Kim Sa Thành


Người đăng: Túy Vân Tử

Trước mắt Trần Dương loé sáng, liền cảm giác cả người có chút hư thoát.

Lại nhìn chung quanh một chút, Trần Dương liền phát hiện nơi này đúng là một
hoang mạc không có người sinh sống, chung quanh toàn bộ đều là cát vàng óng.

Trần Dương chân đạp phi kiếm bay lên phía trên, sau đó híp mắt nhìn ra xa.

Nhìn một hồi, Trần Dương mơ hồ nhìn thấy phía xa xa hình như có một bóng đen
tương tự như một toà thành thì liền không chút do dự bay đi.

Lại bay hơn nửa ngày, Trần Dương lại phát hiện toà thành kia mặc dù đã lớn hơn
một chút nhưng khoảng cách còn xa hơn so với hắn tưởng tượng.

Mà lúc này, trong vẻ mờ mờ của cát bụi mịt mù, Trần Dương nhìn thấy một đoàn
người đang cũng hướng về phía toà thành kia đi tới.

Trần Dương hạ thân xuống, liền đi bộ tới.

Lát sau, khi còn cách đoàn người chừng một cây số, Trần Dương liền nhìn thấy
đoàn người vậy mà đã dừng lại, nhìn về phía hắn cảnh giác vô cùng, thậm chí
còn có mấy người mặc áo giáp rút đoản đao sáng choang bên hông ra thủ thế.

Trần Dương thấy vậy thì bước chân chậm lại, đồng thời cố làm ra vẻ bình thản
không muốn tạo cho đám người kia hiểu lầm.

Khi khoảng cách còn chừng năm trăm mét, có một hán tử râu rậm cưỡi một con lạc
đà chạy tới chỗ Trần Dương rồi cảnh giác hỏi:

- Tiểu huynh đệ, sao lại đến đây?

- Đại ca, tiểu đệ vì không biết đường nên đi lạc vào đây mấy ngày rồi, mãi
đến hôm nay mới thấy người cho nên muốn hỏi thăm đường một chút, mong đại ca
đừng phiền lòng.

Trần Dương cẩn thận nói. Trên người hắn từ lúc ở Nam Nhạc Thành đã thay đổi
thành một bộ quần áo bình thường, càng giống như một thư sinh.

Hán tử nọ cẩn thận đánh giá Trần Dương, lại nhìn ấn đường của Trần Dương kỹ
càng rồi mới nói:

- Tiểu huynh đệ, phía trước là Kim Sa Thành, nếu không ngại thì có thể đi
cùng chúng ta. Dù gì cũng còn một đoạn nữa mới đến nơi.

Trần Dương nghe vậy mừng rỡ, bèn vội vàng cảm ơn.

Mà hán tử kia cũng chừa cho Trần Dương một chỗ leo lên ngồi phía trước rồi mới
chạy trở về đoàn người.

Ngay khi đến chỗ đoàn người, hán tử liền lớn tiếng nói:

- Tiếp tục! Vị tiểu huynh đệ này lạc đường, sẽ cùng ngồi với ta!

Mấy người kia vốn có chút kinh nghi, nhưng thấy Trần Dương ngồi yên ổn trước
mặt hán tử thì đều bình tĩnh gật đầu, hiển nhiên là rất tin tưởng với thực lực
của vị hán tử này.

Đoàn người chậm rãi tiếp tục rời đi.

Trần Dương không nhịn được tự giới thiệu:

- Đại ca, lần này đa tạ ngươi, nếu không cũng không biết bao giờ ta mới gặp
được người cứu.

- Hắc hắc, ai ra giang hồ mà không có lúc sa cơ. Nhưng tiểu huynh đệ có thể ở
lâu trong sa mạc như vậy mà trạng thái khoẻ mạnh thì đúng là may mắn.

Hán tử cười cười, thâm ý nói.

Trần Dương nghe vậy thì bình tĩnh cười đáp:

- Đúng là may mắn, mấy ngày trước đệ tưởng đâu chết khát đến nơi thì liền
thấy một cái ốc đảo bên kia có nước, nhờ có nó mà đệ duy trì được mấy hôm nay.
Nhưng hôm nay có một con đại bàng to lớn từ đâu bay đến nên đệ hoảng sợ liền
rời khỏi chỗ đó. Đại ca, không biết xưng hô thế nào?

