡ, một luồng uy áp càng thêm mạnh mẽ xuất hiện.
Mà ngay lúc này, trước mặt Trần Dương liền xuất hiện thêm một lão nhân mặc
bạch y, tóc trắng như tơ được búi gọn lên, nét mặt hơi mỉm cười chắp tay cúi
đầu với Trần Dương:
- Thuộc hạ Khí Linh ra mắt Trần đại nhân!
Trần Dương phất tay thu hồi Quan Ấn, lại nhìn lão nhân nọ, liền mỉm cười:
- Không cần đa lễ. Ta tưởng ngươi không bao giờ xuất hiện chứ!
Lão nhân nghe vậy thì cười mỉm, thong dong nói:
- Xin đại nhân trách phạt. Lúc trước bởi vì đẳng cấp đại nhân không đủ, ta
mặc dù rất muốn nhưng không thể nào ra gặp ngài.
Trần Dương cười nói:
- Được rồi, ta chỉ nói vậy mà thôi.
- Ha hả, tấm lòng Trần đại nhân đúng là khoan dung độ lượng, thuộc hạ thật
tâm kính nể. Hiện tại, xin đại nhân cho phép thuộc hạ trình bài quyền lợi của
Phán Quan Nhị Tinh, có được không?
Trần Dương không chút do dự gật đầu đồng ý.
- Trần đại nhân thăng cấp Phán Quan Nhị Tinh. Quyền lợi thứ nhất là Pháp nhãn
thêm công năng phá mê cảnh, thấu mê vụ, nhìn ra chân tướng tất cả mê ảo. Thứ
hai, là có quyền lợi xử phạt hoặc ban thưởng vô hạn, bao gồm cả thọ nguyên,
phúc khí, vận khí, cơ duyên. Chỉ cần đúng luật, ngài đều có quyền hạn xử lý.
Quyền lợi thứ ba là Sắc Phong. Trong quyền hạn và năng lực, có thể sắc phong
người phù hợp để làm nha sai, hoặc binh sĩ phục vụ việc điều tra xử án.
Khí Linh nói tới đây thì ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Ngoài ra, Phán Thần Hệ Thống ban thưởng chiến giáp một bộ, chiến thương một
thanh!
Nói xong, Khí Linh phất tay một cái.
Một luồng hào quang loé ra, ngay lập tức trước mắt Trần Dương hiện lên một bộ
chiến giáp màu ngân bạc lơ lửng. Bề mặt chiến giáp như có từng đạo điện quang
chạy tới chạy lui như những con rắn chằng chịt.
Chiến giáp có giày, thân giáp và nón.
Nhìn bộ giáp, ánh mắt Trần Dương rực sáng như đèn pha, trái tim đập rộn ràng.
Lại dời ánh mắt sáng bên cạnh, Trần Dương liền bị thu hút bởi thanh thương
này.
- Thần binh!
Trần Dương trên người cái gì cũng kém, chỉ có ánh mắt là tốt nhất. Vừa nhìn
thanh thương liền không nhịn nổi buột miệng khen.
Thân thương ánh lên một màu ngân bạc có điêu khắc một con giao long gầm thét
quấn quanh. Mũi thương lại có màu đen sì, mỗi lần nhìn vào đều khiến cho người
rung động tinh thần. Ngay cả Trần Dương nhìn một hồi cũng có cảm giác đầu váng
mắt hoa.
Khí Linh lão giả thấy vậy thì ho nhẹ lên tiếng:
- Đại nhân, bộ chiến giáp và chiến thương này, ngày phải cần ít nhất tu vi
Trúc cơ sơ kỳ thì mới có thể kích phát được hai phần tiềm năng của nó. Nếu như
tu vi đạt đến Trúc Cơ Trung Kỳ thì có thể kích phát ra năm phần, còn đạt đến
Trúc Cơ Hậu Kỳ thì có thể sử dụng tám phần tiềm năng của nó. Nếu như đại nhân
đạt đến Kết đan kỳ, vậy thì có thể hoàn toàn sử dụng nó. Hơn nữa, chiến giáp
này mang trong mình nhiều loại năng lực cần đại lượng linh khí cung cấp. Nếu
tu vi Luyện Khí Kỳ, kính xin đại nhân suy nghĩ cẩn thận khi sử dụng.
