Người đăng: Túy Vân Tử
Thời gian chậm rãi trôi qua, đám thiếu niên lúc này mồ hôi đầy đầu, ánh mắt
mang theo mỏi mệt, đầu óc cũng quay cuồng thì đột nhiên nghe tiếng Áo Khắc La:
- Đủ rồi, không được nhìn nữa, ra ngoài tạ ơn thần linh đi!
Nói xong, Áo Khắc La liền vung tay dẫn đám người trở ra.
Nhưng khi đi đến bên chỗ Trần Dương, liền thấy hắn vậy mà ánh mắt vẫn chăm chú
nhìn lên vách đá, chẳng những không có chút phản ứng mỏi mệt nào mà ánh mắt
như dán chặt vào từng ký hiệu lên vách đá thì Áo Khắc La trong mắt liền lướt
qua một tia kỳ lạ, nhưng sau đó thở dài.
Bởi vì Áo Khắc La nhìn thấy đột nhiên Trần Dương thu lại ánh mắt, không nhìn
nữa mà bước đi theo những thiếu niên kia đi ra ngoài, dáng vẻ như không còn
chút hứng thú gì với những ký hiệu trên vách đá này vậy.
Vốn trong lòng vừa loé lên một chút hi vọng, nhưng ngay sau đó liền gặp phải
cảnh này, Áo Khắc La liền thất vọng lắc đầu bước ra ngoài.
Giờ phút này, bên ngoài hang, cả bộ lạc đang tổ chức ăn uống, nhảy múa, xem
đây là sự tạ ơn đối với thần linh.
Nhìn thấy Áo Khắc La dẫn theo đám thiếu niên đi ra ngoài, mọi người liền tập
trung chú ý.
Áo Khắc La dẫn theo đám người đi đến chỗ đặt bàn cúng tế, liền tuyên bố nghi
thức thành công.
Ngay sau đó, Bối Ca đi lên trước mặt Áo Khắc La, trịnh trọng đặt tay lên trước
ngực rồi quỳ xuống trước bàn cúng tế thần linh, nói lớn:
- Thần linh tôn kính, Bối Ca muốn xin phép được có cơ hội cưới tộc nhân Khắc
Nhu. Ngày mai ta sẽ lên đường đánh bắt Kim Bạch Ngư để dâng lên thần linh xin
sự chấp thuận. Xin thần linh cho Bối Ca sức mạnh.
Nói xong, gã quỳ xuống dập đầu với bàn cúng tế.
- Cái gì, Bối Ca thực sự làm như vậy sao?
- Kim Bạch Ngư cực kỳ khó bắt, lại nguy hiểm nữa. Ta nghe nói nếu như làm
không khéo rất có khả năng mất mạng a!
- Khắc Nhu thật hạnh phúc, ta thật tâm chúc mừng cho cô ấy!
Nhất thời, vô số tiếng bàn tán xì xào xen lẫn hâm mộ vang lên.
Khắc Nhu vốn đang ở trong đám người, thấy Bối Ca thật sự tuyên bố như vậy thì
sắc mặt có chút tái xanh, theo vô thức nhìn đến thân ảnh A Lạc đang đứng ngơ
ngẩn nơi đó thì bất giác hai hàng nước mắt lăn xuống gò má, xoay người chạy
đi.
Mọi người thấy vậy thì đồng loạt cười ồ lên, cũng không có ai đuổi theo mà
nói:
- Xem kìa, Khắc Nhu hạnh phúc quá nên xấu hổ chạy đi rồi!
- Hắc hắc, nếu ta là nàng thì còn có thể ngất tại chỗ vì vui sướng nữa kia,
xem ra nàng chắc đang tìm chỗ trốn để bớt ngại ngùng đây mà, không có gì cả!
- Đúng đó, ngươi xem, đến giờ nhảy múa rồi…
Cả bộ lạc lúc này tràn ngập trong vui vẻ reo hò, ngay cả Bối Ca nhìn thấy Khắc
Nhu xoay đầu chạy đi, lại nghe được những lời bàn tán phân tích thì cũng cảm
thấy lâng lâng, bắt đầu tham gia nhảy múa cùng với mọi người.
Cả hòn đảo, cả bộ lạc, ngoại trừ hai người, một người ngẩn ngơ không biết gì,
một người mặt đầy nước mắt chạy đi, thì toàn bộ số người còn lại đều tràn ngập
trong không khí vui mừng hân hoan. Nhất là những thiếu niên vừa trải qua nghi
lễ thì càng vui đến độ quên cả trời đất.
Trần Dương đứng một chút thì gương mặt lạnh như băng cất bước rời đi, từ đầu
đến cuối không có chút phản ứng gì.