Hán tử nghe Trần Dương giải thích thì gật gù, thuận miệng nói:

- Ta họ Vũ. Thứ mà đệ nhìn thấy có thể là một loại chim hung ác trong sa mạc,
ta cũng từng gặp qua mấy lần. Nó cũng không có ăn thịt người mà chỉ ăn các
loài thú nhỏ mà thôi.

Trần Dương nghe vậy liền đưa tay vuốt bộ ngực nói:

- Vậy mà làm đệ sợ hết hồn. Hắc hắc, đệ tên là Trường Dân. Hôm nay được huynh
ra tay giúp đỡ ngày sau đệ nhất định báo đáp.

- Hắc hắc, chuyện nhỏ mà thôi…

Trần Dương cùng với hán tử này trò chuyện vui vẻ.

Mà cũng bởi vì tiện hành động, liền không ngần ngại thay tên đổi họ thành
Trường Dân.

Trần Dương vừa nói chuyện, vừa quan sát thấy đoàn lạc đà này có mấy trăm con
kéo dài thật dài, hơn nữa mỗi con đều bước đi nặng nề, trên lưng đều có chất
từng thùng hàng hoá to lớn.

Trần Dương chỉ liếc sơ qua liền thu hồi ánh mắt, chuyển hướng quan sát cảnh
vật chung quanh.

Mà hán tử họ Vũ từ đầu đến cuối vẫn như có như không quan sát hành động của
Trần Dương, thấy Trần Dương chỉ liếc qua hàng hoá rồi nhìn cảnh vật thì âm
thầm thở phào.

Dù sao, những thứ bên trong kia cũng đều là những thứ có giá trị lớn, nói
không đề phòng người lạ thì không thể nào.

Ban đêm, đoàn người quây các con lạc đà lại một vòng rồi cắm trại.

Một bếp lửa nhỏ được đốt lên, bên trên là một con cừu được nướng vàng óng, bốc
ra mùi thơm nức mũi.

Một nhóm người được cử tuần tra chung quanh, bốn phía đề phòng. Những người
còn lại thì quây quần quanh bếp lửa.

Trần Dương đối với loại không khí an tĩnh này thì rất hưởng thụ, cũng là lần
đầu tiên tiếp xúc cho nên tâm tình rất thoải mái, vui vẻ nhìn mọi người nói
chuyện.

- Tiểu Trư tử, nghe nói ngươi chuyến này về sẽ ôm mỹ nhân về nhà có phải hay
không?

- Hắc hắc, đại ca, chuyện này ngươi cũng nghe được sao? Chắc là mẫu thân ta
lại đi đến nói gì với A di có phải không? Ài…tin đồn mà thôi, ngươi đừng tin
là thật!

Tiểu Trư tử là một đại hán mập mạp, nói xong liền có chút buồn bực cầm bình
rượu lên uống một ngụm lớn.

Người được gọi đại ca chính là hán tử họ Vũ đi chung với Trần Dương.

- Hắc hắc, hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình a. Nghe nói con nhà người ta
còn có nỗi khổ, ngươi cũng nên kiên nhẫn một chút.

- Vũ đại ca, ta hiểu mà. Đến, lại uống một ngụm!

Nhìn bộ dáng buồn bực của tiểu Trư, đám người ai nấy cười ha ha, an ủi vài câu
thì hương rượu càng nồng.

Hán tử họ Vũ vung đao lóc xuống một miếng thịt đùi vàng óng thơm phức đưa cho
Trần Dương nói:

- Tiểu đệ, ăn đi. Ngươi đi lạc mấy ngày, chắc cũng đói rồi.

Trần Dương liền nhận lấy miếng thịt định cắn ăn thì một đại hán gần đó đưa
chén rượu tới, nói:

- Ăn thịt cừu lạnh bụng, nên uống một chút!

Trần Dương nhìn dáng vẻ nhiệt tình của đám người này, lại cảm nhận vẻ quan tâm
thật lòng của họ thì cười lớn, cũng không nhận chén rượu này mà vươn tay cầm
bình rượu lớn ngẩng cổ tu ừng ực, cảm nhận dòng rượu nóng hổi chạy vào bụng
thành một luồng nhiệt khí, lớn tiếng nói:

- Uống như vầy mới đã!

Nguyên đám người sững sờ, sau đó là từng tràng cười lớn:

- Tốt, tiểu huynh đệ rất hợp khẩu vị của ta, con mẹ nó, uống!

- Uống!

Nhất thời tiếng ừng ực vang lên, rượu chảy ngập tràn, hào khí mười phần.

Sáng sớm hôm sau, đoàn người lại tiếp tục lên đường.