Trần Dương nghe vậy thì mỉm cười gật đầu.
Trần Dương thử thu hai thứ này vào nhẫn trữ vật, kết quả hoàn toàn dễ dàng.
- Khí Linh lão, quan phẩm tiếp theo cần bao nhiêu công đức?
Khí Linh lão giả nghe Trần Dương hỏi vấn đề này thì hơi nhìn Trần Dương một
cái, cung kính nói:
- Bẩm đại nhân, hiện tại công đức tích luỹ thăng cấp của ngài được tính bằng
không. Còn một trăm nghìn điểm công đức nữa thì thăng cấp quan vị.
Trần Dương nghe vậy thì cũng không giật mình lắm mà nhẹ nhàng gật đầu. Hắn sớm
đã chuẩn bị tinh thần từ trước đối với việc này.
Xong xuôi đâu đó, Trần Dương liền đi đến Thương Khố.
Hiện giờ, đã có một nghìn hai trăm hai mươi điểm trong tay Trần Dương muốn đến
thử hương vị linh thạch như thế nào.
Trong tay Trần Dương hiện giờ đang giữ một viên Tụ Khí Đan. Lần trước hắn đã
đổi hai viên, sau đó thử sử dụng một viên thì mặc dù có hiệu quả tốt nhưng chỉ
giúp hắn đạt đến đỉnh Luyện khí sơ kỳ mà thôi, hoàn toàn không thể đột phá.
Vậy cho nên lần này Trần Dương muốn dùng cơ hội này đổi một viên hạ phẩm linh
thạch, kết hợp với Tụ Khí Đan hòng đột phá bình cảnh.
Rất nhanh, Trần Dương dễ dàng đổi lấy một viên hạ phẩm linh thạch.
Cảm nhận số điểm công đức ào ào tụt xuống, Trần Dương không có chút gì đau
lòng mà hồi hộp cất viên linh thạch quý giá vào nhẫn trữ vật.
Nghĩ đến số điểm hai trăm hai mươi điểm còn lại, Trần Dương liền suy nghĩ đến
một chuyện, đó chính là đổi lấy một cây linh dược đổi lấy một bút tài phú.
Bớt suy đoán lung tung đi bạn hiền, Trần Dương không phải nảy sinh tham niệm,
mà muốn thử nghiệm xem giá trị thực của dược thảo trên thị trường là như thế
nào. Đồng thời, hắn muốn sau khi tu vi có tiến bộ sẽ dành thời gian đi điều
tra vụ án của Trương Tiểu Anh.
Với bản tính cẩn thận kèm sợ chết của mình, Trần Dương muốn chuẩn bị thật kỹ
càng cả về trang bị lẫn vật chất.
Vậy cho nên một bút tài phú chính là không thể nào không có.
Đi vào Thương Khố, Trần Dương không chút do dự đổi một gốc Nhân Sâm một trăm
năm tuổi giá năm mươi điểm công đức và một gốc Nhân sâm hai trăm năm tuổi giá
một trăm năm mươi điểm công đức.
Dù sao, giá trị của dược thảo càng nhiều tuổi thì càng tăng lên. Cũng không
phải cứ dùng phép tính cộng lên là tính toán ra được.
Thoáng cái điểm công đức tích luỹ chỉ còn hai mươi điểm, Trần Dương tiện tay
đổi thêm mười cái hộp gỗ chứa linh dược. Những hộp gỗ này cũng được xếp vào
loại pháp bảo, nhưng là pháp bảo cấp thấp, chỉ có một tác dụng là ngăn không
cho khí chất của vật bên trong hộp phát tán ra ngoài mà thôi. Vậy nên mỗi hộp
chỉ có giá hai điểm công đức và mỗi lần mua là phải mua mười hộp trở lên.
- Thương Khố thật biết làm ăn!
Trần Dương chua xót bỏ lại một câu sau đó đi đến linh điền thăm con Linh Khâu.
Dù sao hắn cũng cảm thấy con linh trùng này rất đáng yêu.
Mà sau khi trải qua thời gian cải tạo linh điền và ăn xong cây linh dược lần
trước, hình dáng bên ngoài của con Linh Khâu này lại càng óng ánh xinh đẹp hơn
một chút.
Sau khi chơi đùa với Linh Khâu một chút, Trần Dương liền rời khỏi Phán Thần Hệ
Thống.