Trần Dương chỉ theo thói quen, đi theo con đường mòn, đến bên bờ biển ngồi
xuống nhìn ra xa.
Đúng lúc này, có một tiếng bước chân truyền tới, một mùi hương thoang thoảng
tự nhiên theo gió truyền tới.
Khắc Nhu khuôn mặt có chút nhợt nhạt, không biết từ đâu đi tới, ngồi cạnh bên
Trần Dương nhìn ra biển xa.
Trong mắt của nàng, lần đầu tiên cảnh biển xa xăm lại mang theo nét buồn thê
lương như lúc này.
Còn Trần Dương bên cạnh thì vẫn như cũ, theo thói quen lạnh nhạt nhìn về phía
trước, giống như ngạo thị chúng sinh, không nhiễm chút nào bụi trần vậy.
Cũng không biết sao, Khắc Nhu nhìn dáng vẻ này của Trần Dương thì có chút bình
tĩnh lại, nhẹ giọng nói:
- A Lạc, ta biết ngươi không nghe được những điều này, cũng không hề quan tâm
đến. Nhưng, ta nghĩ ta vẫn phải nói. Từ khi ngươi đến đây, ta đã cảm giác được
ngươi chính là người mà ta quan tâm nhất trên đời này. Ta biết, rất có thể
ngươi là người từ bên ngoài tới, nhìn quần áo của ngươi khi đó mặc dù rách
rưới nhưng đều là những thứ mà bộ lạc chúng ta chưa từng nghĩ tới. Ta cũng
biết rất có thể ngươi cả đời này cũng chỉ không lo không nghĩ như vậy, so với
tất cả bộ lạc này, ngươi trong lòng họ cũng chỉ là một tên Đại Ngốc mà thôi.
- A Lạc, không phải ta xúc phạm ngươi, xin đừng hiểu lầm. Trong lòng ta, chưa
bao giờ xem ngươi là một người ngốc nghếch, dù chỉ là một suy nghĩ. Ngược lại,
trong lòng ta, luôn xem ngươi là người quý giá nhất trong đời này. Nếu như ta
có cơ hội, ta thật muốn ngươi đi bắt Kim Bạch Ngư cho ta!
- Thế nhưng, chuyện này cũng chỉ là một ước mơ vô vọng của ta mà thôi. Ta
không biết ở nơi ngươi sinh ra, một cô gái khi chọn một người đàn ông làm
chồng thì sẽ làm như thế nào. Nhưng ở đây, ta muốn ngươi biết, sâu thẳm trong
lòng ta…A Lạc, ta chọn ngươi!
Khắc Nhu nói xong lời này, trong mắt đã nhoè đi vì nước mắt.
Nàng lúc này cũng bất chấp tộc quy, bất chấp mọi thứ ranh giới của một người
con gái chưa có chồng thì không được tiếp xúc nam nhân gì đó, mà rướn người
tới trước, đặt đôi môi thơm mang theo mùi vị mằn mặn của nước mắt mà hôn lên
môi của Trần Dương rồi vùng chạy đi, miệng khẽ nói như lẩm bẩm:
- A Lạc, vĩnh biệt!
Nói xong, thân ảnh của Khắc Nhu cũng chạy đi theo con đường mòn nhỏ biến mất.
Trần Dương khuôn mặt vẫn như cũ lạnh nhạt nhìn về trước, thậm chí cả người
cũng chưa từng nhúc nhích thay đổi chút nào.
Nhưng mà, cũng không biết vì sao, trên cơ thể vô tình và lạnh nhạt này của
Trần Dương lại đột nhiên xuất hiện một cảm giác nhói lên, một thứ cảm xúc vô
hình khó hiểu từ trái tim lan toả đến não hải, khiến cho trong mắt Trần Dương
nổi lên một vệt cảm xúc khó hiểu.
Trong giờ phút này, lần đầu tiên trong mấy năm qua, trên người Trần Dương xuất
hiện một thứ khác thường, đó chính là cảm giác.
Dù đó là cảm giác buồn bã thấu tâm can!
Thế nhưng, cảm xúc này vừa loé lên, đột nhiên một luồng hắc khí trong mắt Trần
Dương xoẹt qua liền đem tất cả cảm xúc này xua tan đi.
Gương mặt Trần Dương lại trở về vẻ ngơ ngẩn như ban đầu.
Hắn cứ ngồi đó, cho đến một lúc lâu sau thì đứng dậy đi về phía căn phòng đá
của mình như một quán tính.
Trần Dương đi đến bên giường đá, theo quán tính nằm xuống, ngơ ngẩn nhìn lên
nóc phòng. Đây chính là bản năng của hắn trong bao nhiêu năm qua.