Mà đến giữa ngày thứ ba thì một toà thành hùng vĩ hiện ra.

Vừa đến trước thành, hán tử họ Vũ liền nhìn Trần Dương nói:

- Nơi này ta còn có chút chuyện, nếu có duyên ngày khác gặp lại!

Trần Dương nghe vậy thì cũng cảm tạ một phen, lại chào hỏi những người khác
rồi mới một mình rời khỏi đoàn người.

Nhìn toà thành trước mặt, Trần Dương liền nhớ đến những thông tin thăm dò được
từ đám người vừa qua.

Toà thành này gọi là Kim Sa Thành, là một toà cự thành nối liền giữa Lạc Quốc
và Âu Quốc.

Kim Sa Thành có lịch sử lâu đời, sừng sững nơi này đã mấy vạn năm mà không
ngã. Mà nhân khí toà thành này mặc dù là ở phía Lạc Quốc đi vào thì là một
hoang mạc, nhưng nếu từ phía Âu Quốc đi vào thì là cảnh tượng hoàn toàn khác,
một mảnh phồn vinh.

Trần Dương đứng trước cửa thành, nhìn thấy mỗi người đi vào đều gặp quan binh
kiểm tra rồi mới được vào.

Trần Dương quan sát một chút thì bước tới trước.

Quan binh liền phất tay chặn lại hỏi:

- Người từ đâu đến, vào thành làm gì?

- Đại ca, đệ từ trong tiểu thôn mới tiến đến, định vào thành tìm việc làm.

Trần Dương chuẩn bị từ trước bình tĩnh nói.

- Được rồi vào đi.

Quan binh cũng chỉ nhìn qua một lượt liền không hỏi gì nữa mà cho Trần Dương
qua.

Trần Dương biết rõ, loại kiểm tra này chỉ là qua loa mà thôi, cũng chỉ phát
hiện được mấy kẻ tầm thường, nếu như người có năng lực cao một chút thì chắc
chắn những người này không thể nào kiểm tra ra được cái gì.

Vừa đi vào thành, Trần Dương đã nghe tiếng kêu:

- Nhanh lên đi xem, có người mở cược khoáng!

- Đúng vậy, nghe nói có một chuyến hàng vừa về, lập tức tuyên bố công khai mở
khoáng, mau đến nhìn xem!

Nhất thời cả một góc thành rộn rã kéo nhau đi xem.

Trần Dương vừa mới vào thành không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, liền nhấc
chân đi theo.

Đi được một lúc tới ngã tư đường thì người kéo đến càng nhiều, Trần Dương cũng
không tiện chen vào liền tuỳ tiện làm quen với một người cũng đang hóng hớt
như hắn:

- Vị huynh đài này…

- Ta như vậy mà ngươi gọi huynh đài, xí….tin ta kiện ngươi tội dâm ô hay
không?

Trần Dương bây giờ mới nhìn rõ đây là một vị…huynh nương mới đúng. Gương mặt
rõ ràng có râu mà giọng nói thì lại nhẹ nhàng õng ẹo.

Cố nén cơn buồn bực, Trần Dương vội vàng ra vẻ chính sắc nói:

- Vừa rồi không cảm nhận được vẻ hoa dung tuyệt đại của cô nương nên tại hạ
có chút mạo phạm, xin thứ lỗi!

- Tính ngươi thông minh. Xí, muốn gây ấn tượng với ta bằng cách này sao,
không có cửa đâu. Ta hiện giờ đến Bách Tửu Lâu ăn uống, ngươi nếu muốn làm
quen thì có thể nghĩ cách, ta đi trước.

Vị huynh nương này sau khi nói một câu liền uốn éo rời đi.

Trần Dương thì cảm thấy ảo não, liền đi đến một vị đại hán cũng đang chen vào,
vỗ vỗ một cái hỏi:

- Đại ca, bên kia có chuyện gì vậy?

- Tiểu huynh đệ, nhìn ngươi chắc là từ nơi khác tới sao? Bên kia đang tổ chức
mở khoáng. Nghe nói có Thiên Nhãn đại sư xuất thủ cho nên mới thu hút được
nhiều người xem như vậy.

Vị đại hán này liền nói.

Mà Trần Dương nghe vậy thì nhíu mài, nói gì thì nói, cái tên cược khoáng này
vẫn là lần đầu tiên hắn nghe tới, còn vị Thiên Nhãn đại sư kia lại là ai? Nghe
nói qua dường như rất lợi hại?


Phán Thần Hệ Thống - Chương #151