Nhưng đột nhiên, trong ánh mắt ngây dại của Trần Dương lại loé lên một cái ký
hiệu kỳ lạ. Ký hiệu này ban đầu chỉ là những dấu chấm, dấu gạch loạn xạ không
theo bất kỳ quy tắc nào.
Những ký hiệu này tựa như sao băng, chỉ vừa xuất hiện liền loé lên một cái rồi
biến mất, bị hắc khí trong mắt Trần Dương ngăn cản không ngừng.
Nhưng qua thời gian, số ký hiệu càng ngày càng nhiều, thì những hắc khí nọ như
gặp phải khắc tinh, dần dần hiện ra vẻ vô lực ngăn cản.
Mà những ký hiệu kia cũng theo thời gian cho đến mấy canh giờ thì chậm rãi tan
biến.
Mà ngay khi những ký hiệu này biến mất, ánh mắt Trần Dương đột nhiên hiện lên
một tia thanh tỉnh.
Tia thanh tỉnh này giống như cố gắng dữ dội, lại có một vẻ giãy dụa, nhưng chỉ
được một lát liền tiêu tán, vẻ ngơ ngẩn của Trần Dương lại xuất hiện như cũ.
Bên trong cơ thể của Trần Dương, nếu như giờ phút này hắn còn tu vi như cũ
chắc chắn sẽ phát hiện, toàn bộ cơ thể của mình lúc này giống như có một tấm
lưới màu đen bao phù từ đầu đến chân. Thỉnh thoảng hắc khí này lại loé lên như
muốn khoá chặt không cho bất cứ nguồn linh khí nào có thể thấm vào bên trong
cơ thể.
Mà ngay lúc này, cách chỗ Trần Dương đang ở không biết bao xa có một cô gái
đang nói cười với một lão nhân và một đại hán, ba người cùng nhau đứng trên
một chiếc thuyền nói cười gì đó.
Đại hán nó thỉnh thoảng loé lên ánh mắt dâm tà nhìn cô gái từ trên xuống dưới
như muốn ăn tươi nuốt sống tại chỗ vậy. Còn lão nhân nọ thì cười nói như không
thấy gì, chỉ chuyên tâm trao đổi gì đó với cô gái làm cho nàng chốc chốc lại
cười rộ lên, dáng vẻ phong hoa tuyệt đại.
Đột nhiên, cô gái này đưa lòng bàn tay lên nhìn thì thấy một đồ án quỷ dị chớp
động. Ánh mắt nàng liền nhíu mài, vung tay điểm một chỉ làm cho cái đồ án nọ
lần nữa ổn định rồi lại trò chuyện cùng hai người nọ.
Mà ngay lúc cô gái này điểm tới một chỉ, thì cũng cùng lúc vẻ giãy dụa trong
mắt Trần Dương biến mất, thay vào bằng vẻ ngẩn ngơ như cũ.
Trong lúc Trần Dương đang ngẩn ngơ trong phòng mình thì bên ngoài, chừng hơn
trăm người đang nối đuôi nhau kéo ra bãi biển.
- Mọi người, Bối Ca xin đa tạ mọi người đưa tiễn! Ta nhất định bắt được Kim
Bạch Ngư về tế thần linh! Xin mọi người hãy tin tưởng ta!
Bối Ca chắp tay nhìn mọi người đưa tiễn, nhiệt huyết sôi trào nói.
- Hay lắm Bối Ca, ta tin ngươi!
- Bối Ca rất lợi hại, ta muốn sau này cũng như huynh ấy, được vô số người
ngưỡng mộ!
- Bối Ca, ngươi cứ an tâm lên đường, ta tin rằng Khắc Nhu cũng sẽ ủng hộ cho
ngươi…
…
Vô số tiếng người reo hò lẫn chúc tụng vang lên.
Bối Ca nhìn qua một lượt rồi không nói gì nữa, quay đầu một mình dong buồm ra
khơi.
Thứ mà Bối Ca sử dụng là một loại bè được ghép từ những thân cây trên đảo, bè
thì được bện từ da của các loại cá mà bộ lạc đánh bắt được, vô cùng bền chắc.
Loại bè này, bình thường cần ít nhất ba người mới có thể đủ sức điều khiển,
thế nhưng với sức mạnh và kinh nghiệm của mình, Bối Ca hoàn toàn đủ sức điều
khiển chiếc bè lướt như bay trên mặt biển nhờ làn gió mạnh.
Chiếc bè tựa như một mũi tên lướt vèo vèo trên mặt nước, cánh buồm no gió dần
khuất xa tầm mắt của tất cả mọi người.